Ta Tu Bổ Cốt Truyện Lại Băng Rồi
-
16: Tắm Chung
Mặc Hiên chỉ cười, từ phía trên nhảy xuống, sau đó thong thả ung dung lấy khăn tay, nhẹ nhàng chà lau gương mặt dơ bẩn của Thẩm Bạch.
"Bí mật trên người của ngươi khiến ta càng ngày càng tò mò.
"
Mặc Hiên nói.
Thẩm Bạch vẻ mặt hoảng sợ.
【3】
Là ý gì?
【Nhảy】
Thẩm Bạch kéo Phong Thiên lui về phía sau vài bước, đứng bên cạnh huyệt động
"Hôm nay ta trốn không thoát được ma trảo của ngươi, nhưng ta muốn nói cho ngươi biết!"
Thẩm Bạch vẻ mặt nghiêm túc.
"Tình yêu, vĩnh viễn sẽ không bởi vì tử vong mà kết thúc!"
Nói xong, Thẩm Bạch ôm Phong Thiên trực tiếp nhảy xuống phía dưới.
Dung nham bên dưới cuồn cuộn phát ra âm thanh như đang vui mừng, tựa hồ đang chờ đồ ăn mỹ vị rơi vào miệng.
Nhưng một giây sau biến cố lại xảy ra, dung nham đột nhiên sôi trào.
"Oanh ——"
Một lực thật lớn đánh lên phía trên, Mặc Hiên lui về phía sau vài bước, sau đó dựng thẳng chân khí bảo vệ chính mình, trước mắt chỉ có một mảnh huyết sắc.
"Phanh phanh phanh ——"
Lực phun lên thật lớn, ngay sau đó, chỉ còn lại là dung nham lan tràn, mặt đất một mảnh nóng rực, không khí trở nên khô nóng.
Mặc Hiên ngẩng đầu, âm trầm nhìn không trung, mơ hồ có thể thấy được vừa rồi phảng phất có thứ gì thoảng qua.
Chạy?
Mặc Hiên nhíu mày, nhìn hết thảy việc trước mắt, như suy tư gì.
Mà Thẩm Bạch bên này, thời điểm hắn ôm Phong Thiên nhảy xuống, liền cảm giác một cỗ lực lượng đột nhiên đem hắn phun ra ngoài, hắn không dám mở mắt, chỉ ôm chặt Phong Thiên.
Nửa ngày, Thẩm Bạch mở to mắt, phát hiện hắn cùng Phong Thiên ở trên trời cao, sau đó, lại nhanh chóng rơi xuống.
Thẩm Bạch:!
"Hệ thống cứu ta a ——!!"
【Ngươi thật ồn ào】
Giây tiếp theo, Thẩm Bạch cảm giác có lực lượng vững vàng đem hắn đặt trên mặt đất, nhân tiện còn có Phong Thiên bị hắn gắt gao ôm lấy.
【Ta muốn hủy diệt đoạn số liệu cốt truyện này, trong thời gian ngắn đừng gọi ta】
"Không được, ngươi ít nhất đem ta đưa về Vân Phong đã!!"
【Chậc, lập tức】
"Chờ một lát!"
Thẩm Bạch cẩn thận buông Phong Thiên trong lòng ngực ra, nghĩ nghĩ, giống như cũng không có gì để nói.
Hắn chỉ là tới hoàn thành cốt truyện, chờ Phong Thiên trở lại Vân Phong, hắn vẫn là sư huynh Phong Thiên, y cũng sẽ không biết thân phận của hắn.
Gãi gãi tóc, Thẩm Bạch xoa đầu tóc Phong Thiên.
"Ngươi phải tốt nha.
"
"Hệ thống đại nhân, ta cảm thấy chưa từng có giờ khắc nào ta yêu ngươi như thế này.
"
【Ngươi lần trước cũng nói như vậy】
"Điều đó nói lên rằng tình yêu ta dành cho ngươi vĩnh viễn tăng lên.
"
【! 】
【Ta đem ngươi về phòng ở Vân Phong】
"Ai nha ngươi đáng ghét, ngươi đối tốt với nhân gia như vậy, nhân gia sẽ thẹn thùng đó.
"
【Nôn ——!!】
"! "
Đồng quy vu tận đi, tra thống!
Ngay sau đó, hoàn cảnh bốn phía đột nhiên phát sinh biến hóa, vừa ngẩng đầu, Thẩm Bạch phát hiện chính mình lại lần nữa về tới Vân Phong.
Chà, thật mau, miểu nam* không hổ là miểu nam.
Miểu là giây? Cái này mình chịu
Thẩm Bạch lập tức đem quần áo trên người cởi ra, sau đó lấy y phục chạy nhanh đến Kính Hồ tắm rửa, quần áo muốn hủy thi diệt tích, trang dung cũng muốn, kí ức này cũng muốn hủy thi diệt tích!
Đi vào Kính Hồ, Thẩm Bạch run một cái, sau đó thình thịch một tiếng nhảy xuống.
"Lệ ——"
Tiên hạc bên cạnh vỗ vỗ cánh tựa như muốn nhắc nhở điều gì đó, đáng tiếc người đã nhảy vào, tiên hạc chớp đôi mắt hạt đậu, yên lặng xoay đầu, coi như cái gì cũng chưa thấy.
Thẩm Bạch sẽ không bơi lội, nhưng không bơi là một chuyện, nhảy hồ hay không lại là một chuyện khác.
Chỗ hắn nhảy nước không sâu, hắn nhảy vào mới biết, ở trong nước quay cuồng một lúc, bốn phía đột nhiên có cổ hàn khí truyền đến.
Thẩm Bạch theo bản năng run lên, cổ hàn khí này phá lệ quen thuộc, đầu hắn cứng đờ, chậm rãi hướng tới bên cạnh đi vài bước.
Hoa sen nhiều đóa kiều diễm, mặt trên lá sen còn có sương sớm, lá sen hơi hơi gục xuống, đem sương sớm nghiêng đi.
"Tí tách ——"
Sương rơi vào bên trong hồ nước, tiếng vang du đãng.
Nhưng để cho người vô pháp kháng cự, lại là người bên trong hồ sen.
Một đầu tóc đen tùy ý nhàn hạ ở trong hồ, lộ ra một nửa thân thể, làn da trắng nõn như một khối lãnh ngọc, lại như là một thanh kiếm sắc bén.
Gương mặt kia tan đi quạnh quẽ, mang theo vài phần lười biếng, bên trong ánh mắt có điểm điểm tức giận.
Tán dương hương sắc giai nhân, Thẩm Bạch dám đem hai mươi mấy năm trinh tiết của mình để thề, tuyệt đối không có bất cứ người nào có thể so với người này một phần, không, nửa phần!
Không cần phong hoa tuyệt đại, không cần nhu tình vạn loại, chỉ cần liếc mắt một cái, chẳng sợ hắn là một thanh kiếm lạnh từ trong xương cốt, ngươi như cũ vẫn sẽ nhịn không được muốn đem tim mình móc ra rồi dâng lên, lại còn lo lắng có làm nhục hai mắt hắn hay không.
Đó là vô thượng chí tôn được mọi người sùng kính và ái mộ, không chấp nhận được nửa điểm dơ bẩn.
Trần thế tình tình ái ái, không nên lấy tới làm hoen ố đôi mắt hắn, cặp mắt kia có thể lòng mang thiên hạ, có thể không có một bóng người, lại không nên bị bất luận kẻ nào khinh nhờn.
Bởi vì, đây là tiết thần*.
Tiết thần là gì vậy ạ? Máu thần (◉Θ◉)???
"Sư —— sư tôn.
"
Thẩm Bạch cảm thấy hai chân mềm nhũn.
Sắc mặt Vân Hàn nửa điểm cũng không động, chỉ gật đầu, lại tựa hồ không biết mở miệng như thế nào.
Thẩm Bạch nuốt nước miếng, ánh mắt nhịn không được phiêu trên người Vân Hàn.
"Sư tôn, tắm rửa ha, cùng nhau đi, người có muốn chà lưng không, ta cảm thấy kỹ thuật chà lưng của ta không tồi ha ha ha.
"
Vân Hàn dừng một chút, hơi hơi nghiêng đầu.
"Không cần.
"
Nói xong, Vân Hàn chậm rãi đứng dậy đi tới bên cạnh, giọt nước từ trên người từ từ rơi xuống, rơi vào bên trong hồ nước như một hồi nhạc.
Thẩm Bạch mở to hai mắt, biết là không nên xem, lại nhịn không được muốn nhìn.
Vân Hàn liếc qua, vung tay lên, một mảnh vải trắng trùm lên đôi mắt Thẩm Bạch, Thẩm Bạch hoảng sợ, tay chân luống cuống đem mảnh vải gỡ xuống, phát hiện Vân Hàn đã mặc xong quần áo rồi, tóc dài rũ ở sau người, hình như dài tới đùi, vẫn là một bộ bạch y kia, ống tay áo to rộng thêu hoa văn chìm, cả người di thế độc lập*.
Mình không biết di thế độc lập là gì nên để nguyên
Không giống lúc trước mang bạch ngọc phát quan, thiếu vài phần xa cách, nhiều vài phần nhu hòa.
Cũng đủ làm vô số người điên cuồng.
"Ta ở đại điện chờ ngươi.
"
Vân Hàn nói, liếc mắt nhìn Thẩm Bạch một cái, lập tức xoay người rời đi, lưu lại phiến hoa sen, tựa như còn vương thanh hương người nọ.
Thẩm Bạch hậu tri hậu giác sờ mũi, rất tự hào, hôm nay thế nhưng không chảy máu mũi.
Nhưng là thực nhanh, Thẩm Bạch phát hiện sự tình so với máu mũi càng không xong, hắn ôm chặt chính mình, thần sắc có vài phần giãy giụa, còn có vài phần vui thích, cuối cùng phun ra một hơi, phía sau lưng lạnh cả một mảnh.
Không dám, không dám.
Cho dù là ngẫm lại, đều cảm thấy tự mình suồng sã.
Nghĩ đến đây, Thẩm Bạch trực tiếp cho mình một cái tát, lập tức thanh tỉnh, chạy nhanh tẩy đến sạch sẽ, sau đó thay quần áo, chần chờ một chút, vẫn là đi đến đại điện.
Vân Hàn ngồi ở sườn vị đại điện, hắn cầm thư, thần sắc tản mạn*, tựa hồ thứ đang xem không phải thư, chỉ là đồ vật râu ria.
Tản mạn: tình trạng rời rạc, không tập trung.
Dường như muôn nghìn chúng sinh ở trong mắt hắn đều là râu ria.
"Sư tôn.
"
Thẩm Bạch cảm thấy trái tim thật sự chịu không nổi, một vị tuyệt sắc như vậy ở trước mặt, trái tim cao su đất dẻo mới có thể không động!
Vân Hàn ngẩng đầu, trong mắt khôi phục quạnh quẽ cùng cao ngạo.
Hắn nhìn về phía Thẩm Bạch, kia ánh mắt mang theo vài phần kỹ càng.
"Quỳ xuống.
"
Thẩm Bạch theo bản năng liền quỳ xuống, cuối cùng, cảm thấy quỳ có chút xa, đứng lên, đi vài bước, lại lần nữa quỳ xuống trước người Vân Hàn, tiến thêm một bước là hắn có thể đụng đến vạt áo y.
Vân Hàn đem thư trên tay khép lại, ngữ khí trước sau như một.
"Ngươi đã bái sư, vô cớ biến mất mấy ngày, là vì sao.
"
Thẩm Bạch trầm mặc, này khẳng định không thể nói thật, đảo tròng mắt, Thẩm Bạch vừa định mở miệng, kết quả một vị ngọt lành từ yết hầu dâng lên.
"Phốc ——!!"
Thẩm Bạch trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi, bụng bắt đầu đau đớn.
Không phải là đồ vật Mặc Hiên lưu lại trong bụng hắn đi.
Ngươi cái đồ tra Hiên!
Khi dễ ta thì thôi đi, còn đem đồ vật lưu lại trong bụng ta, ngươi mẹ nó cho rằng ta có thể sử dụng nội lực bức ra sao!
Vân Hàn thấy vậy thần sắc lạnh lẽo, vươn tay, nhưng mà ở một khắc sắp đụng tới Thẩm Bạch, lại hơi hơi chần chờ, cuối cùng vẫn đỡ bả vai Thẩm Bạch.
"Ngươi bị người hạ cổ độc.
"
Vân Hàn liếc mắt một cái đã nhìn ra dị thường trong bụng Thẩm Bạch, dùng một sợi chân khí tinh tế thâm nhập vào quan sát, lại nghi hoặc.
Cổ độc này hung ác, dựa theo tu vi Thẩm Bạch, đã sớm mất mạng, như thế nào cho tới hôm nay mới phát tác.
Thẩm Bạch đột nhiên nắm chặt tay áo Vân Hàn, nước mắt lưng tròng.
"Sư tôn cứu ta.
"
Vân Hàn hơi ngưng mi, ngay sau đó lại tản ra.
"Không sao, ngươi đã là đệ tử của ta, ta sẽ không bàng quan đứng nhìn.
"
Thẩm Bạch cực kỳ cảm động, hắn thật là vận cứt chó tám đời, mới có thể bái nhập môn hạ một vị tuyệt sắc sư tôn như vậy.
"Bất quá đợi lát nữa cho ta một lời giải thích hợp lý.
"
Vân Hàn chậm rãi nói, bàn tay mang theo chân khí đặt ở bụng Thẩm Bạch, lại ngưng mi.
Cổ độc này có chút khó giải quyết.
"Ngươi theo ta đi nội thất.
"
Vân Hàn đứng dậy, sợi tóc thật dài nhẹ nhàng từ trên người rơi xuống.
Thẩm Bạch nguyên bản đau đến mặt đều đã trắng, lại đột nhiên sinh ra một chút cảm giác rất kỳ quái, hắn ôm bụng, đi theo phía sau Vân Hàn, đi vào nội thất.
Nội thất phi thường gọn ngàng, chỉ có đơn giản một cái giường băng, Vân Hàn hơi hơi nâng cằm, "Đi lên ngồi xếp bằng.
"
Thẩm Bạch nuốt nước miếng, trong đầu lập tức bay qua một đống hình ảnh không hài hòa.
Sau đó, ở trong ánh mắt Vân Hàn, từ từ lưu lại hai hàng máu mũi.
Vân Hàn:!
Thẩm Bạch:!
Thẩm Bạch ngửa đầu che mũi, vẻ mặt tang thương, nhớ trước đây hắn cũng cái hạt giống xem người mặt cũng không đỏ, hiện giờ nhìn cái giường còn suy nghĩ bậy bạ, độc thân lâu rồi, xem giường cũng thấy mi thanh mục tú.
Lau khô mũi, Thẩm Bạch ngồi xếp bằng trên giường băng, hai mắt gâu gâu nhìn Vân Hàn, mạc danh trong mắt có sự chờ mong không biết tên.
"Cởi quần áo.
" Vân Hàn nhẹ giọng nói.
Thẩm Bạch rối rắm trong chốc lát, bắt đầu cởi quần áo, thời điểm cởi xong, bên tai truyền đến âm thanh hơi tức giận của Vân Hàn.
"Ai kêu ngươi cởi quần!"
Thẩm Bạch:!
Phắc, như thế này cùng cốt truyện mà hắn tưởng tượng một chút cũng không giống nhauu!.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook