Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm
-
87: Bão Táp Sắp Đến!
Nhà họ Đường.
Phòng khách nhà họ Đường vốn đã được sửa sang xa hoa, sang trọng, nay lại thành một đống lộn xộn, sàn nhà cũng thành một hố đất, bàn ghế, tủ rượu cũng bị hủy hoại không sót một thứ.
Đường Thanh Hiền nằm trên chiếc giường đặt trong phòng, Phương Vỹ Huyền đứng cạnh cô ta.
Bởi vì gò má đã sưng vù nên mắt Đường Thanh Hiền không sao mở ra được.
Phương Vỹ Huyền cầm thuốc bắc mới điều chế trong tay lau mặt cho cô ta.
Đường Thanh Hiền cắn răng, cố nhịn đau, không phát ra âm thanh.
Một lúc sau, gò má cô ta đã được thoa kín thuốc bắc màu xanh.
"Chậm nhất sẽ mất hai ngày để hồi phục hoàn toàn." Phương Vỹ Huyền nói.
Đường Thanh Hiền cảm nhận được sự mát lạnh truyền đến từ mặt mình, đúng thực là không đau nữa rồi.
"...!Bây giờ tôi xấu lắm đúng không." Đường Thanh Hiền mở miệng hỏi.
Bởi vì gò má sưng vù nên nói chuyện cũng hơi khó nghe.
Phương Vỹ Huyền gật đầu đáp: "Giờ nhìn cô mập lên gấp ba lần trước kia.".
Cập nhật truyện nhanh tại [ trùmtruу ện.V N ]
Đường Thanh Hiền hơi buồn, chẳng cô gái nào mong bản thân trở nên xấu xí.
Cô ta vội hỏi: "Sau hai ngày là tôi có thể hồi phục hoàn toàn đúng chứ?"
"Chắc vậy, nhưng mà loại thuốc này cũng khó nói lắm, cũng có thể sẽ xảy ra chuyện bất ngờ." Phương Vỹ Huyền nói.
Nghe Phương Vỹ Huyền nói vậy, trong lòng Đường Thanh Hiền thấy hơi sợ.
Nếu cô ta không thể quay lại dáng vẻ trước kia thì phải làm sao đây?
"Nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngủ nhiều lên chút, má sẽ khỏi nhanh thôi." Phương Vỹ Huyền nói rồi quay lưng rời đi.
...!
Chỉ sau một đêm, nhà họ Dương đã biến thành một đống đổ nát, thương vong trầm trọng, chủ nhà Dương An Thành cũng điên rồi!
Tin tức kinh hoàng này như thể một trái lựu đạn phút chốc nổ tung giới thượng lưu Giang Nam.
Các dòng họ lớn đều khiếp sợ.
Nhà họ Dương cũng được xem như một trong những nhà giàu có có tiếng ở Giang Nam, thế mà lại bị kẻ khác san bằng!
Là ai làm? Rốt cuộc là đã đắc tội với ai mà phải rơi vào thảm cảnh như vậy?
Rất nhiều dòng họ đều phái người đi thăm dò tin tức.
Nhưng bọn họ đều chẳng lấy được tin tức xác thực hay thu được bất cứ manh mối liên quan nào.
Như vậy ngược lại càng khiến cho câu chuyện này thêm thần bí li kì, làm người ta phải nghĩ ngợi.
Không ít kẻ đoán là do Phương Vỹ Huyền ngày ấy đã đánh bại Dương Thiếu Xương ở tỷ võ quán gây ra.
Bởi lẽ chỉ có mỗi Phương Vỹ Huyền bí ẩn nọ có thù oán lớn như vậy với nhà họ Dương, hơn nữa người ta cũng có đủ thực lực.
Tuy nhiên mặc cho bọn họ suy đoán vậy thì cũng chẳng có chút chứng cứ gì nên không dám nói bậy nói bạ.
Dù gì cũng chẳng kẻ nào mong mình sẽ trở thành nhà họ Dương kế tiếp.
...!
Hoài Bắc, Long Môn.
Một ông lão áo tím chắp hai tay sau lưng, đứng trên một tảng đá lớn, bất động hồi lâu.
"Thầy sao thế? Hôm nay ông ấy đã đứng đó lâu lắm rồi."
"Tôi cũng chẳng biết..."
"Lẽ nào xảy ra chuyện gì sao?"
Vài đệ tử nhìn Cổ Úy Sênh đứng trên tảng đá lớn, nhỏ giọng bàn luận.
Mấy phút sau, trên bầu trời vang lên tiếng chim hót chói tai.
Một con chim lạ toàn thân đen nhánh bay lại từ phương xa, tốc độ cực nhanh, sau vài giây đã đậu trên vai Cổ Úy Sênh.
Cổ Úy Sênh lôi ra bức thư chân trên chim lạ.
Cổ Úy Sênh vừa mở thư ra đọc, trên người đã toát ra khí thế khiến người ta run sợ!
"Ầm!"
Một tiếng nổ giòn tan, tảng đá lớn dưới chân Cổ Úy Sênh xuất hiện vô số những vết nứt trên bề mặt!
Trong vài giây ngắn ngủi, tảng đá lớn cao chừng ba mươi mét đã hoàn toàn vỡ tan!
Cổ Úy Sênh bay người lên trời, trên không trung để lại tàn ảnh dài thoạt nhìn tựa như một con rồng vàng bay lượn giữa trời xanh.
Trên bầu trời vang dội tiếng rồng gầm đầy căm tức.
Đám đệ tử Long Môn chứng kiến cảnh này, trong mắt chứa đầy sự sợ hãi và tôn kính.
Đây chính là thầy của bọn họ, Cổ Úy Sênh, người giống như tên, rồng ẩn giữa loài người!1
Thế nhưng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì khiến cho thầy ngày thường luôn bình ổn, không đổi của họ tức giận đến thế?
Bấy giờ, một tên đệ tử chạy vào từ ngoài tông môn, vừa chạy vừa la lớn: "Đại...!đại sư huynh bị người ta giết rồi..."
Sắc mặt của tất cả đệ tử lập tức thay đổi!
Đại sư huynh Cổ Lạc Xuyên cũng là người bọn họ chỉ dám tôn sùng với sức mạnh kinh hoàng, trong Long Môn chỉ thua kém mình Cổ Úy Sênh.
Lại nói, đại sư huynh Cổ Lạc Xuyên vốn là trẻ mồ côi được Cổ Úy Sênh nhận nuôi.
Bình thường, hai người họ không chỉ là quan hệ thầy trò mà còn là quan hệ cha con.
Thế mà...!đại sư huynh lại bị giết?
Là kẻ nào làm? Kẻ nào lại mạnh như thế, kẻ nào có cái gan đó?
Trên bầu trời, Cổ Úy Sênh đã hóa thành rồng vàng bay qua lượn lại, mây đen giăng đầy, sấm đánh đùng đoàng.
Các đệ tử phía dưới đều tái xanh mặt.
Bọn họ biết, sắp có chuyện lớn xảy ra rồi.
...!
Sáng hôm sau, Phương Vỹ Huyền đến phòng học.
Đường Thanh Huyền đã xin nghỉ vì vết thương ở mặt.
Chuyện này khiến Phương Vỹ Huyền thấy cực kì dễ chịu, gục xuống bàn cả trưa cũng không có ai làm phiền anh.
Mãi đến trưa khi chuông báo tan học vang lên, Phương Vỹ Huyền mới ngẩng đầu dậy.
Anh sang lớp bên cạnh tìm Lưu mập mạp cùng đến nhà ăn dùng bữa trưa.
Nhà ăn của trung học Giang Hải không quá to nên lấy cơm hay phát thức ăn đều phải xếp hàng.
Phương Vỹ Huyền và Lưu mập mạp cầm đĩa đồ ăn trên tay, đứng vào sau hàng học sinh.
Một bạn học nam khá mập đang liếc mắt đưa đưa tình với hai bạn nữ bên cạnh đi đến từ bên kia.
Lúc này, thoáng thấy hai người Phương Vỹ Huyền ở phía sau, anh ta lập tức thay đổi sắc mặt.
"Tôi bận chút việc, trưa nay hai cậu tự ăn đi nhé." Lý Vũ Kiêu nói với hai bạn nữ nọ.
Nói rồi, anh ta đi về phía Phương Vỹ Huyền, không để ý đến hai bạn nữ kia nữa.
Lý Vũ Kiêu đến trước Phương Vỹ Huyền, cười nham nhở nói: "Đại lão Phương Vỹ Huyền, chúng ta lại gặp rồi!"
Phương Vỹ Huyền nhìn Lý Vũ Kiêu không nói gì.
Anh chẳng có ấn tượng gì với người này.
"Đại lão Phương Vỹ Huyền, hôm đó trong quán là lỗi của tôi, tôi nhất thời không nhận ra anh đã đến, nếu không sao có thể tranh trả tiền với anh được.
Lý Vũ Kiêu tôi đây ngoại trừ có chút tiền ra thì cũng chỉ là kẻ vô dụng thôi, sao đủ tài đức tranh giành phụ nữ với người có đẳng cấp như đại lão anh được." Lý Vũ Kiêu buông lời xu nịnh.
Sau khi trông thấy tấm thẻ đen của Phương Vỹ Huyền và biết đến sự tích của anh, Lý Vũ Kiêu đã quyết tâm nhất định phải kết giao với Phương Vỹ Huyền, dù làm đàn em của anh thôi cũng được.
Anh ta tin chắc theo đuôi Phương Vỹ Huyền chắc chắn sẽ có tiền đồ rộng mở!
Phương Vỹ Huyền nhìn Lý Vũ Kiêu nói: "Vậy cậu muốn sao?"
"Tôi muốn làm bạn với anh." Lý Vũ Kiêu cười nịnh hót.
"Tôi không thiếu bạn." Phương Vỹ Huyền lạnh lùng đáp.
"Vậy để tôi làm đàn em của anh đi! Sau này anh có gì cần sai bảo thì cứ nói với tôi..." Lý Vũ Kiêu nói.
Phương Vỹ Huyền cạn lời, anh quay ra chỗ khác, mặc kệ Lý Vũ Kiêu.
Lý Vũ Kiêu chẳng hề tức giận, nhìn ra Lưu mập mạp đứng sau Phương Vỹ Huyền.
"Người anh em, anh là gì với đại lão Phương Vỹ Huyền thế?"
Lưu mập mạp ngây ra một lúc rồi đáp: "Tôi là bạn cùng bàn cũ của cậu ấy."
"Vậy thì là anh em rồi." Lý Vũ Kiêu đưa tay ra nắm lấy vai Lưu mập mạp, tiện thể chen vào trong hàng.
Phía sau vang lên những lời chửi rủa.
Lý Vũ Kiêu mặt không đổi sắc, chuyện trò với Lưu mập mạp.
Một lúc sau, bên cạnh chợt có tiếng gào thét.
Lý Vũ kiêu nhìn ra sau, mắt trợn tròn.
"Má ơi, là nữ thần mới vừa chuyển đến, Hạ Vi Vãn kìa!"
Một cô gái với vóc dáng cao gầy, làn da trắng như phát sáng đứng vào phía sau hàng người.
Cô gái này có ngũ quan tinh xảo, hoàn mĩ như tạc tượng, bờ mi cong lá liễu, con ngươi lấp lánh như viên đá quý, mũi cao thanh tú, môi đỏ mọng, mềm mại, làn da trắng hồng.
Không chỉ vẻ bề ngoài mà trên người cô ta còn tỏa ra khí chất lạnh lùng, cao sang khiến người ta thấy rùng mình, chẳng dám lại gần.
"Mười điểm, tôi cho mười điểm, đúng là đẹp như lời đồn thật." Lý Vũ Kiêu nhìn chằm chằm Hạ Vi Vãn, nước miếng cũng sắp chảy ra đến nơi.
Lưu mập mạp vốn nhút nhát nhưng thấy dung mạo của Hạ Vi Vãn cũng cầm lòng chẳng đặng mà nhìn thêm mấy lần.
Đẹp quá, với Đường Thanh Huyền cũng là một chín một mười, nhưng khí chất của hai người họ lại khác xa nhau.
"Mới học lớp mười một vẫn chưa trổ mã hết mà vóc dáng đã đẹp thế rồi, đúng thật là cực phẩm." Lý Vũ Kiêu tiếp tục bàn luận.
Lưu mập mạp gật đầu không thể tán đồng hơn.
Lúc này Phương Vỹ Huyền cũng quay đầu nhìn về phía Hạ Vi Vãn, tròng mắt khẽ động.
Vậy mà cô gái này lại có tu vi Luyện Khí Kỳ tầng thứ chín.
Vừa rồi anh còn tò mò là kẻ nào bên cạnh tỏa ra hơi thở của tu sĩ, hóa ra lại là cô gái này.
Giọng Lý Vũ Kiêu không hề nhỏ, thính lực của Hạ Vi Vãn lại vượt trội khác người nên đã nghe được tất cả.
Đôi chân mày to nhíu chặt, cô ngẩng đầu lên nhìn về hướng Lý Vũ Kiêu.
Lý Vũ Kiêu và Lưu mập mạp phản xạ nhanh nhạy, lập tức cúi thấp đầu, giả vờ chơi điện thoại.
Chỉ mình Phương Vỹ Huyền vẫn đang nhìn Hạ Vi Vãn.
Thấy ánh mắt không chút cố kị của Phương Vỹ Huyền, chân mày Hạ Vi Vãn càng nhíu chặt.
"Cậu bạn kia chả biết xấu hổ gì cả, cứ nhìn chằm chằm Hạ Vi Vãn thế, cứ như thể chưa từng thấy người đẹp vậy." Hạ Vi Vãn nghe cô bạn bên cạnh nói.
Nghe tiếng cô bạn, Phương Vỹ Huyền cũng tự hiểu ra anh đã bị xem như một tên lưu manh, nhưng anh cũng chẳng để tâm, cứ thế quay lại.
Hạ Vi Vãn nhìn theo bóng Phương Vỹ Huyền, sắc mặt cực khó coi.
Suốt thời gian ăn trưa, Lý Vũ Kiêu vẫn quanh quẩn bên cạnh Phương Vỹ Huyền, nói không ngớt mồm.
Phương Vỹ Huyền không tài nào chịu nổi nhưng Lưu mập mạp và Lý Vũ Kiêu lại chỉ hận gặp nhau quá trễ, nói mãi không ngừng.
...!
Chiều đó có một tiết thể dục, Phương Vỹ Huyền đến quầy ăn vặt mua một cây kem, vừa đi vừa ăn.
Lúc ngang qua tòa nhà nghệ thuật, anh nghe thấy một bài hát với giai điệu êm dịu, nhẹ nhàng, đi vào lòng người cất lên từ cung đàn tranh.
Phương Vỹ Huyền ngẩng lên vừa hay bắt gặp Hạ Vi Vãn ở đối diện ngồi cạnh cửa sổ tầng hai gảy đàn tranh.
"Là cô ta?" Phương Vỹ Huyền ngây ra..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook