Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm
79: Bí Thuật Của Tử Viêm Cung!


Sắc mặt đầu trọc cũng rất khó coi, không nói nên lời.

Trên đài tỷ võ, Phương Vỹ Huyền nhìn Hùng Sơn Lang bằng ánh mắt lạnh lùng, hỏi: “Thứ anh tu luyện là công pháp gì?”
Hùng Sơn Lang không nói lời nào, nổi giận gầm lên, một luồng khí bùng phát từ cơ thể, xông về phía Phương Vỹ Huyền.

Cơ bắp cả người anh ta căng cứng, hệt như sắt thép.

Anh ta nhất quyết không tin thể chất của Phương Vỹ Huyền mạnh hơn anh ta!
Hùng Sơn Lang lách người vọt đến chỗ Phương Vỹ Huyền, đấm tới một quyền.

Cú đấm này đồng thời cũng ngưng tụ chân khí màu tím nhạt ở bàn tay, mạnh đến mức khiến cho không khí xung quanh cũng rít ra âm thanh sắc bén!
“Có khí thế và vóc người, nhưng sức mạnh không được tu luyện đến cực hạn của cơ thể thì cũng thất bại thôi.”
Vẻ mặt Phương Vỹ Huyền thờ ơ, chưởng về phía trước.

Một chưởng này trông rất nhẹ nhàng, như không có bất kì sức mạnh nào.

Nhưng ở chỗ Hùng Sơn Lang có thể cảm giác như có một dãy núi khổng lồ đang lao tới!
“Cái này, đây là… Phóng chân khí ra ngoài? Cậu ta là tông sư?”
Sắc mặt Hùng Sơn Lang thay đổi rất lớn, anh ta muốn thu nắm đấm lại rồi rút lui.

Nhưng dáng vẻ anh ta quá to lớn, vốn không kịp né tránh một chưởng này!
“Ầm!”
Một tiếng vang thật lớn, Hùng Sơn Lang phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể như con diều đứt dây bay về phía sau, đập mạnh vào dây giăng xung quanh đài tỷ võ,
Sợi dây chứa lõi thép bên trong trực tiếp bị đứt ra!
Khán giả ngồi bên dưới liên tục kêu lên rồi vội vàng chạy tứ phía.

“Rầm!”
Hùng Sơn Lang ngã xuống một cái bàn, khiến cho cái bàn vỡ nát trong nháy mắt!
“Đây, đây là sức mạnh gì vậy…”
Thấy Hùng Sơn Lang té xuống đất, mọi người nhìn Phương Vỹ Huyền mặt mày vô cảm đứng trên đài tỷ võ, trợn to hai mắt, con ngươi trừng muốn rớt ra ngoài.

Bọn họ đều là khách quen của tỷ võ quán ngầm này, đây là lần đầu tiên trong hơn hai năm nay bọn họ thấy được Hùng Sơn Lang chật vật đến như vậy!
Rốt cuộc người thanh niên trên đài tỷ võ là ai vậy?
Hùng Sơn Lang vừa té ngã xuống đất lúc này cũng vô cùng kinh hoàng.


Rõ ràng cú đánh vừa rồi của Phương Vỹ Huyền là giải phóng chân khí ra ngoài!
Người trẻ tuổi không có gì nổi bật này hóa ra lại là một tên võ đạo tông sư ư?
Nếu như Phương Vỹ Huyền thật sự là võ đạo tông sư, vậy thì thật sự không cần đánh tiếp nữa!
Bởi vì, ở trước mặt tông sư, thực lực mà anh ta vốn luôn tự hào chẳng khác gì một tờ giấy vậy, không chịu nổi một đòn!
“Mẹ kiếp! Lại dám tìm đến một đối thủ cấp bậc tông sư cho ông đây! Mình đúng là cẩu thả quá mà!” Hùng Sơn Lang thầm chửi rủa trong lòng.

Tuy nhiên, xung quanh nhiều khán giả như vậy, bây giờ anh ta phải kết thúc thế nào đây?
Hùng Sơn Lang là bảo chứng doanh thu cho tỷ võ quán ngầm này, nếu như anh ta nhận thua hoặc bị đánh bại, chắc chắn sẽ giáng một đòn mạnh mẽ vào tỷ võ quán và cả Hùng Sơn Lang.

Không còn đường lui nữa, chỉ có thể sử dụng chiêu thức kia mà thôi.

Ánh mắt Hùng Sơn Lang trở nên kiên quyết, đứng dậy từ dưới sàn nhà.

Một chút ngạc nhiên thoáng hiện lên trong mắt Phương Vỹ Huyền.

Xem ra thân xác của Hùng Sơn Lang này mạnh hơn những tu sĩ bình thường rất nhiều.

Sau khi Hùng Sơn Lang đứng lên, sắc mặt lạnh như băng, miệng lẩm bẩm đọc thuật.

Sau đó, một luồng khí thế cực mạnh bộc phát ra từ trên người anh ta.

Thậm chí những người đứng gần đó còn bị luồng khí này làm cho ngã xuống đất.

“Nhóc con, từ lâu tôi đã không dùng đến chiêu này rồi, bởi vì một khi sử dụng nó thì tôi phải nghỉ ngơi rất lâu.” Ánh mắt Hùng Sơn Lang lạnh lẽo, nói.

Phương Vỹ Huyền cau mày, anh cảm thấy hơi thở trên người Hùng Sơn Lang khá quen thuộc.

Hùng Sơn Lang tiến đến một bước, hai bước rồi nhảy lên đài tỷ võ.

Sau đó anh ta rống lên một tiếng, cơ thể tỏa ra những luồng chân khí màu tím nhạt!
Những luồng chân khí này chuyển động vờn quanh người Hùng Sơn Lang.

“Bùng lên đi!”
Hùng Sơn Lang gầm nhẹ, những luồng chân khí này bỗng nhiên bốc cháy, hóa thành những ngọn lửa màu tím.


Khuôn mặt Hùng Sơn Lang lộ ra một tia hung tợn rồi cười nhạt, những ngọn lửa màu tím này không phải là lửa bình thường, chúng chứa đựng những sức mạnh hủy diệt, chỉ cần chạm vào cơ thể thì sẽ ngay lập tức thiêu đốt người đó thành tro!
Một loạt các tiếng cảm thán từ khán giả vang lên.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy thuật pháp đẹp đẽ đến như vậy.

Nhưng vào lúc này, hơi thở trên người Phương Vỹ Huyền cũng chợt biến đổi!
Mọi người dưới đài còn chưa kịp cảm nhận được sức nóng của ngọn lửa màu tím thì nhiệt độ xung quanh đã giảm mạnh, cảm giác giống như rơi vào hầm băng vậy!
Phương Vỹ Huyền nhìn Hùng Sơn Lang với ánh mắt tràn đầy sát khí!
Tử Viêm Cung!
Thứ mà Hùng Sơn Lang sử dụng, là bí thuật của Tử Viêm Cung!
Môn phái này đã bị Phương Vỹ Huyền tự tay tiêu diệt cách đây hai nghìn năm trăm năm, sao vẫn còn sót lại đến bây giờ?
Làm sao có thể được?
Phương Vỹ Huyền cực kỳ chắc chắn rằng anh đã quét sạch toàn bộ Tử Viêm Cung từ trên xuống dưới!
Song tại sao sau hai nghìn năm trăm năm mà vẫn còn có người nắm được bí thuật của Tử Viêm Cung?
Nhìn thấy ngọn lửa màu tím, Phương Vỹ Huyền sẽ nhớ lại ký ức bị anh đóng băng từ lâu kia.

Nội tâm được chôn vùi của anh bao lâu nay bùng lên lửa giận ngập trời và sự thù hận.

“Đáng chết! Đáng chết!”
Phương Vỹ Huyền chỉ đứng tại chỗ, nhưng trên người anh lại không ngừng tỏa ra sát khí.

Khán giả bên dưới đều cảm thấy áp suất không khí xung quanh cực kỳ thấp, hô hấp không thông, gần như bị nghẹt thở.

Hùng Sơn Lang hoảng hốt trong lòng, đẩy hai tay về phía trước,
Những ngọn lửa màu tím quấn quanh người anh ta, xông về phía Phương Vỹ Huyền!
Ánh mắt Phương Vỹ Huyền lạnh lùng, vươn tay về phía trước vỗ một cái,
Những ngọn lửa màu tím trong nháy mắt bị đánh tan trong không trung!
Sắc mặt Hùng Sơn Lang tái mét.

Là một bán bộ tông sư, ngưng tụ ra được vài ngọn lửa màu tím này đã là cực hạn của anh ta.

Hiện tại trong cơ thể anh ta chỉ còn rất ít chân khí.

Mà sát khí và sự áp bức trên người Phương Vỹ Huyền khiến cho anh ta cảm thấy mình sắp ngạt thở mà chết!

“Trốn! Nhất định phải trốn!”
Hùng Sơn Lang không muốn để ý đến những thứ gọi là nhân phẩm hay tiền bạc nữa.

Bây giờ anh ta chỉ muốn sống mà thôi!
Nhưng sau khi Hùng Sơn Lang dùng một chút lực thì phát hiện ra rằng mình không thể cử động được nữa!
Có một thế lực vô hình nào đó đã kìm hãm anh ta lại!
“Nói cho tôi biết, anh học bí thuật của Tử Viêm Cung từ đâu ra?” Phương Vỹ Huyền đi tới trước mặt Hùng Sơn Lang, hỏi.

Cả người Hùng Sơn Lang run rẩy, nói: “Tôi, là thầy của tôi dạy…”
“Thầy của anh là ai…” Phương Vỹ Huyền lạnh lùng hỏi.

“Tôi, tôi cũng không biết tên của ông ấy, tôi gặp ông ấy lúc còn rất nhỏ, đi theo ông ấy tu luyện tám năm… Sau đấy ông ấy đi mất, từ đó về sau tôi không hề gặp lại ông ấy nữa…” Hùng Sơn Lang nói, hai chân đã mềm nhũn té quỵ trên đất.

“Đại, đại sư, là tôi có mắt mà không biết Thái Sơn, xin hãy tha cho tôi một mạng…” Hùng Sơn Lang quỳ xuống đất dập đầu với Phương Vỹ Huyền, sau đó lại ngẩng đầu lên, chỉ về hướng dưới đài tỷ võ, chỉ về phía Lý Hòa Phúc và đầu trọc lúc bấy giờ mặt mày trắng bệt, nói: “Là bọn họ cho tôi một số tiền lớn, bảo tôi đối phó cậu… Tôi thật sự không cố ý xúc phạm tới cậu…”
Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Lý Hòa Phúc và đầu trọc.

Đối diện với ánh mắt lạnh như băng của Phương Vỹ Huyền, cả người Lý Hòa Phúc và đầu trọc đều run lên.

Lý Hòa Phúc tê liệt gục xuống đất, đầu trọc vẫn đứng vững, nhưng đáy quần đã ướt sũng.

Tầm mắt Phương Vỹ Huyền dời trở về, lạnh lùng nhìn Hùng Sơn Lang đang quỳ sụp trên đất.

Anh biết Hùng Sơn Lang không nói dối.

Tuy nhiên, đối với anh mà nói, kẻ nào nắm giữ bí thuật của Tử Viêm Cung thì nhất định phải chết.

Trong lúc Hùng Sơn Lang dập đầu, ngước mắt lên thì thấy Phương Vỹ Huyền có vẻ đang phân tâm.

Anh ta nghiến răng, tàn nhẫn cố hết sức ngưng tụ chân khí còn sót lại trong đan điền vào nắm tay trái rồi đột nhiên bộc phát!
“Á!”
Lệ Trúc Hiên vẫn luôn chú ý tình hình trên đài tỷ võ hét lên một tiếng.

“Ầm!”
Nắm đấm tay trái của Hùng Sơn Lang đập mạnh vào bụng của Phương Vỹ Huyền, phát ra âm thanh khiến người ta ớn lạnh!
Nhưng khi Hùng Sơn Lang ngẩng đầu lên, phát hiện Phương Vỹ Huyền vẫn đứng im tại chỗ, thậm chí còn không lùi lại một bước.

Vẻ mặt của Phương Vỹ Huyền thờ ơ, anh chưởng về phía ngực trái của Hùng Sơn Lang.

“Phụt!”
Lồng ngực của Hùng Sơn Lang tóe máu, anh ta mở to mắt, vẻ mặt kinh hoàng lui về phía sau mấy bước.


Mọi người đều nhìn thấy trên ngực trái của Hùng Sơn Lang xuất hiện một lỗ máu.

Hùng Sơn Lang lùi đến mép của đài tỷ võ, sau đó ngã lăn ra đất, dù té xuống nhưng trên mặt vẫn mang theo biểu cảm sợ hãi, hai mắt trợn to, nhưng hơi thở đã tắt lịm.

“Đây, đây là…”
Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt mọi người xung quanh đều tái nhợt không còn một giọt máu.

Kẻ thống trị tỷ võ quán suốt mấy năm dài là Hùng Sơn Lang, đã chết rồi!
Nơi này rơi vào bầu không khí im lặng chết chóc.

Không một ai nói chuyện, cũng không ai dám nói chuyện.

Người thanh niên đứng trên đài tỷ võ kia đã kết liễu cuộc đời của Hùng Sơn Lang một cách qua loa!
Lý Hòa Phúc và đầu trọc đứng dưới đài lúc này chỉ cảm thấy hồn bay phách lạc, hết thảy can đảm đều tan nát.

Phương Vỹ Huyền căn bản không phải là người! Anh là ma quỷ! Là một loại ma quỷ không thể trêu chọc tới!
Lệ Trúc Hiên cũng nhìn theo bóng dáng của Phương Vỹ Huyền, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng, vẻ mặt đầy phấn khởi.

MC nhìn Phương Vỹ Huyền trên đài, tay cầm micro run rẩy, hoàn toàn không thốt nên lời.

Ánh mắt Phương Vỹ Huyền lạnh lùng, sát khí trên người vẫn không hề giảm bớt.

Kể từ khi nhìn thấy bí thuật của Tử Viêm Cung, tâm trạng kiên cố như bàn thạch của anh trở nên hỗn loạn.

Lồng ngực anh bây giờ tràn đầy tức giận, ngay cả giết chết Hùng Sơn Lang cũng không thể loại bỏ được.

Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Lý Hòa Phúc và đầu trọc ở dưới đài, bước đi.

Thấy Phương Vỹ Huyền đi tới, cả người Lý Hòa Phúc và đầu trọc đều run rẩy kịch liệt.

Hai chân đầu trọc như nhũn ra, không chống đỡ được, cũng té xuống đất.

“Hai người kia, có phải Lý Hòa Phúc và đầu trọc không?”
Lúc này đã có người nhận ra hai người.

Ngay khi nói ra những lời này, sắc mặt của những người xung quanh lập tức thay đổi!
Lý Hòa Phúc và đầu trọc là hai vị đại ca tiếng tăm hiển hách ở thế giới ngầm của thành phố Giang Hải! Ngày thường nào có ai dám trêu chọc đến hai người bọn họ đâu chứ?
Thế nhưng bây giờ cả hai đều ngã quỵ xuống đất, nhất là Lý Hòa Phúc, gã ta nước mắt nước mũi giàn giụa, còn chút tác phong nào của đại lão đâu?
“Đại sư Phương… Cầu xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi bị Lý Hòa Phúc lôi kéo nên mới đi theo đối phó cậu…” Đầu trọc run rẩy nói..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương