Hôm sau.

Trong thiên lao.

Chu Dịch xách theo cơm cho tử tù, đi vào nhà ngục chữ Bính cửu.

Một mảnh áo tang màu trắng, bốn trai ba gái nằm ngay ngắn trên mặt đất, đã không còn hơi thở. Người phụ nữ mặc đồ tang nằm ngay trên mặt đất, hai mắt mở lớn trống không vô hồn.

Lý Hùng đứng ở trong nhà lao, mắt lạnh lùng nhìn Chu Dịch đi đến.

“Ngươi nhớ kỹ, bản tướng quân và vợ con đều ở chỗ này chờ, đợi đến khi Lý Võ vào đây thì nói với hắn!”

Chu Dịch nhìn thấy thảm kịch cha giết con cái trong nhà lao, nhíu mày, rồi lại nhìn chung quanh nhà tù, không nhìn thấy bất kỳ ngục tốt canh gác nào cả, trong lòng đã hiểu rõ.

Triều đình không dự định hành hình công khai, ngụ ý là Lý Hùng sợ tội tự sát trong thiên lao.

“Đại tướng quân công chính liêm khiết, công huân lớn lao, sau này có thể được sử sách lưu danh trong Thái Miếu.” Hôm qua, Chu Dịch đã nói chuyện với Lý Hùng, cũng là xuất phát từ lòng oán giận kẻ tàn sát bá tánh, đã hơi vượt quá khuôn phép.

Hôm nay sao có thể vọng luận về Lý Võ và triều đình, cho dù bách quan hận không thể tru di cửu tộc của Lý gia, thì ngoài miệng cũng phải khen ngợi hắn trung quân vệ quốc.

“Hắn sẽ đến, ta chờ hắn!”

Lý Hùng nói xong, vung chưởng đánh vào trán của người phụ nữ kia, lại phất tay đánh vào đầu mình.

Phu thê hai người cùng bị vỡ đầu mà chết.

“Sớm biết sẽ như thế, sao lúc trước còn làm vậy!”

Chu Dịch ra vẻ hoảng loạn đi ra ngoài gọi ngục tốt, khiêng một nhà Lý Hùng ra ngoài, đã có tộc nhân của Lý gia tộc đến nhặt xác, còn về phần có thể được mai táng trong phần mộ của tổ tiên hay không thì không biết.

“Hôm nay tâm trạng không tốt, chọn một kẻ xui xẻo thi triển ma công vậy!”

Chu Dịch xách theo rượu thơm thịt ngon, lảo đảo lắc lư đi vào nhà ngục chữ Giáp thập nhị.

Dáng vẻ của phạm nhân này cường tráng như gấu, vậy mà hắn còn cao hơn nửa cái đầu so với hình giá cao hai trượng, trên cái đầu trọc bóng lưỡng kia là vài vết sẹo do dao đan xen nhau, đây là loại người mà đi ở trên đường cũng sẽ có có bá tánh trình báo là kẻ cắp vào thành.

Phạm nhân liếc mắt nhìn rượu thịt, liếm liếm môi: “Hôm nay đến phiên bổn đại gia?”

“Nhà ngươi cũng thạo nghề đấy.”

Chu Dịch đem rượu và thức ăn dọn xong, gắp một đũa thịt đưa đến bên miệng phạm nhân.

Phạm nhân cũng không khách khí, vui vẻ ăn thịt uống rượu, cuối cùng còn ợ hơi một cái, nói: “Bổn đại gia ở bên ngoài cũng đã được nghe nói, trong thiên lao có một ngục tốt, thích nhất là tra tấn cao thủ giang hồ, chưa một ai có thể chịu đựng được loại khổ hình này.”

“Ta mà lại có tiếng trên giang hồ thế à?”

Lần đầu tiền Chu Dịch nghe nói đến việc này, mỗi ngày hắn chỉ có hai điểm đến một con đường, cũng không quan tâm đến giang hồ và triều đình.

Phạm nhân nói: “Giang hồ gọi ngươi là Huyết Ngục Lão Ma, đồn đại rằng cả nhà ngươi chết dưới tay cao thủ giang hồ, nên mới có thể tàn nhẫn độc ác như vậy.”

“Lão Ma?”

Chu Dịch nhìn đầu tóc hoa râm của mình, hơi gật đầu: “Biệt danh không tệ, rất có khí thế, các vị giang hồ đồng đạo quá khen!”

Phạm nhân lạnh lùng nói: “Nhà ngươi cũng thuộc về loại rùa đen rụt đầu, trốn trong Thần kinh không ra ngoài, nếu không sớm đã bị người ta đánh chết rồi!”

“Có lẽ bọn họ đã từng tới Thần kinh, chỉ là không người biết mà thôi.”

Chu Dịch ở trong một tiểu viện của Thần kinh, mấy năm nay rất náo nhiệt, cây táo trong viện rất sai quả, táo kết quả được đồng liêu sôi nổi khen là thơm ngọt ngon miệng.

Có lẽ là do cao thủ giang hồ rèn thể thành công, máu huyết có sức mạnh đặc thù, trồng ra quả táo cũng không bình thường.

Chu Dịch còn dự định trồng thêm giàn nho, để mời đồng liêu nếm thử hương vị.

“Bổn đại gia cũng không tin, hôm nay muốn nếm thử khổ hình của ngươi.”

Phạm nhân đắc ý nói: “Năm đó ở trong chùa phạm vào sát giới, hình côn của mười tám vị võ tăng đều bị đánh gãy, ông đây vẫn có thể chịu đựng được!”

“Thì ra là cao đồ của Phật môn, thất kính thất kính.”

Chu Dịch thu dọn chén đũa, bàn tay áp vào đan điền của phạm nhân, khởi động Thôn Thiên Ma công.

Nội khí nồng đậm như nước thủy triều, chảy ra từ trong cơ thể phạm nhân, vậy mà chỉ trong chốc lát đã, cắn nuốt sạch sẽ nội khí trong đan điền của phạm nhân.

“Ngươi đây là……”

Gân xanh trên cái đầu trọc của phạm nhân nhảy lên, hai mắt trợn tròn không dám tin nói: “Thôn Thiên…… Ma công?”

“Ngươi biết nó sao?”

Chu Dịch không đợi phạm nhân nói xong, một chưởng chụp lên đầu của hắn, nội khí xuất ra từ trong cơ thể, quấy nát óc của hắn thành tào phớ.

“Biết càng nhiều, lòng hiếu kỳ càng lớn, vậy thì càng nguy hiểm!”

……

Đầu năm Hoằng Xương thứ mười hai.

Đại tướng quân Lý Võ ở Xà Bàn sơn đại phá quân chủ lực của địch, chén giết hơn hai mươi vạn quân, bắt sống Tam hoàng tử Đại Ung.

Rồi sau đó truy kích đuổi giết một ngàn hai trăm tàn binh, thu về quốc thổ cũ của Phượng Dương quốc.

Tin chiến thắng truyền đến Thần kinh, bá tánh dân gian hoan hô nhảy nhót, bách quan trong triều đình trầm mặc không tiếng động.

Mùa thu cùng năm.

Lý Võ dẫn quân đánh vào trong nước Đại Ung, phá mười hai thành, đánh thẳng đến Trấn Hồn quan, nơi hiểm yếu thuộc Nam Cương, Đại Ung.

Tướng thủ Trấn Hồn quan mặc cho Lý Võ khiêu chiến, co đầu rút cổ không ra, Đại Ung triều đình phái sứ thần đến cầu hòa.

……

Bên ngoài thay đổi bất ngờ, hoàn toàn chẳng ảnh hưởng gì đến Chu Dịch.

Trong viện.

Chu Dịch ngồi xếp bằng dưới giàn nho, yên lặng khởi động Thôn Thiên Ma công.

Nội khí mênh mông như sông dài, chảy trong kinh mạch, mơ hồ còn nghe thấy tiếng sóng xô bờ.

“Bảy năm, hút được nội khí của hơn chín mươi cao thủ giang hồ…… Hiện giờ, cuối cùng cũng đã đến ranh giới năm trăm năm!”

Chu Dịch xin Ti Ngục nghỉ phép, toàn tâm toàn ý trong nhà bế quan, cho đến khi đột phá cảnh giới Tiên Thiên.

“Dựa theo miêu tả của ma công, nội khí đạt tới ngưỡng hơn năm trăm năm, chỉ cần không ngừng vận chuyển, cho đến khi tự mình khơi gợi được sức mạnh của thiên địa, tự nhiên có thể lĩnh ngộ được cảnh giới Tiên Thiên tông sư!”

Nội khí không ngừng lưu chuyển trong kinh mạch, liên tục vận hành mười mấy vòng đại chu thiên.

Chu Dịch chỉ cảm thấy kinh mạch đạt đến mức chịu đựng cực hạn, một số nhỏ kinh mạch đã bị nứt ra, mà vẫn chưa cảm ứng được cảnh giới Tiên Thiên.

“Hừ!”

Chu Dịch nhịn không được rên ra tiếng, sự đau đớn do kinh mạch nứt ra mang lại chẳng kém gì so với cực hình lăng trì cả.

Lúc này, tiếp tục vận chuyển ma công có thể sẽ đột phá Tiên Thiên, cũng có thể khiến cho kinh mạch đứt đoạn mà trở thành phế nhân, nặng thì trực tiếp thân tử đạo tiêu.

“Người bình thường có lẽ sẽ cắn răng chịu đựng, vì muốn đột phá Tiên Thiên mà liều mạng vận công, ta…… Ngày mai lại thử lại!”

Vì thế.

Chu Dịch dừng vận công, đứng dậy pha một ấm trà ngon, cầm Đạo kinh lên đọc.

Ngưng tâm tĩnh thần, lắng dịu xao động.

Ngày kế tiếp.

Chu Dịch lại vận chuyển ma công một lần nữa, nhiều hơn vài vòng so với hôm qua, lại đạt tới mức chịu đựng tối đa của kinh mạch

“Xem ra thiên tư này của mình đúng là có chút kém.”

“Những người có thiên phú bình thường, mắt nhìn hết năm này đến năm khác trôi qua, thì sẽ nản lòng thoái chí mờ nhạt trong biển người, hoặc là liều mạng thử đánh cuộc đột phá, dù sao thì tuổi tác cũng không chờ đợi người.”

“May mắn có Trường Sinh Đạo Quả, nào là trở ngại, nào là ràng buộc, cũng không thể nào kháng cự lại được sự mài mòn của thời gian.”

“Chỉ có ta, cho dù thương hải tang điền thiên địa thay đổi, thì vẫn không thay đổi!”

Chu Dịch dừng vận công, lấy kinh Phật ra đọc.

Kinh Phật ngoại trừ những ý nghĩa xóa đi phiền não đau khổ, thì những vấn đề như là nhân quả, nghiệp lực, đều được Chu Dịch công nhận.

Thu đi xuân tới, thời gian thấm thoát trôi.

Đảo mắt non nửa năm trôi qua.

Lúc đầu trong thiên lao còn có người dò hỏi, sao lão Chu vẫn chưa quay lại, sau này mãi rồi cũng quen.

Hôm nay.

Chu Dịch đang dâng hương tụng kinh, bỗng nhiên tâm sinh huyền diệu, Thôn Thiên Ma công trong cơ thể tự vận chuyển.

Ước chừng vận chuyển được mấy chục vòng chu thiên, kinh mạch bất giác đau đớn.

Lúc này từng sợi khí mát lạnh từ bên ngoài xâm nhập vào trong cơ thể của Chu Dịch, như băng tuyết như mưa phùn, thẩm thấu không một tiếng động.

“Đây là linh khí thiên địa sao?”

Chu Dịch nhắm mắt cảm nhận trong thiên địa thấp thoáng có khí tức huyền diệu chia làm ngũ sắc, loãng đến cực điểm, như có như không.

Theo sự vận chuyển mênh mông của nội khí, kéo linh khí ngũ sắc dung nhập vào trong cơ thể, dung nhập vào trong nội khí. Nội khí rời rạc như mây mù, sau khi linh khí thâm nhập, dần dần ngưng tụ thành thực thể.

Nội khí năm trăm năm dồi dào bị nén lại nảy sinh biến hóa, trở thành một dòng chảy nhỏ giọt.

“Đây là chân nguyên Tiên Thiên? Lượng ít đi gấp mười lần, chất tăng lên gấp trăm lần!”

Chu Dịch vận chuyển chân nguyên, từ đầu ngón tay xuất ra khỏi cơ thể, ngưng kết thành khí kiếm mà mắt thường có thể nhìn thấy, phất tay phóng về phía khối đá trên mặt đất.

Xoát!

Vô thanh vô tức, khí kiếm đã cắt đôi khối đá thành hai nửa.

“Dùng nội khí đả thương người, cách ba bốn thước thì sẽ bị giảm uy lực, ngoài một trượng thì nội khí sẽ tự động phân tán. Chân nguyên thì lại bất đồng, cho dù có cách hai ba trượng, cũng có thể ngưng tụ không tiêu tan, uy lực không giảm.”

“Thủ đoạn giết người như vậy, nếu như trong mắt của người phàm tục , thì chẳng khác nào tiên nhân!”

“Khó trách giang hồ đồn rằng bên dưới cảnh giới Tiên Thiên chỉ là đồ nhãi nhép!”

Chu Dịch vận chuyển Tiên Thiên chân nguyên, sau một vòng chu thiên, linh khí thiên địa thâm nhập vào trong cơ thể, cơ hồ ít đến mức không thể phát hiện.

“Tốc độ tu hành như vậy, chẳng lẽ phải mất đến mấy trăm năm tu hành mới đạt đến Tiên Thiên viên mãn sao?”

“Nguyên nhân của sự trì trệ như vậy, tất nhiên không phải là do tư chất kém. Bất kể là Thôn Thiên Ma công hay là Quy Nguyên quyết, đều không có phương pháp tu hành sau khi đạt đến cảnh giới Tiên Thiên.”

“Thứ hai, linh khí thiên địa trên trần thế loãng đến cực điểm, đương nhiên là hấp thu rất chậm. Thứ ba, chỉ dựa vào sự tu hành của bản thân, không có những vật phụ trợ khác như đan dược……”

Chu Dịch cẩn thận suy tư cân nhắc, đã liệt kê ra mấy nguyện nhân của việc tu hành trì trệ.

“Nhưng, ta vẫn nên tiềm tu ở phàm tục, cho dù có mất mấy trăm năm, cho đến khi nào thật sự không thể nào phát triển được nữa, rồi mới đến Tu Tiên giới cũng không muộn.”

“Tu Tiên giới khác với phàm tục, rất khó để che giấu, thủ đoạn hại người quá nhiều, rất khó thanh tịnh tu hành như hiện tại.”

Ngược lại, Chu Dịch lại cho rằng, linh khí ở trần thế loãng đến mức cực điểm, lại là một loại bảo vệ cho chính hắn.

“Hơn nữa, dường như cũng không phải không có công pháp tu tiên……”

Chu Dịch bỗng nhiên nhớ lại, vô danh khẩu quyết mà năm đó Ngụy Xương truyền thụ, nội dung của nó chính là cảm ứng linh khí của thiên địa, thông qua công pháp luyện nhập để cường hóa thân thể.

Năm đó có làm thế nào cũng không thể nhập môn, hiện giờ Chu Dịch đã tấn thăng Tiên Thiên, đã có thể cảm ứng linh khí thiên địa.

“…… Ninh tâm tự nhiên, hô hấp hoãn cẩm, thu tụ thần quang, đạt đến thiên tâm……”

Chu Dịch niệm thầm khẩu quyết, chân nguyên trong cơ thể tự động lưu chuyển, tốc độ linh khí thiên địa hội tụ về đây nhanh gấp mấy lần so với trước đây.

Vô danh khẩu quyết luyện hóa linh khí, cũng không phải là để làm tăng Tiên Thiên chân nguyên, mà là dung nhập vào gân cốt tạng phủ cả người, võ đạo rèn thể mới vào Tạng Phủ cảnh sơ kỳ, nay đã tăng trưởng lên một đoạn với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy.

“Khẩu quyết này không phải là tu pháp, mà hẳn là luyện thể chi thuật trong truyền thuyết!”

“Như vậy, ta lại có thể tu luyện thêm một cảnh giới Tiên Thiên nữa sao?”

Chu Dịch mặt lộ vẻ mỉm cười, bất kể là luyện võ hay là tu tiên, đều là vì bảo vệ Trường Sinh Đạo Quả. Chỉ cần có thể làm tăng thực lực, thì không tiếc tốn thời gian tu luyện, trăm năm ngàn năm cũng không khác gì nhau.

“Ngày mai nên đi làm lại rồi!”

……

Thiên lao.

Chu Dịch chào hỏi Phùng Kiều.

“Lão Phùng, lâu rồi không gặp.”

“Hả?”

Phùng Kiều đang nhớ đến Liên Hương cô nương ở Xuân Phong lâu, hoa khôi tám năm trước, phú thương đại gia vung tiền như rác mà không thể có được, hiện giờ chỉ cần năm lượng bạc.

“Lão Chu, ngươi còn chưa chết hả?”

“……”

Chu Dịch hỏi: “Ai nói ta chết rồi?”

“Trong nhà lao đều đồn như vậy, nói ngươi luôn thích tra tấn cao thủ giang hồ, làm chết nhiều người như vậy. Bên ngoài có rất nhiều kẻ thù, bị người ta trả thù truy sát, đến ngay cả thân xác hoàn chỉnh cũng chẳng còn!”

Phùng Kiều giải thích nói: “Chu giáo úy còn phái người đến nhà ngươi, gõ cửa không người trả lời, mọi người đều tin là như vậy.”

“Ta núp bên ngoài một thời gian, bây giờ không sao rồi.”

Trước khi Chu Dịch bế quan, đã chuẩn bị một lượng lớn lương thực, khóa kín cửa chính, mỗi ngày phẩm trà đọc sách lĩnh ngộ tâm cảnh, bất kể là ai đến gõ cửa đều lười để ý tới.

Trong lúc đó đúng thật là có một kẻ trộm đột nhập, có lẽ là kẻ thù mà cũng có thể là đạo tặc, không một ai có thể chống đỡ được một chưởng của Chu Dịch.

Một quyền chứa đựng năm trăm năm công lực, ai có thể chống đỡ được!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương