Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ
26: Thanh Mai Thanh Mai 14


"Nhóc thích ăn bánh kem sao? Tôi thấy nhóc cứ quanh quẩn ở đây hoài?"
Buổi tối thứ năm, Thẩm Dạ Lam mua một túi bánh su kem, cô mới vừa bước ra khỏi cửa hàng, đã bị giọng nói truyền từ hẻm nhỏ bên cạnh làm cho giật mình.
Cô nhìn sang, cố gắng nhìn rõ bóng người đang hòa làm một với bóng đêm – đó người người mà lúc trước cô cứu.

Thẩm Dạ Lam đè khóe môi xuống, cũng không hỏi nàng ta tại sao lại biết hành tung của mình, chỉ đưa túi bánh su kem sang, cô hỏi: "Có thể giúp tôi nếm thử không?"
Đông Thanh nhìn cô đầy kỳ quái, nàng ta đang định từ chối thứ đồ ăn ngọt lịm này, nhưng sau một lúc đắn đo thì vẫn vươn tay lên lấy một cái bỏ vào miệng.

Vị ngọt nhàn nhạt tan ra trong miệng, bơ được đánh lên mềm mịn, giống như không có thực thể, cảm giác....!Như là ăn đám mây vậy.
Khiến người ăn nó cảm thấy vui vẻ từ tận đáy lòng.

Đông Thanh ăn xong, lại vươn tay ra, Thẩm Dạ Lam không có từ chối, thậm chí trực tiếp đem túi đưa cho chị ta, nghiêm túc hỏi: "Ăn ngon sao?"
Đông Thanh không muốn thừa nhận chính mình bị đồ ngọt thu mua: "Cũng được."
Đáy mắt Thẩm Dạ Lam hiện lên vẻ thất vọng.

Thấy nàng như thế, Đông Thanh nhịn không được hỏi: "Nhóc......!Sao không tự ăn đi?"
Thẩm Dạ Lam lắc lắc đầu: "Tôi ăn cũng không có cảm giác gì, cảm thấy hương vị cũng chỉ là như vậy thôi, nhưng ——"
Cô mím môi, có lẽ là do đối phương đứng ở trong bóng đêm, cả người đều ẩn mình, cho nên khi cô tâm sự, giống như là tự kể cho chính mình nghe trong ban đêm yên tĩnh vậy.

Tạm dừng một chút, Thẩm Dạ Lam rũ mắt, thấp giọng nói: "Hai ngày nữa là sinh nhật của tôi, tôi muốn mời một người ăn bánh kem nhưng tôi sợ tôi mua bánh không ngon, nàng không thích."
Suy nghĩ một chút, cô lại hỏi: "Chị biết loại bánh kem nào ăn ngon không?"
Đông Thanh kỳ quái nói: "Nhóc trực tiếp hỏi nàng ta đi? Đám nhóc các ngươi, thích cái gì, không thích cái gì, không phải đều viết hết trên mặt sao?"

Thẩm Dạ Lam lắc đầu, do dự hai giây, nhỏ giọng nói: "Tôi sợ gây phiền toái cho bạn ấy."
"Ngày sinh nhật của tôi, trùng hợp cũng là sinh nhật bạn tốt của bạn ấy, nàng muốn đi dự tiệc của người đó, cho nên......!Tôi chỉ muốn nàng có thể niếm thử bánh kem của tôi, nhưng mà tôi chưa từng ăn bánh sinh nhật, không biết mua loại nào thì tốt hơn."
Đông Thanh đem túi bánh su kem trả lại cho nàng: "Xin lỗi, tôi không giúp được nhóc rồi, trên thực tế hôm nay tôi đến đây là để từ biệt nhóc, tôi mới tìm được công việc mới —— ân tình của nhóc tôi sẽ nhớ rõ, bất kể ra sao, chỉ cần sau này nhóc có yêu cầu, tôi sẽ tận lực giúp nhóc."
Đáy mắt Thẩm Dạ Lam hiện lên vẻ ảm đạm.
Cô lắc đầu, không có nhận lấy bánh su kem: "Bánh này tặng chị, chúc chị lên đường bình an."
Nói xong, cô liền cúi đầu nhìn di động, nhìn bản đồ nghiêm túc tìm kiếm cửa hàng bánh kem tiếp theo.

......
Sáng sớm thứ bảy.

Thẩm Dạ Lam dậy sớm, theo thói quen làm trợ thủ cho dì Tô.

Sau đó cô nghe thấy tiếng gõ cửa, liền đi ra mở cửa, nhận bánh kem đặt sẵn của mình.

Dì Tô nghe thấy động tĩnh, bước ra ngoài xem thử: "Ai nha, cháu là mua bánh kem tặng Tiểu Hi sao?"
Thẩm Dạ Lam trầm mặc hai giây, nhẹ giọng trả lời: "A di, hôm nay cũng là sinh nhật cháu."
Dì Tô lập tức nói: "Ai nha, vậy hôm nay cháu cùng Tiểu Hi các nàng đi ra ngoài ăn sinh nhật sao?"
Thẩm Dạ Lam trầm mặc lắc đầu, đem bánh kem xách về phòng mình.
Cô cẩn thận thắp nến lên, dựa theo bộ dáng ăn sinh nhật của Lữ Bội trong trí nhớ, vụng về nhắm mắt lại hứa nguyện ——
Bởi vì cô nhớ rõ lời mợ từng nói, lúc ăn sinh nhật thì nguyện vọng rất linh nghiệm, sau khi ước nguyện xong cũng phải ăn bánh kem luôn, như vậy mới xem như là hoàn thành nghi thức cầu nguyện.

Trong ánh nến, cô nghiêm túc nói ở trong lòng: "Xin hãy để Hứa Kiều cả đời này đều được bình an, vui vẻ khỏe mạnh, tâm tưởng sự thành......"
Thẩm Dạ Lam ước nguyện thật lâu, sau đó cẩn thận buộc tóc lên, cô nhẹ nhàng thổi vào chiếc bánh kem trang trí hoa đầy tinh xảo, thổi tắt ngọn nến.

Bên ngoài truyền đến một chút động tĩnh.
"Vâng? Lát nữa con cùng đám Tiểu Hi đi ra ngoài, sẽ không ở nhà ăn cơm......"
Thẩm Dạ Lam nghe thấy vậy, cẩn thận cắt một miếng bánh xuống, khi đi đến cửa, bởi vì động tác quá gấp khiến ngón chân va vào cửa, nhưng cô không rảnh để quan tâm đến đau đớn đó, vội mở cửa, hấp tấp nói:
"Chờ, chờ một chút, Hứa Kiều."
Hứa Kiều đang ở huyền quan đổi giày, nghe thấy động tĩnh, nàng bình tĩnh quay đầu nhìn sang.
Trên tay Thẩm Dạ Lam bưng một dĩa bánh kem, cẩn thận đi tới trước người nàng, nỗ lực khống chế giọng nói có chút run rẩy của mình, nhưng cũng không khống chế được hoàn toàn, thanh âm có chút khàn khàn mà mở miệng:
"Tớ......!Hôm nay là sinh nhật tớ."
"Tớ muốn mời cậu ăn bánh kem, có thể chứ?"
Hứa Kiều mang giày chậm lại vài nhịp.
Một lát sau, nàng nhẹ nhàng cười, nhìn Thẩm Dạ Lam nhún vai: "Sinh nhật vui vẻ."
Nàng nói: "Nhưng mà bây giờ tôi ra ngoài rồi, bánh kem để ăn sau vậy."
Nói xong, nàng cúi đầu mang giày xong, đứng dậy giơ tay mở cửa đi ra ngoài, chỉ có tiếng đóng cửa vang lên, như là trực tiếp đánh vào trong lòng Thẩm Dạ Lam.


Thẩm Dạ Lam ngơ ngẩn nhìn cửa ra vào, một lúc lâu sau, cô yên lặng ngồi xổm xuống.

Lạ quá, ngực cô bỗng nhiên vừa lạnh, lại vừa đau.

Không biết là bị bệnh gì.
Giống như trong nháy mắt đem cô từ mùa hè ném tới mùa đông vậy, máu đều phải đông lại.
"Tiểu Thẩm?" Dì Tô từ phòng bếp ngó ra, hơi lo lắng nhìn sắc mặt có chút không tốt của Thẩm Dạ Lam.

Thẩm Dạ Lam đứng lên, lúc xoay người đi muốn nở một nụ cười với dì Tô nhưng thất bại, cô cúi đầu, hữu khí vô lực nói: "Cháu dậy hơi sớm, muốn về ngủ nướng thêm một lúc."
Dì Tô nói: "Được được được, bữa trưa cháu có muốn ăn không?"
Thẩm Dạ Lam trả lời trước khi đóng cửa: "Dạ không, với lại dì Tô không phải bảo mẫu của cháu, bữa trưa với bữa tối cháu sẽ tự làm."
Cô tiện tay đặt dĩa bánh lên bàn.

Ngã người lên giường.

Không nhúc nhích.
Mơ mơ màng màng, không biết qua bao lâu, lại cứ như vậy ngủ thiếp đi.
......
Cô lại nằm mơ.
Không biết có phải do chấp niệm quá nặng hay không, ở trong mơ cô cũng ăn sinh nhật, bánh kem cũng vẫn đẹp như vậy, được trang trí bằng những đóa hoa hồng, đẹp đến mức làm người ta không biết nên cắt ở đâu.

Cô cầm dao cắt bánh kem, trong lúc do dự, bỗng nhiên thấy có người đi ngang qua, theo bản năng kéo người nọ lại, khẩn trương nói:
"Hôm, hôm nay là sinh nhật tớ......!Có thể mời cậu ăn bánh sinh nhật không?"
"Không." Người nọ lạnh nhạt cự tuyệt cô.
Thẩm Dạ Lam gấp đến muốn khóc, muốn giữ chặt người nọ, nhưng lại sợ nàng hiểu lầm mình, kết quả động tác của hai người làm bánh kem rơi xuống sàn, thậm chị có kem còn dính lên quần áo, làn da của hai người.

Cô đem người chặn lại, nhìn thấy trên cổ đối phương lây dính bơ trắng, cô ngừng thở, cẩn thận tiến lại gần ——

Mím môi.
Hương vị ngọt ngào tan ra trên môi.

Thẩm Dạ Lam thấp giọng nói: "Thật ngọt."
Cô bỗng nhiên biết bánh kem này nên ăn như thế nào, bơ trắng như tuyết, cũng nên phối hợp với làn da xinh đẹp, nếu nói có loại trái cây gì có thể trang trí cùng, thì tất nhiên phải là quả anh đào.

Cuối tháng 5, đầu tháng 6, một chùm anh đào (cherry), cắn vào đều là nước quả ngọt ngào.

Anh đào với kem, cô nếm được rồi.

Cực kì, cực kì ngọt ngào.

Vừa vặn có hai quả.
Nhưng khi nếm được vị ngọt ấy, cô nhận ra khóe mắt mình nóng lên.

Lách tách, lách tách.

Hai giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của người nọ, tràn ra, theo đường cong gương mặt lăn xuống, rơi trên sàn nhà gạch men màu trắng.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương