Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm
69: Phế Tu Vi!


Dương Thiếu Xương...!Nhận thua!
Trên khán đài hoàn toàn yên tĩnh.

Đảo ngược tới quá nhanh, bọn họ vốn không kịp phản ứng.

Ngay tại hai mươi giây trước kia, bọn hắn còn tưởng rằng Dương Thiếu Xương đã thắng lợi, mà Phương Vỹ Huyền đã sớm hài cốt không còn.

Nhưng sự thật lại là Dương Thiếu Xương mất đi tay phải, còn nhận thua!
Kinh khủng nhất là, Phương Vỹ Huyền ngoại trừ áo hơi rách rưới ra, trên người cũng không có bất kỳ vết thương rõ ràng gì!
Điều này nói rõ, thực lực Phương Vỹ Huyền, chỉ sợ muốn vượt xa Dương Thiếu Xương!
Dương Thiếu Xương đã bước vào cảnh giới tông sư của tông sư Võ Đạo!
Thực lực Phương Vỹ Huyền vượt qua anh ta sẽ là cảnh giới gì?
Nghĩ tới chỗ này, sắc mặt mọi người chợt biến, ánh mắt nhìn về phía Phương Vỹ Huyền khiếp sợ không thôi.

Mà lúc này, bên chỗ nhà họ Đường và nhà họ Cơ là vẻ mừng rỡ!
Trong tiếng cười của Đường Thanh Hiền mang nước mắt nói: "Con biết Phương Vỹ Huyền không có việc gì!"
"Đây mới là cậu Phương tôi biết, mãi mãi có thể mang lại niềm vui bất ngờ cho mọi người..." Cơ Hiểu Nguyệt nhìn bóng dáng trên đài tỷ võ, ánh sáng lưu chuyển trong đôi mắt đẹp.

Đường Mạnh Sơn và Cơ Chấn Hoành thở dài một hơi, sắc mặt vẫn luôn vô cùng âm trầm, cuối cùng hoà hoãn lại.

Sau khi Dương Thiếu Xương hô lên nhận thua, Phương Vỹ Huyền cũng không dừng bước lại, vẫn chậm rãi đi đến chỗ Dương Thiếu Xương.

"Tôi nhận thua! Tôi nhận thua!" Dương Thiếu Xương tiếp tục hô lớn.

Hiện tại anh ta đã không lo được tôn nghiêm và danh tiếng gì đó.

Anh ta nhất định phải sống sót! Chỉ cần sống sót! Anh ta còn có cơ hội đợi thời trở lại!
Chắc thầy anh ta có cách giúp anh ta nối lại tay phải, sau này anh ta sẽ tiếp tục khổ tu, tu luyện Thần Long quyết thành công lại tìm Phương Vỹ Huyền báo thù!
Nhưng tiền đề của tất cả những thứ này, chính là phải sống sót.

Thấy bước chân Phương Vỹ Huyền vẫn không dừng lại, Lạc Thịnh Dực và Vạn Lãnh Huân dưới đài nhìn về phía ba nhân chứng bên cạnh rơi vào trạng thái ngây người hô lớn: "Sư huynh của chúng tôi đã nhận thua, các người còn không tranh thủ thời gian yêu cầu Phương Vỹ Huyền dừng tay!"
Một nhân chứng lấy lại tinh thần, lớn tiếng nói với Phương Vỹ Huyền trên đài: " Đại sư...!Phương, tông sư Dương đã nhận thua, kính xin cậu dừng tay, đừng..."
Nhưng lời ông ta còn chưa nói hết đã bị quay đầu Phương Vỹ Huyền dùng ánh mắt dọa đến cắt đứt.


"Ký giấy sinh tử, còn có cách nhận thua này?" Phương Vỹ Huyền hỏi.

"Hình như dựa theo quy định hiệp hội võ đạo, trong quyết đấu..." Nhân chứng cố gắng bình tĩnh giải thích.

"Đó là các người quy định.

Ở chỗ của tôi, sau khi ký giấy sinh tử, sống chết không phải do chính mình nữa." Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói, không để ý tới cái gọi là nhân chứng, tiếp tục đi đến chỗ Dương Thiếu Xương.

Sắc mặt Dương Thiếu Xương trắng bệch, toàn thân đều đang phát run.

Bởi vì mất máu quá nhiều, sức lực của anh ta bị rút đi hơn phân nửa, hiện tại muốn chạy trốn cũng trốn không thoát!
"Sư đệ, nhanh cứu anh!" Dương Thiếu Xương nhìn về phía Lạc Thịnh Dực và Vạn Lãnh Huân, lớn tiếng nói.

"Anh đi dây dưa Phương Vỹ Huyền, em phải cứu được sư huynh, sau đó trực tiếp chạy trốn!" Lạc Thịnh Dực nói với Vạn Lãnh Huân ở bên cạnh.

Sắc mặt Vạn Lãnh Huân tái nhợt, nhẹ gật đầu.

Hai người lập tức cùng nhau xông ra ngoài.

Lạc Thịnh Dực bộc phát toàn thân khí thế ra, phóng tới Phương Vỹ Huyền.

Làm một tên bán bộ tông sư, thực lực Lạc Thịnh Dực không tầm thường, cũng coi là người nổi bật trong thế hệ tuổi trẻ tại giới võ đạo Giang Nam.

"Anh lấy gì để dây dưa với tôi?" Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Lạc Thịnh Dực, đưa tay vỗ trên không trung.

Lạc Thịnh Dực còn chưa vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, cảm nhận được một sức mạnh to lớn đánh tới anh ta.

"Phụt!"
Lạc Thịnh Dực trực tiếp bay ra ngoài, ngã trên đất lăn lông lốc vài vòng, đã mất đi ý thức.

Lúc này, thậm chí Vạn Lãnh Huân còn chưa vọt tới bên cạnh người Dương Thiếu Xương.


Nhìn thấy kết cục của Lạc Thịnh Dực, mặt Vạn Lãnh Huân không còn chút máu, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, không dám động đậy.

"Phương Vỹ Huyền, cậu muốn giết tôi, thầy tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu, ông ấy là Cổ Úy Sênh tông sư hàng đầu Giang Nam! Cậu..." Dương Thiếu Xương dùng giọng nói khàn khàn hô lớn, trong mắt đầy sợ hãi.

Phương Vỹ Huyền chạy tới trước mặt anh ta, đưa tay bóp cổ Dương Thiếu Xương, giơ cả người anh ta lên.

"Phương Vỹ Huyền, cậu dừng tay!"
Thấy cảnh này Dương An Thành cũng không nhịn được nữa, con mắt đỏ bừng, thét lên thảm thiết.

Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Dương An Thành, còn có Dương Yến Xuân bên cạnh toàn thân đều đang phát run dữ dội, lạnh nhạt nói: "Nhà họ Dương các người thiếu nợ tôi một khoản, dù sao cũng phải trả?"
Dương Yến Xuân nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt ngoại trừ sợ hãi, còn có vô tận oán độc.

Vì sao!
Vì sao Phương Vỹ Huyền mãi mãi đánh không chết!1
Ngay cả anh cả bước vào cảnh giới tông sư cũng không phải là đối thủ của anh?
Một phút trước đó, cô ta còn đang mặc sức tưởng tượng tương lai anh em liên thủ tuyệt vời.

Nhưng sau một phút, cái gì cũng mất.

Tôi không cam tâm...!Tôi không cam tâm!
Thế hệ này của nhà họ Dương Chúng tôi, mỗi người đều là thiên tài! Dựa vào đâu lại bị một mình Phương Vỹ Huyền hủy đi?
Hai mắt Dương Yến Xuân đỏ lên, nghiến răng kêu ken két.

Cô ta dùng hết toàn lực muốn để mình bình tĩnh lại, không còn run rẩy.

Thế nhưng tâm tính mất cân bằng để cô ta gần như sụp đổ.

Cô ta rất muốn xông lên đài tỷ võ, liều mạng cùng Phương Vỹ Huyền.

Chỉ là cô ta biết làm như vậy không chỉ phí công, còn là ngu xuẩn.

Lý trí nói cho cô ta, hiện tại cô ta nhất định phải tìm cơ hội rời khỏi hội quán này.


Nếu không đợi chút nữa, cô ta không nhất định có thể toàn thân trở ra.

Nghĩ tới đây, Dương Yến Xuân lôi kéo tay Dương An Thành, dùng giọng nói khàn khàn thấp giọng nói: "Cha...!Chúng ta...!Mau chóng rời khỏi nơi này."
"Cha không đi! Lần trước Anh Tâm xảy ra chuyện, cha không có mặt ở đó, lần này Thiếu Xương lại xảy ra chuyện...!cha, cha...!Coi như rời đi thì có thể thế nào!" Hai mắt Dương An Thành đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy.

Ngay cả Dương Thiếu Xương bước vào cảnh giới tông sư cũng không phải là đối thủ Phương Vỹ Huyền, nhà họ Dương đã triệt để không cứu nổi.

Dương An Thành mất hết can đảm, lúc này chỉ muốn giữ lại tính mệnh Dương Thiếu Xương.

Ông ta chẳng thể nghĩ tới, hôm nay sân khấu nhà họ Dương họ đặc biệt lập nên, chứng kiến lại là Dương Thiếu Xương rơi xuống!
Dương Yến Xuân cắn răng, nhìn Dương An Thành xoay người rời đi.

Trên đài tỷ võ, Phương Vỹ Huyền tát một cú lên người Dương Thiếu Xuân.

"Bốp, bốp, bốp..."
Ngoại trừ tiếng tát vang dội ra, toàn bộ hội quán hoàn toàn yên tĩnh.

Mọi người thấy Dương Thiếu Xương máu thịt be bét, chỉ cảm thấy lạnh cả người.

Quá thảm rồi.

Mới vừa rồi Dương Thiếu Xương còn vô cùng tỏa sáng, bây giờ lại rơi vào kết quả như vậy.

Nhưng giới võ đạo mạnh được yếu thua, người mạnh làm vua, đây là chuyện rất bình thường.

Vạn Lãnh Huân cách đó không xa nhìn thấy tình trạng thê thảm của Dương Thiếu Xương, chỉ cảm thấy tê cả da đầu, toàn thân run rẩy.

sư huynh Dương Thiếu Xương là học trò thầy yêu thích nhất, nếu thầy biết sư huynh Dương Thiếu Xương bị đánh thành dạng này...!
Tay Phương Vỹ Huyền nắm đầu Dương Thiếu Xương, muốn thí nghiệm phệ tinh đại pháp đã qua cải tiến.

Lúc này Dương An Thành lại chợt quỳ xuống, dập đầu cho Phương Vỹ Huyền.

"Phương Vỹ Huyền, đại sư Phương...!Xin cậu buông tha Dương Thiếu Xương, giữ tính mạng nó, dù cậu muốn gì, nhà họ Dương chúng tôi đều có thể cho cậu, chỉ hy vọng cậu có thể thả cho nó một con đường sống..." Dương An Thành kêu khóc nói.

Ông ta triệt để hỏng mất, Dương Anh Tâm đã biến thành kẻ vô dụng, nếu Dương Thiếu Xương cũng chết, ông ta thật sự không muốn sống...!
Nhìn thấy một màn này, đại biểu nhiều dòng họ ở đây rất, trong mắt đều trải qua chút thương hại và đồng tình.

Phương Vỹ Huyền nhìn Dương An Thành, ánh mắt hờ hững.


Không phải anh không cho nhà họ Dương cơ hội, chỉ là nhà họ Dương không biết quý trọng, ngược lại hết lần này đến lần khác khiêu chiến ranh giới cuối cùng của Phương Vỹ Huyền.

Rốt cục ranh giới cuối cùng của Phương Vỹ Huyền bị bọn họ phá vỡ.

Từ lúc Ánh Hà bị thương, trong lòng Phương Vỹ Huyền thì nhà họ Dương bị phán án tử hình.

Phương Vỹ Huyền không để ý tới Dương An Thành, nắm lấy đầu Dương Thiếu Xương, trong lòng đọc thầm pháp quyết.

Một trận chân khí đỏ nhạt từ bàn tay anh lan ra.

Chân khí trong cơ thể Dương Thiếu Xương hội tụ đến đan điền chuyển hóa thành linh khí.

Sau đó Phương Vỹ Huyền lại chậm rãi hấp thụ linh khí trong đan điền.

Lần này Phương Vỹ Huyền vô cùng cẩn thận, nắm bắt thời cơ rất chuẩn, thẳng đến tất cả chân khí bên trong cơ thể Dương Thiếu Xương đều chuyển hóa thành linh khí mới bắt đầu hấp thu.

Một dòng linh khí thuần khiết từ bắt đầu bàn tay Phương Vỹ Huyền chảy qua kinh mạch toàn thân, cuối cùng tụ hợp vào đan điền.

"Thành công!" Sắc mặt Phương Vỹ Huyền vui vẻ, cảm nhận được đan điền truyền đến sự ấm áp, tu vi liên tục tăng lên.

Một tầng...!Hai tầng!
Phương Vỹ Huyền đột phá đến Luyện Khí kỳ tầng 9842, tương đương với nuốt một viên nội đan yêu thú cấp năm!
Nhưng chân chính khiến Phương Vỹ Huyền vui vẻ, cũng không phải là bởi vì đột phá hai tầng.

Mà là anh thành công cải tiến phệ tinh đại pháp, để phệ tinh đại pháp biến thành thuật pháp hấp thu linh khí trong thân thể!
"Sau này không gọi phệ tinh đại pháp...!Gọi phệ linh quyết đi." Phương Vỹ Huyền Tâm nói.

Đám người trên khán đài ngơ ngác nhìn động tác của Phương Vỹ Huyền, lại không ai biết anh đang làm gì.

Hấp thu xong linh khí của Dương Thiếu Xương, Phương Vỹ Huyền đá anh ta bay ra ngoài.

Linh khí trong đan điền Dương Thiếu Xương bị Phương Vỹ Huyền hấp thu không còn, hiện tại anh ta chính là kẻ phàm trần, ngay cả công lực Tiên Thiên cấp một cũng không còn.

Vả lại bởi vì Phương Vỹ Huyền sử dụng phệ linh quyết đối với anh ta, đan điền của anh ta cũng chịu tổn thương nhất định, ngày sau không cách nào lại tu luyện.

Nhưng Dương Thiếu Xương bởi vì mất máu quá nhiều, đại khái không có cách nào sống sót, chuyện khác cũng cũng không cần suy tính..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương