Ta Từ Đống Thi Thể Cứu Được Một Thiếu Niên
-
Chương 5
5.
Ta không hiểu Thái phó. Nhưng ta biết rõ Tiêu Hoài. Lòng hắn đầy tham vọng, đêm trước khi hồi kinh hắn đã nói hết cho ta về thân phận của mình. Sau đó nắm tay ta, kể cho ta lí tưởng của hắn.
"Quét sạch hết các đảng phái, bình định Man tộc, đoạt lại đất Tây Bắc đã bị mất."
Người như vậy, làm sao có thể cam tâm bị Thái phó quản chế đây?
Đương nhiên. Dù là quyền lực hay mưu lược cũng không có liên quan gì tới ta. Thứ ta muốn rất đơn giản. Tiếp tục sống. Chỉ cần sống tiếp là được rồi. Vì thế, ta phải cách xa những người này.
Đáng tiếc, chuyện đời không bao giờ theo ý nguyện. Ta ở kinh thành không có nơi ở, chỉ có thể ở lại trong cung.
Trong lúc đang cùng ma ma về lại viện nhỏ, có người đột nhiên gọi ta lại.
"Thẩm cô nương"
Ta quay đầu nhìn lại, hóa ra là Thái phó. Râu tóc hắn đã điểm trắng, lưng đã còng, nếu trên người không mặc Nhất phẩm triều phục thì nhìn cũng không khác gì những ông lão trên đường.
"Lão thần thật không nghĩ tới, Thẩm cô nương lại có dũng khí dám đưa ra loại yêu cầu như thế này với thái tử"
Ta không biết trả lời sao, nên cũng chỉ cúi người hành lẽ, cũng không mở miệng.
Thái phó cười cười. Hắn đi về phía trước một bước, giọng nhỏ lại.
"Chỉ cần Thẩm cô nương không tham những thứ khác, vị trí công chúa này lão thần có thể giúp người lấy"
"Nếu như người còn muốn một lang quân như ý. Trong triều thanh niên tuấn kiệt hơn nửa đều là môn sinh tâm đắc của thần."
Hắn cười mỉm, giọng điệu thoải mái. Cứ như ta chắc chắn sẽ không từ chối điều kiện mê người như thế.
Nhưng trong đầu ta hiện lên cảnh ở kiếp trước. Nha hoàn bên người nữ nhi Diệp Thù của hắn bưng tới chén rượu độc nọ. Rượu độc cay xè, thiêu đốt cuống họng ta.
Nếu nói Thái phó không biết những chuyện nữ nhi mình làm thì ta tuyệt đối không tin. Nhưng ít ra thời khắc này chúng ta cùng chung một chiến tuyến.
Ta cúi đầu, ngữ khí bình đạm.
"Thái phó yên tâm, ta biết rõ thân phận của mình, có vài thứ Thẩm Ngu không với tới được.
Ta không hiểu Thái phó. Nhưng ta biết rõ Tiêu Hoài. Lòng hắn đầy tham vọng, đêm trước khi hồi kinh hắn đã nói hết cho ta về thân phận của mình. Sau đó nắm tay ta, kể cho ta lí tưởng của hắn.
"Quét sạch hết các đảng phái, bình định Man tộc, đoạt lại đất Tây Bắc đã bị mất."
Người như vậy, làm sao có thể cam tâm bị Thái phó quản chế đây?
Đương nhiên. Dù là quyền lực hay mưu lược cũng không có liên quan gì tới ta. Thứ ta muốn rất đơn giản. Tiếp tục sống. Chỉ cần sống tiếp là được rồi. Vì thế, ta phải cách xa những người này.
Đáng tiếc, chuyện đời không bao giờ theo ý nguyện. Ta ở kinh thành không có nơi ở, chỉ có thể ở lại trong cung.
Trong lúc đang cùng ma ma về lại viện nhỏ, có người đột nhiên gọi ta lại.
"Thẩm cô nương"
Ta quay đầu nhìn lại, hóa ra là Thái phó. Râu tóc hắn đã điểm trắng, lưng đã còng, nếu trên người không mặc Nhất phẩm triều phục thì nhìn cũng không khác gì những ông lão trên đường.
"Lão thần thật không nghĩ tới, Thẩm cô nương lại có dũng khí dám đưa ra loại yêu cầu như thế này với thái tử"
Ta không biết trả lời sao, nên cũng chỉ cúi người hành lẽ, cũng không mở miệng.
Thái phó cười cười. Hắn đi về phía trước một bước, giọng nhỏ lại.
"Chỉ cần Thẩm cô nương không tham những thứ khác, vị trí công chúa này lão thần có thể giúp người lấy"
"Nếu như người còn muốn một lang quân như ý. Trong triều thanh niên tuấn kiệt hơn nửa đều là môn sinh tâm đắc của thần."
Hắn cười mỉm, giọng điệu thoải mái. Cứ như ta chắc chắn sẽ không từ chối điều kiện mê người như thế.
Nhưng trong đầu ta hiện lên cảnh ở kiếp trước. Nha hoàn bên người nữ nhi Diệp Thù của hắn bưng tới chén rượu độc nọ. Rượu độc cay xè, thiêu đốt cuống họng ta.
Nếu nói Thái phó không biết những chuyện nữ nhi mình làm thì ta tuyệt đối không tin. Nhưng ít ra thời khắc này chúng ta cùng chung một chiến tuyến.
Ta cúi đầu, ngữ khí bình đạm.
"Thái phó yên tâm, ta biết rõ thân phận của mình, có vài thứ Thẩm Ngu không với tới được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook