Thẩm Bạch nhìn Phong Thiên còn đang hôn mê, lại nhìn nguyên thân bị quăng ngã thành một đoàn ở bên cạnh, nhịn không được cay đôi mắt.

Rõ ràng trong cốt truyện, vai chính nhảy xuống còn chưa chết, đến lượt hắn nhảy xuống, liền rơi không ra hình người.

Thống tử, ta lại một lần nữa tin bàn tay vàng vai chính tồn tại.


Thẩm Bạch ngẩng đầu, mờ mịt nhìn không trung xám xịt.

【Chú ý hoàn thành nhiệm vụ】
Ta hiểu rất rõ.


Kỳ thật vì cái gì lúc trước Thẩm Bạch dám nhảy vực, tuyệt đối không phải bởi vì hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh mà là ở thời điểm hắn cùng Phong Thiên đánh nhau, hệ thống trong đầu hắn lại nhắc nhở hắn có nhiệm vụ.

【Thỉnh hoàn thành cốt truyện cao nhân thần bí dưới đáy vực】
Cút đi, phía dưới huyền nhai chính là truyền thừa của Mộng Yểm tôn giả, cao nhân thần bí còn không phải là Mộng Yểm sao.

Mộng Yểm thì còn có thể có cái cốt truyện gì, còn không phải là cùng Ngộ Thiên tôn giả tương ái tương sát sao.

Bất quá hiện tại Thẩm Bạch liền buồn bực, ngươi nói một chút đã có thể khiến hắn nhảy dựng lên, dựa vào cái gì vai chính cũng chỉ là trọng thương hôn mê, còn hắn phải không ra hình người?
Công bằng chỗ nao!
Rõ ràng không công bằng, hắn bị ngã chết, linh hồn không chết, hắn làm sao có thể hoàn thành cốt truyện linh thú về sau đây.

Hơn nữa này có tính là chết trên tay Phong Thiên không?
Thẩm Bạch mê mang, xoa cằm, nỗ lực tự hỏi nhân sinh, cũng rất nỗ lực quấy rầy hệ thống.

Hệ thống đại nhân, ta cảm thấy ta bức thiết yêu cầu ngươi trợ giúp.



【Sư tôn ngươi, xuất quan】
!
Truy tung thuật, là trói định thân thể và cả linh hồn.

【Thân thể của ngươi đã chết, sư tôn ngươi nhất định sẽ tới bí cảnh tra xét, chúc mừng ngươi, cốt truyện giai đoạn trước hoàn toàn tan vỡ】
Hệ thống, ngươi nói như vậy làm tâm tình ta thập phần phức tạp lại thêm mê man, hơn nữa còn mang theo một tia bi thống không dấu vết.


【Căn cứ vào tốc độ cắt qua hư không của sư tôn ngươi, đại khái còn hai canh giờ】
!
Không quan hệ, xe đến trước núi ắt có đường, cùng lắm thì hủy xe bán bánh.

Hệ thống, ngươi có thể làm Phong Thiên nhanh tỉnh lại hay không, ta làm cao nhân thần bí cũng chỉ nói mấy câu như vậy, nói xong chúng ta liền chạy, khẳng định có thể rời đi trước khi sư tôn tới.


【Ngươi hủy diệt thân thể của mình rồi, trừ phi có thân phận mới, bằng không nhiệm vụ kế tiếp ngươi không thể hoàn thành】
Thỉnh tin tưởng thực lực của ta, cũng tin tưởng tình yêu ta dành cho ngươi.


【Ta không tin】
Ta từ trong ngữ khí của ngươi nghe ra được ý vị vui sướng khi người gặp họa, là ta ảo giác sao?
【Không phải, ta thật vui sướng khi ngươi gặp họa】
!
Ngài thật chân thành.

Mà Phong Thiên nằm ở một bên, đột nhiên giần giật lông mày, tựa hồ định tỉnh lại.

Thẩm Bạch soi bộ dáng mình dưới mặt nước, thực hoàn mỹ, không hổ hắn cố ý giả dạng, tuy ở trạng thái linh hồn nhưng ít nhất vẫn có thể giả xấu.

Nhìn thấy Phong Thiên rất nhanh sẽ tỉnh, Thẩm Bạch lập tức ngồi xổm bên người Phong Thiên, tóc tai xõa lung tung lộn xộn, cặp mắt như sao trời tỏa sáng ngời ngợi.

Phong Thiên từ từ tỉnh lại, Thẩm Bạch lộ ra một nụ cười rạng rỡ.

"Anh em, lại nhảy vực ha"
Phong Thiên:!
Phong Thiên nhìn vật thể hỏng bét xám xịt trước mắt, theo bản năng duỗi tay cầm kiếm, vừa mới động, toàn thân đau nhức, trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi.

Máu tươi vừa lúc xuyên qua người Thẩm Bạch, hoàn toàn bắn vào quần áo Phong Thiên.

"Ngươi là ai?"
Phong Thiên chậm rãi đứng dậy, dường như đau tận xương cốt, sống không bằng chết, lại còn cố gắng ra vẻ.

Thẩm Bạch lui ra phía sau vài bước, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Phong Thiên.

"Ta được chú định là——"
Phong Thiên:!
"Sư phụ ngươi!"
"! "
Phong Thiên ánh mắt tùy ý nhìn qua, rất nhanh đã thấy được bánh nhân thịt bị rơi không ra hình người bên cạnh, lại nhìn vô số xương trắng xung quanh.

Thẩm Bạch thở dài nhẹ nhõm một hơi, thời điểm Phong Thiên bị hắn đánh xuống vực còn chưa biết hắn cũng nhảy xuống, hơn nữa kia cũng không thấy rõ phục sức cùng tướng mạo, nhận không ra cũng phải.


Thật là, chuyện cực tốt.

Thẩm Bạch thu hồi thần sắc trên mặt, đối với Phong Thiên cười cười, lộ ra tám cái răng trăng trắng.

"Thiếu hiệp, ngươi nói xem, trăm ngàn năm nay, đã có bao nhiêu người từ bên trên nhảy xuống mà chỉ ngươi có thể tồn tại, chúng ta ít nhiều cũng có duyên nhỉ, lão phu ta đã đợi hơn một ngàn năm, cuối cùng cũng chờ được.

"
Phong Thiên nhìn về phía Thẩm Bạch, mặt vô biểu tình, "Ngươi muốn làm cái gì?"
Thẩm Bạch ngẩng đầu nhìn không trung, nơi này cách khe hở bí cảnh rất gần, xám xịt làm người nhìn có chút không thoải mái.

"Ta muốn ngươi giúp ta đi xem Ngộ Thiên, tên kia cũng đã sớm ngã xuống, đáng tiếc vẫn luôn không chịu xuống dưới nhìn ta.

"
Thẩm Bạch nỗ lực làm bộ cao thâm khó đoán, sau đó âm trầm cười.

"Nói cái gì chính đạo ma tu, kết quả là không phải cũng bị những người chính đạo đó đạp vào bí cảnh của chính mình sao.

"
Phong Thiên ngồi xếp bằng, y bị thương nghiêm trọng, máu tươi đã sớm khô khốc, toàn thân nhiễm tro bụi, nhìn qua đâu chỉ là chật vật.

Thẩm Bạch nhìn bãi thịt nát cách đó không xa, lại nhìn đồ cái gì cũng không biết đang chữa thương, thần sắc càng thêm ưu thương.

"Nhân sinh thật là tịch mịch như tuyết.

"
Qua một hồi lâu, Phong Thiên mới mở to mắt, thương thế tốt hơn rất nhiều, Thẩm Bạch vần còn đang tiếp tục gặm nhấm nỗi đau.

"Aiz, ta không phải chỉ là đẹp không thể tả thôi, Ngộ Thiên cũng thật là, một hai phải đối với ta nhất kiến chung tình, nhị thấy khuynh tâm, tam thấy không ta không được, mặt dày mặt dạn đuổi theo ta không bỏ, đã chết còn chưa an tĩnh, aiz, chẳng lẽ lớn lên soái thực lực lại cao là do ta sai sao?"
Phong Thiên:!
Thẩm Bạch tính toán thời gian, đánh giá nếu là thật không sai biệt lắm.

Vì thế Thẩm Bạch thở dài một hơi, "Tiểu tử, ta năm đó ngã xuống đây đã thuyết hạ truyền thừa, ngươi nếu có thể qua cửa này, truyền thừa của ta cũng có thể đem nhét túi, bao gồm, tên khốn Ngộ Thiên bên trên kia.

"
Phong Thiên đột nhiên nhìn tới chỗ Thẩm Bạch, đúng lúc này, sông nhỏ u ám đằng xa bỗng nhiên dâng lên, nước kia tối tăm u trọc, mang theo sự ăn mòn.

Kể cả xương trắng lẫn đất đá đều bị nước sông u ám kia ăn mòn sạch sẽ.


Thẩm Bạch trơ mắt nhìn thân thể từng là của chính mình, một chút lại một chút tiêu tán ở trong nước.

Trong lòng có loại cảm xúc không nói lên lời, aiz, trên đời khoảng cách xa xôi nhất, đại khái chính là rõ ràng ta đã chết, còn phải trơ mắt nhìn thân thể của mình chết thêm một lần nữa.

Phong Thiên nhấp miệng, lui ra vài bước, cảnh giác nhìn nước sông.

"Sương mù xem hoa, trong nước vọng nguyệt, giống thật mà là giả, là vì Mộng Yểm.

"
【Đinh! Cốt truyện cao nhân thần bí hoàn thành】
Hệ thống, sư tôn tới chưa?
【Trước hết nghe tin xấu hay tin tốt?】
Tin xấu.


【Sư tôn ngươi đang ở bên ngoài bí cảnh】
Tốt đâu?
【Bí cảnh đóng cửa】
Này xem như là một câu tiếng người duy nhất của ngươi mấy ngày gần đây
Đúng lúc này, chân trời xoẹt qua ánh sáng trắng, một đạo kiếm khí từ trên bổ xuống, trực tiếp sái lạc ở trong bí cảnh.

Kiếm khí kia làm lộ ra trăng sáng bên ngoài bí cảnh, nhìn nhu tình lại lạnh thấu xương khiến người không dám nhìn thẳng.

Kiếm khí của Sương Quang mười bốn đêm!
【Còn có một tin tức tệ hơn, sư tôn ngươi, một kiếm bổ đôi bí cảnh】
!
Hệ thống rác rưởi, chỉ biết hại người!.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương