13.

Hoàng Thượng rời đi với vẻ tức giận, Hoàng Hậu cũng phải quay về Vị Ương Cung, Lý Ngao ở bên kia không có thái y đến khám, còn Cảnh Dương Cung lại được đưa liên tiếp từng hộp đồ bổ đến.

Lương phi và Lưu ma ma không trách phạt ta, Lý Liệt nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng thở dài nói: “Đến nội viện hầu hạ đi, đi theo bên cạnh mẫu phi ta, cố gắng đừng ra khỏi Cảnh Dương Cung…”

Ta gật đầu thưa vâng.

Ta biết lúc này ta đã xúc động, nhưng ta không hối hận.

Những hành động này đã thể hiện sự cố tình phá hủy từng kế hoạch của Hoàng Hậu và Lý ngao, đương nhiên Hoàng Hậu sẽ ghi hận ta, Lý Liệt để ta hầu hạ bên người Lương phi, là cũng hy vọng Lương phi có thể bảo vệ ta.

Ta biết Hoàng Hậu sẽ trả thù ta, nhưng không ngờ sẽ đến nhanh như thế, mới qua nửa tháng, nha hoàn thân cận của Hoàng Hậu đã tới Cảnh Dương Cung thỉnh Lương phi qua đó một chuyến.

Ta đi theo Lương phi tới Vị Ương Cung, Hoàng Hậu đã sớm chờ sẵn, hai người vốn dĩ đã bất hòa, giờ còn nói chưa đến hai câu, Hoàng Hậu đã bị Lương phi cắt ngang câu chuyện.

“Đừng nói những lời vô nghĩa nữa, ai cũng là người thông minh, có chuyện gì thì nói luôn đi……”

Hoàng Hậu đối với với cách nói chuyện không nể mặt của Lương phi cũng tập mãi thành thói quen, bà ta cười, nói: “Lần này thỉnh muội muội lại đây, là muốn làm mai cho…”

Vừa nói, ánh mắt của Hoàng Hậu vừa dừng ở chỗ ta, người đang đứng phía sau Lương phi, bà ta cười, nhưng ý cười lại khiến cho người ta thấy lạnh: “Vị này chính là Hạ Thiền nhỉ? Đúng là người ngoan ngoãn hiểu chuyện, chả trách được Lý Đức Toàn thích……”

Hoàng Hậu nói lời này khiến Lương phi nhăn mày lại.

Hoàng Hậu chỉ chuyên tâm nói chuyện của mình: “Hôm qua Lý Đức Toàn tới tìm bổn cung, nói là coi trọng Hạ Thiền cô nương, muốn làm phiền bổn cung làm mai, hy vọng có thể được đối thực cùng Hạ Thiền cô nương!”

Trong lòng ta kinh ngạc sợ hãi, quả nhiên Hoàng Hậu sẽ ra tay với ta, lại còn lôi kéo được đại thái giám Lý Đức Toàn bên người Hoàng Thượng.

Từ nhỏ, Lý Đức Toàn đã đi theo Hoàng Thượng, ở trước mặt Hoàng thượng cũng rất được yêu thích, dùng danh nghĩa của Lý Đức Toàn rõ ràng là muốn mượn Hoàng Thượng tới để áp chế Lương phi.

Lý Đức toàn không phải người tốt, kiếp trước Hoàng Hậu vì cứu Thái Tử mà đã đưa cho Lý Đức Toàn vài cung nữ để đối thực. 

Nhưng về sau đều bị chơi đùa đến mức mình đầy thương tích, loại chuyện này các vị lão nhân trong cung đều biết, chỉ có điều chẳng mấy ai quan tâm.

Ta nhìn về phía Lương phi, muốn biết phản ứng của Lương phi thế nào.

Hoàng Hậu cũng nhìn về phía Lương phi, vẻ mặt bà ta nắm chắc phần thắng, dự đoán Lương phi không dám đồng thời đắc tội với cả bà ta và Lý Đức Toàn.

14.

“Bang……”

Lương phi trực tiếp đứng lên, sau đó chỉ vào Hoàng Hậu cách một cái bàn rồi mắng:

“Tiêu Sơ Vân, ta cảnh cáo ngươi một lần cuối cùng, đừng có mà duỗi móng vuốt ch/ó của ngươi đến Cảnh Dương Cung của ta, ngươi đưa cung nữ của ngươi cho thái giám làm đồ chơi thì ta mặc kệ, nhưng nếu ngươi dám nhúng tay vào Cảnh Dương Cung của ta, thì ta sẽ băm cái móng vuốt ch/ó của ngươi ra đấy.”

Hoàng Hậu bị mắng đến mức sắc mặt trở nên khó coi.

Lương phi tiếp tục mắng: “Ngươi cho rằng lấy Lý Đức Toàn ra thì ta sợ ngươi à? Hôm nay ta sẽ nói ngắn gọn luôn tại đây, phàm là Hạ Thiền thiếu một sợi lông tóc nào thì lúc ấy ta sẽ hủy luôn Vị Ương Cung của ngươi.

“Ngươi không tin có thể thử xem, dù sao ta ở trong cung cũng không có thanh danh tốt đẹp gì, cùng lắm thì cùng nhau xé rách mặt!”

Nói xong, Lương phi kéo ta lập tức rời đi.

Phía sau, Hoàng Hậu hung hăng đập nát tách trà trong tay.

Trên đường về Cảnh Dương Cung, Lương phi dặn dò ta về sau không cần ra khỏi Cảnh Dương Cung, cho dù kẻ nào triệu kiến cũng được đi, có gì thì cứ để bà ấy làm chủ.

Nghe Lương phi nói liên tục, dường như ta lại về thời điểm kiếp trước của mình.

Lúc ấy ta đang mang thai, chỉ có chuyện đơn giản là vừa thỉnh an Hoàng Hậu lại vừa nôn nghén nên bị Lý Ngao trách mắng trước mặt nhiều người, lúc ấy cũng được Lương phi che chắn bảo vệ cho ta ở trước mặt.

Ngay lúc đó bà ấy cũng trách mắng Lý Ngao một cách chính đáng: “Một tên nam nhân đánh nữ nhân đang mang thai thì còn không bằng cả sú/c si/nh.”

Trở lại Cảnh Dương Cung, Lý Liệt và Lưu ma ma cũng nghe được chuyện này, Lý Liệt bảo ta gần đây phải cẩn thận hơn, hắn sẽ giúp ta nghĩ cách.

Lưu ma ma cũng mắng Lý Đức Toàn không có lương tâm.

Ta nhận ý tốt của mọi người ở Cảnh Dương Cung, trong lòng cảm động vô cùng, đồng thời ký ức của kiếp trước giúp ta hiểu biết thêm về Lý Đức Toàn, phải tìm ra cách để đối phó với hắn ta thôi.

15

Ta còn chưa nghĩ ra cách để đối phó với Lý Đức Toàn, thì ngoài ý muốn nhận được một tờ giấy, bảo ta buổi tối đi đến lãnh cung gặp nhau, ký tên trên tờ giấy này là Xuân Chi.

Nhìn tờ giấy trong tay, ta cười giễu không thôi, nếu không trùng sinh có lẽ ta còn không biết Xuân Chi có ác ý với ta, hiện tại ta biết rất rõ, đây là một cái bẫy.

Nhưng ta vẫn phải chuẩn để bị đi xem.

Giờ Tuất ta lại đi tới lãnh cung một lần nữa, từ xa đã thấy Xuân Chi chờ ở cửa lãnh cung.

Nhìn thấy ta, sắc mặt của Xuân Chi không tốt lắm, giọng điệu cực kỳ khó chịu: “Làm gì mà đến muộn thế?”

Ta nhìn lướt qua Xuân Chi, thấy trên mặt của nàng ta có vài vết bầm tím.

“Nhìn cái gì mà nhìn?”

Thấy ta nhìn chằm chằm vào nàng ta, Xuân Chi cả giận nói.

Ta cười, Xuân Chi đây chính là vận may mà Xuân Chi muốn nắm tay Lý Ngao hưởng thụ sao?

Ta nhìn nàng ta rồi hỏi: “Gọi ta đến đây làm gì?”

Xuân Chi thấy ta hỏi như thế, bèn thu lại lại vẻ không kiên nhẫn trên mặt, nhìn ta nói: “Có một chuyện cực kỳ tốt muốn tìm ngươi……”

Ta không hỏi tiếp, chỉ nhìn nàng ta.

Xuân Chi cũng không thèm để ý, tiếp tục mở miệng: “Có quý nhân coi trọng ngươi……”

Vừa dứt lời, có một người đi ra từ sau núi giả, đúng là đại thái giám Lý Đức Toàn thân cận của Hoàng Thượng, hắn cười nói: “Hạ Thiền cô nương, buổi tối tốt lành……”

Xuân Chi vội vàng đi đến trước mặt lấy lòng Lý Đức Toàn: “Công công, nô tỳ giúp ngài gọi người tới, vậy chuyện kia của nô tỳ thế nào?”

Lý Đức toàn cười nói: “Khi về nhà ta sẽ giúp ngươi nói tốt vài câu với Hoàng Hậu nương nương.”

Xuân Chi nghe vậy liên tục nói lời cảm ơn: “Cảm ơn công công, cảm ơn công công……”

Ta nhìn về phía Lý Đức toàn: “Hóa ra công công là người của Hoàng Hậu nương nương……”

Lý Đức Toàn cười nhạo một tiếng: “Chuyện đối thực với ta, không biết ý Hạ Thiền cô nương thế nào?”

Nói xong, Lý Đức Toàn liền đi từ từ về phía ta.

Ta cũng không hoảng loạn, mở miệng hỏi: “Lý công công không sợ Hoàng Thượng biết được à?”

edit by: Nha Nha

Lý Đức Toàn không thèm để ý chút nào: “Việc này không tới phiên cô nương nhọc lòng.”

Nói đoạn, Lý Đức toàn vươn tay ra chuẩn bị sờ vào mặt ta, ta lui về phía sau một bước tránh đi.

Sắc mặt Lý Đức không dễ nhìn: “Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, trong cung này, chẳng có mấy người có thể khiến ta phải xem sắc mặt đâu ……”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương