Tà Tu
-
124: Trị Độc
Ám Dạ nhìn thấy Lý Tinh vẻ mặt thoáng thay đổi nhưng khi nhìn thấy hai hắc y nhân sao lưng hắn thì đôi mắt xinh đẹp tỏa ra hàn quan, ngọc thủ nắm chặt tiểu kiếm bên hông.
- Bọn họ là ai ?
- Bọn họ là thuộc hạ ta vừa thu phục, đúng rồi ta có chuyện muốn thương lượng với người, mau đi theo ta.
Lý Tinh cầm tay Ám Dạ kéo đi nhưng hắn có cảm giác mình đang kéo một ngọn núi, có kéo như thế nào cũng không di chuyển.
- Còn chuyện gì nữa sao ?
Ám Dạ do dự nhìn Lý Tinh một lúc cuối cùng quyết định nói ra.
- Xin chủ nhân cứu muội muội của thuộc hạ.
- Ám Nguyệt bị làm sao ?
- Mấy ngày gần đây đan độc của muội muội bắt đầu chuyển nặng đã sắp không chống đỡ được.
Lý Tinh nghe nàng nói khẽ nhíu mày.
- Chuyện tốt à nhầm chuyện lớn thế sao bây giờ người mới nói cho ta biết ?
- Là muội muội không cho thuộc hạ nói với chủ nhân.
- Nếu ở trên giường người cũng nghe lời như vậy thì tốt biết mấy.
Lý Tinh đẩy cửa vào phòng, lúc này Ám Nguyệt đang ngồi vận công trên giường chống đỡ đan độc, sắc mặt tái nhợt, mày liễu nhíu chặt, cả người ướt đẫm nhìn qua vô cùng khốn khổ.
- Các người ra ngoài đi, không có lệnh của ta bất kì ai cũng không được vào.
- Tuân lệnh.
Ám Dạ do dự nhìn Lý Tinh vài lần cuối cùng cũng theo chân hai hắc y nhân rời đi.
Lý Tinh thông qua âm dương phù kiểm tra đan độc trong người Ám Nguyệt, đan độc đã xâm nhập vào sâu trong kim đan cho dù có dùng thuốc giải cũng chưa chắc cứu được cũng mai là hắn có bất diệt chân hỏa để chữa trị, Lý Tinh đưa một tia âm dương nguyên lực vào cơ thể nàng giúp nàng tạm thời ngăn chặn đan độc.
Ám Nguyệt đột nhiên cảm nhận có thứ gì đó đang tiến vào cơ thể, nàng lập tức vận nguyên lực chống cự, nguyên lực của nàng vừa chạm vào thứ kia thì thần thức liền truyền đến từng cơn đau đớn.
- Á…
- Đừng chống cự.
- Chủ… chủ nhân… sao người lại ở đây ?
- Tỷ tỷ của người nhờ ta tới chữa độc cho người.
Lý Tinh đỡ nàng nằm lên giường thuận tiện giúp nàng đã thông nguyên lực, thả lỏng cơ thể.
- Đan độc của người đã tiến sâu vào kim đan nếu như bây giờ không chữa trị thì sao này sẽ không có cơ hội bước vào nguyên anh.
Ám Nguyệt bị hắn chạm vào cơ thể, cảm giác kì lạ lang tỏa toàn thân, gương mặt tái nhợt khẽ quay đi, giọng nói lúng túng.
- Chuyện… chuyện này Ám Nguyệt có thể lo được, chủ… chủ nhân không cần phải đến đây.
- Người thì lo được cái gì ? soạn di ngôn sao ? hay là chọn địa huyệt ?
- Thuộc hạ…
- Nằm im cho ta.
Ám Dạ bị hắn trừng mắt một cái liền ngoan ngoãn nằm im trên giường, hai mắt phức tạp nhìn nam nhân trước mặt, đối với nam nhân đã cứu cả cuộc đời nàng mỗi lần nhìn thấy hắn lòng nàng lại dâng trào một cảm giác kì lạ, mỗi lần ở bên cạnh hắn nàng cảm giác thật an toàn, nhìn hắn nói cười với nữ nhân khác nàng cảm giác trong lòng thật khó chịu, nhìn những nữ nhân thoải mái nằm trong lòng hắn nàng lại cảm thấy ganh tỵ từng cảm giác dồn nén làm cho lòng nàng như muốn nổ tung nhưng lại chưa một lần dám nói với hắn, bây giờ có lẽ là cơ hội tốt nhất của nàng, chưa bao giờ hắn ở gần nàng đến như vậy.
- Chủ nhân Ám Nguyệt có thể hỏi chủ nhân một chuyện được không?
- Chuyện gì?
- Sao người lại đối xử tốt với Ám Nguyệt như vậy?
Lý Tinh đang định thi triển trảm phong quyết nhưng khi nhìn thấy ánh mắt của nàng hắn lại trở nên do dự, ánh mắt này hắn đã từng nhìn thấy lúc Vũ tỷ trao linh hồn cho hắn, lúc Vân Phi nói yêu hắn, một ánh mắt chân tình đáng quý hơn cả núi nguyên thạch cực phẩm.
- Ta… người thật sự muốn biết sao?
- Ám Nguyệt rất muốn biết.
- Thật ra ngay từ đầu ta đã có ý đồ với hai tỷ muội người, ta cần linh căn của các người.
- Nếu Ám Nguyệt không mang tứ phẩm linh căn, chủ nhân có cứu Ám Nguyệt không?
- Sẽ cứu.
- Thật sao?
Lý Tinh gật đầu khẳng định.
- Cứu người chính là một trong những giao ước giữa ta và tỷ tỷ của người.
Ám Nguyệt nghe hắn nói khóe môi nở nụ cười miễn cưỡng.
- Chủ nhân đối với các vị tỷ tỷ cũng như vậy ?
- Tình cảm ta dành cho Vũ tỷ là thật lòng có thiên địa chứng giám.
- Vậy còn những người khác thì sao?
Đối với các nàng hắn luôn có một loại cảm giác mờ mịt khó hiểu, không phải tình yêu sống chết như đối với Huân Vũ nhưng hắn lại không muốn để mất những nữ nhân yêu mình, càng không dám nghĩ đến ngày các nàng rời đi.
- Ta cũng không biết nhưng ta có thể dùng tính mạng để cam đoan sẽ không bao giờ phụ các nàng.
- Nếu các vị tỷ tỷ nghe được chủ nhân nói nhất định sẽ rất vui.
- Làm sao người biết?
Ám Nguyệt nhỏ giọng nói.
- Vì Ám Nguyệt cũng cảm thấy rất vui.
- Hửm?
Lý Tinh nhìn vẻ mặt ửng đỏ của nàng, bây giờ cho dù là đứa ngốc cũng nhìn ra được chứ đừng nói đến một tên cáo già như hắn.
- Thì ra người đã sớm có mưu đồ với ta, khai mau người đã đánh chủ ý lên người ta khi nào?
- Ám Nguyệt thật sự không biết, mỗi lần nhìn thấy chủ nhân trong lòng Ám Nguyệt có cảm giác rất lạ.
- Lạ là lạ như thế nào?
Lý Tinh bò lên giường nằm kế bên cạnh nàng, hắn và nàng chỉ cách nhau có lớp y phục.
Ám Nguyệt cảm nhận khí tức nam tử ập đến, gương mặt tái nhợt ửng đỏ, cả người mềm nhũn vô lực, cảm giác kì lạ lại lang tỏa trong cơ thể nàng.
- Ám Nguyệt không biết.
- Vậy để ta chỉ cho nàng.
- Ân.
Lý Tinh thi triển dục nữ thần công giúp nàng thả lỏng cơ thể, tuy cách vài lớp y phục nhưng hắn cảm nhận được độ mềm mịn co dãn kinh người của hai ngọn ngọc phong, một tay hắn sờ lên đôi gò má ửng hồng, nhẹ nhàn nâng cái cằm trơn bóng của nàng sao đó là một nụ hôn nóng bỏng.
- Ưm…
Cảm giác tê dại từ trên môi truyền đến khiến thần thức của nàng trở nên trống rỗng chỉ biết đáp lại theo bản năng, chiếc lưỡi đinh hương thẹn thùng nghênh hợp, ngọc thủ không xương ôm lấy Lý Tinh như muốn kéo hắn vào tận sâu trong lòng nàng.
- Nguyệt nhi ta có một chuyện muốn hỏi nàng.
- Thuộc hạ đồng ý.
- Ta còn chưa nói là chuyện gì mà?
Ám Nguyệt khẽ mỉm cười.
- Chuyện gì Ám Nguyệt cũng đồng ý.
Lý Tinh nhẹ nhàng hôn vào một bên gò má của nàng, ánh mắt kiên định nhìn nữ nhân nằm bên dưới.
- Từ hôm nay trở đi nàng là nữ nhân của ta, mãi mãi là nữ nhân của Lý Tinh ta.
- Ám Nguyệt mãi mãi là người của chủ nhân.
Như muốn chứng minh cho lời nói của mình, ngọc thủ lại quấn lấy cổ của đối phương kéo hắn vào lòng nàng chủ động dâng lên đôi môi xinh đẹp.
Lý Tinh đột nhiên bị tập kích liền nhanh chóng tìm cách phản công, một tay xoa nắn ngọc phong mềm mại giúp nàng tăng hưng phấn, tay còn lại bắt đầu giải khai y phục của hai người.
Từng mãnh y phục rơi xuống để lộ xuân quan phiêu lãng khắp căn phòng, làng da trắng tuyết, mịn như bông vừa mềm mại vừa trơn bóng so với tơ lụa thượng hạng cũng không khác bao nhiêu.
- Không lẽ nữ nhân mặt hắc y thì da sẽ trắng hơn sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook