Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm
283: Đôi Mắt Của Phương Vỹ Huyền


Phương Vỹ Huyền đi vào trong phòng.
Anh có thể cảm nhận được trong phòng có một hơi thở cực kỳ nhỏ.
Đó là hơi thở của con người.
Hơi thở này nhỏ đến nỗi gần như không thể phát hiện ra.
Nhưng năng lực cảm quan của Phương Vỹ Huyền thật sự quá mạnh mẽ.

Mặc dù chỉ có một hơi cực nhỏ vậy thôi nhưng anh vẫn phát hiện ra.
Người này không cố ý che dấu hơi thở trốn trong phòng là đang chờ anh về để ra tay lần nữa à?
Phương Vỹ Huyền đảo mắt nhìn quanh phòng, rất nhanh anh đã biết suy nghĩ của mình sai lầm rồi.
Bây giờ chẳng có ai trong phòng cả.
Mà hơi thở cực kỳ nhỏ bé kia có thể là không phải do con người phát ra, mà là… một tồn tại cùng loại với con người.
Linh thể.
Đây là pháp thuật mà chỉ có Vu sư mới có thể nắm giữ.
Vu sư…
Phương Vỹ Huyền nhớ tới những người được gọi là người giữ trật tự mà mình gặp được lúc trước kia.

Bọn họ chính là Vu sư… Bây giờ thì gọi là Pháp sư.
“Lại là bọn họ.” Phương Vỹ Huyền bất đắc dĩ thở dài.
Giống như những gì Hạ Kiều Y đã nói trước đây, cái tổ chức được tạo thành từ đám Pháp sư này thật đúng là chẳng kiên trì gì cả.
Ngón trỏ và ngón giữa tay phải của Phương Vỹ Huyền khép lại một chỗ sau đó áp lên trán mình, nhắm mắt lại.
Hai giây sau, anh mở mắt ra lần nữa, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng đỏ.
Nhìn kỹ lại thì có thể thấy trong đôi đồng tử của anh xuất hiện mấy ký hiệu màu trắng đang chuyển động.
Đôi mắt này là thứ mà hơn hai nghìn năm trước Phương Vỹ Huyền lấy được từ trên người một đạo sĩ quái dị.
Khi đó Phương Vỹ Huyền đang dừng chân ở một thôn làng nhỏ tầm thường.
Ông lão kia là người bên ngoài, đột nhiên lại xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Sau đó cứ ngày nào ông ta cũng sẽ ngồi trên một tảng đá ngay cửa thôn, chỉ cần có người đi ngang qua, ông ta sẽ mạnh mẽ kéo người ta qua tám chuyện.
Ông ta tự xưng là sứ giả trở về từ địa ngục, thường xuyên nói năng điên cuồng.
Cứ như nếu có thể thì ông ta có khả năng nghiền nát cả giới tu tiên vậy… Thế giới này không thể kìm hãm được ông ta, chắc chắn ông ta sẽ phá hủy mọi quy tắc vân vân.


Gần như là ngày nào ông ta cũng lặp lại những lời đó.
Một thời gian sau, tất cả mọi người đều cho rằng ông già này là một kẻ điên.

Rất nhiều người không muốn đi qua con đường ở cửa thôn, sợ bị ông già kéo lại tám chuyện.
Mãi cho đến một ngày, Phương Vỹ Huyền đi ngang qua cửa thôn, bị ông già kéo đến bên cạnh tảng đá.
Hai người tám chuyện thật sự rất nhiệt tình, rất có xu thế hận vì đã gặp nhau quá muộn.
Phương Vỹ Huyền không hề mở miệng bác bỏ những ngôn luận điên cuồng của ông già.

Anh chỉ lẳng lặng lắng nghe, thậm chí còn thường tỏ vẻ đồng ý.
Điều này khiến ông già cảm thấy vô cùng vui vẻ, càng nói hăng say hơn nữa.

Nói mãi, thậm chí ông ta còn nói rằng mình đã từng gϊếŧ rồng rồi nữa.
Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn không nói ra sự nghi ngờ của mình, trái lại còn hỏi ông ta gϊếŧ rồng bằng gì thì phù hợp.
Ông già không trả lời vấn đề này của Phương Vỹ Huyền mà là ngửa mặt lên trời cười to.

Tràng cười này phải kéo dài đến ba bốn mươi giây.
Sau đó ông ta đứng dậy, vỗ vỗ bả vai Phương Vỹ Huyền rồi nói: “Thằng nhóc… Không phải, cậu cũng đã sống hơn hai nghìn năm rồi, cứ gọi thằng nhóc thì không phù hợp lắm…”
Lúc ấy, Phương Vỹ Huyền khϊếp sợ vô cùng.
Anh không ngờ rằng ông già trông có vẻ điên cuồng này thế mà lại có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra tuổi thật của anh.
“Ông em à, cậu rất không tồi nha.

Lâu lắm rồi chưa có ai tám chuyện với tôi lâu như vậy.” Ông già nhếch miệng cười nói: “Dù sao thì tôi cũng sắp phải rời khỏi đây rồi.

Trước khi đi, tôi cho cậu thứ đồ này.”
“Cái gì vậy?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Một đôi mắt.” Ông già nói xong thì thò tay móc đôi mắt của mình xuống.
Nhưng kỳ lạ là tất cả động tác này đều vô cùng tự nhiên.
Ông ta cầm đôi mắt trong tay.


Mặc dù đôi mắt trống rỗng nhưng cứ như mắt ông ta vẫn đang tồn tại vậy.
“Này, cho cậu đôi mắt này.” Ông già nói xong thì nâng tay lên ấn vào hai hốc mắt của Phương Vỹ Huyền.
Lúc ấy Phương Vỹ Huyền vốn định tránh đi, nhưng nhất thời lại không kịp phản ứng.
Tay của ông già cứ vậy mà đặt lên hai mắt Phương Vỹ Huyền.
Sau đó anh cảm giác được trước mắt tối sầm lại, mất đi tầm nhìn.
“Đừng lo, ngày mai là có thể nhìn lại.

Đôi mắt này cũng không đơn giản đâu.

Nó có thể trợ giúp cậu nhìn thấy tất cả mọi lớp ngụy trang trên thế gian này, bao gồm cả quy luật tồn tại giữa đất trời.

Cậu đừng có làm mất đấy nhé.” Giọng nói của ông già truyền vào trong tai Phương Vỹ Huyền.
“Bây giờ ông phải đi rồi sao?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Đúng vậy.

Thứ đó để cho cậu rồi, tôi còn ở lại chỗ này làm gì nữa?” Ông già hỏi ngược lại.
Sau đó Phương Vỹ Huyền chợt nghe thấy một loạt tiếng bước chân.
“Ôi, chờ một chút.” Phương Vỹ Huyền sau khi mất đi thị lực gấp gáp hô lên.
“Tôi nói rồi mà.

Ngày mai thị lực của cậu có thể khôi phục…” Ông già không kiên nhẫn nói.
“Ông còn chưa trả lời vấn đề trước đó của tôi.

Rốt cuộc thì gϊếŧ rồng cần dùng đao gì mới hợp?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
Hiển nhiên là ông già sửng sốt một lát, sau đó lập tức cười ha ha.
“Nhóc con, nếu ngày sau có cơ hội gặp lại nhau thì chẳng những ta sẽ nói cho cậu biết nên dùng đao gì để gϊếŧ rồng mà còn có thể nói cho cậu cách gϊếŧ chết Tiên Vương cần…” Ông già còn chưa nói xong nhưng giọng nói đã tan biến.
Sau đó Phương Vỹ Huyền về nhà nằm một đêm.

Ngày hôm sau đứng lên, quả nhiên thị lực của anh đã khôi phục.
Chẳng qua ngay lúc đó anh vẫn chưa thể khống chế được đôi mắt này.
Trong khoảng thời gian đó, thế giới trong mắt Phương Vỹ Huyền rất phức tạp.

Những thứ mà anh có thể nhìn thấy không chỉ có mỗi thực thể mà phần nhiều là những thứ không có thực thể.
Cái gì mà hồn phách, các loại quy tắc, thậm chí là nguyên tử cực kỳ nhỏ bé cũng đều lọt hết vào mắt Phương Vỹ Huyền.
Trong tầm nhìn của Phương Vỹ Huyền, cả thế giới được kết nối với nhau bằng sức mạnh của nhiều quy tắc khác nhau.
Khoảng thời gian đó Phương Vỹ Huyền rất khổ sở, suýt nữa thì tự móc hai mắt mình ra, thà rằng làm người mù cũng không muốn dùng đôi mắt này.
Chẳng qua sau đó anh dần nắm giữ được cách dùng đôi mắt này, hơn nữa còn có thể đóng nó lại ở những thời điểm không cần thiết.
Cũng là trong giá trình này, Phương Vỹ Huyền mới phát hiện ra sức mạnh chân chính của đôi mắt này.
Ví dụ như hiện tại.
Sau khi bắt đầu dùng đôi mắt này, Phương Vỹ Huyền lại nhìn quanh bốn phía.

Anh nhanh chóng nhìn thấy một linh thể phía sau sô pha phòng khách.
Dưới tầm nhìn của Phương Vỹ Huyền, hình dáng của nó rất giống hình người, chỉ đứng nơi đó nhìn Phương Vỹ Huyền chằm chằm.
Đối với Pháp sư mà nói thì đây có thể xem như một loại camera theo dõi ẩn hình.
Phương Vỹ Huyền đi lên phía trước, nhìn vào linh thể này rồi phất phất tay.
“Xin chào.”

Hoài Bắc, một vị trí bí ẩn.
“Ầm!”
Một gã đàn ông trung niên đứng bật dậy, đụng ngã cả cái bàn trước mặt.
“Sao có thể?”
Vẻ mặt người đàn ông tái nhợt, lẩm bẩm.
“Sao thế?” Một cô gái thoạt nhìn chỉ mới mười ba mười bốn tuổi đi từ ngoài cửa vào nhíu mày hỏi.
“Linh thể của tôi bị Phương Vỹ Huyền phát hiện!” Người đàn ông hoảng sợ nói.
“Cho dù có bị phát hiện cũng không nên có phản ứng lớn như vậy chứ? Phương Vỹ Huyền này là mục tiêu cấp SSS.

Thực lực của anh ta mạnh hơn chút chẳng phải là rất bình thường sao?” Cô gái nói.
“Không chỉ là phát hiện… Hình như anh ta, anh ta còn có thể nhìn thấy toàn bộ linh thể của tôi!” Trán người đàn ông đổ mồ hôi, nói.
“Nhìn thấy linh thể của ông ư? Điều đó là không thể nào.

Hình dạng của linh thể không hề tồn tại, nó chỉ là một lũ niệm lực mà thôi.


Phương Vỹ Huyền có thể cảm ứng được lũ niệm lực này cũng là bình thường, nhưng anh ta không thể nào nhìn thấy được.” Cô gái chau mày nói.
“Anh ta cứ vậy mà phất tay với linh thể của tôi, còn chào tôi nữa.

Tầm mắt của anh ta cũng đang đối diện tôi… Loại cảm giác này cứ như là tôi đang đứng ngay trước mặt anh ta vậy.” Người đàn ông nói tiếp.
Thấy ông ta hãi hùng như vậy, cô gái nheo mắt lại nói: "Vậy ông thử trao đổi với anh ta xem anh ta sẽ nói gì.”
“Ba!”
Phía sau, một tiếng vang do bị bàn tay va vào vang lên.
Hai má người đàn ông bị thương té trên mặt đất.
Ông ta bưng lại cái mặt sưng đỏ, trong mắt chỉ còn lại sự kinh hoàng và sợ hãi cùng cực!
“Anh ta, anh ta thế mà có thể thông qua niệm lực do tôi tự thân phát ra mà tạo thành tổn thương đối với cơ thể tôi…”
Loại tình huống này đã hoàn toàn vượt ra khỏi trình độ nhận thức của ông ta rồi.
Cô gái nhìn người đàn ông, ánh mắt vô cùng nghiêm trọng.
Có thể nhìn thấy linh thể, hơn nữa còn có thể dùng lực linh thể để phản đòn làm bản thể bị thương ư?
Đây là thủ đoạn gì vậy?
Trên thế giới này, chỉ sợ chỉ có thầy của cô gái, Đại pháp sư sáu sao cực mạnh được công nhận trong lãnh thổ Hoa Hạ mới có thể hoàn thành những thao tác tương tự nhỉ?
Mục tiêu cấp SSS quả nhiên còn mạnh hơn so với tưởng tượng.
Cô gái nghĩ nghĩ rồi lấy di động từ trong túi ra gọi một cú.

Sau khi Phương Vỹ Huyền vả cho linh thể trước mặt một cái tát xong thì yên ổn ngồi trên sô pha nhìn bàn trà trước mặt.
Đại khái cũng hơn một nghìn năm rồi anh chưa dùng đến đôi mắt này.
Bây giờ sử dụng lại thật là có hơi không quen lắm.
“Vô dụng lâu như vậy không biết còn thao tác được nó nữa không.”
Nghĩ như vậy, ánh mắt của Phương Vỹ Huyền dừng trên một cái ly trên bàn trà.
Cái ly này là của Liễu Tiên San, trong ly có một cái muỗng canh bằng sắt.
Phương Vỹ Huyền nhìn chằm chằm cái ly, ký hiệu trong đôi mắt dần xoay tròn.
Cái ly chầm chậm bay lên không trung.
Sau đó đột nhiên tan biến!
Cũng không hề có mảnh nhỏ nào rơi xuống.
Cả cái ly và muỗng canh bằng sắt trong nó đều bị phân giải thành từng hạt trong nháy mắt.

Mắt thường không thể phát hiện ra!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương