Triều đại mới bắt đầu.

Tân hoàng đăng cơ, lấy tên là Hoằng Xương.

Phong Lý Võ làm Hộ Quốc tướng quân, tra xét án Long tặc.

Xét nhà diệt tộc, máu chảy thành sông.

Phố phường thành Đông, mười nhà đã hết chín căn bỏ không, quan viên triều trước còn không tới một nửa, cuối cùng số vàng bạc thu về cộng lại gần một trăm bảy mươi triệu lượng.

Hoằng Xương đế hạ chiếu, Phượng Dương quốc không thu thuế lương thực trong vòng năm năm.

Tháng sáu cùng năm.

Lý Võ được phong làm Binh Mã đại nguyên soái, lãnh binh bắc chinh.

Đánh tan nhiều phản tặc, bình định sáu châu phương Bắc, dẫn quân Nam tiến.

……

Thần kinh.

Trương trạch.

Cửa cắm cờ tang, trong viện dựng lều tang lễ, trên tường treo vải bố trắng phúng viếng.

Liếc mắt nhìn một mảng trắng xoá, vô cùng thê lương.

Chu Dịch đi vào lều tang lễ, thắp cho Trương Chu ba nén hương, ba quỳ ba lạy hoàn thành tế bái.

Con trai Trương Tấn đáp lễ dập đầu, Chu Dịch vội vàng nâng hắn dậy.

“Tấn ca, nén bi thương.”

Năm rồi, Trương Chu đã rút lui khỏi thiên lao, Trương Tấn thay thế chức sai nha, uống thuốc hơn nửa năm, chung quy cũng không thể chống chọi qua được mùa đông.

Tuổi thọ của ngục tốt thiên lao đều không quá dài, Trương Chu sống đến năm mươi tư tuổi cũng đã xem như là sống thọ rồi, Chu phụ còn chưa đến bốn mươi tuổi đã mất rồi.

Theo như khoa học thì do quanh năm ở trong môi trường làm việc âm u, ẩm ướt, cộng thêm tiếp xúc với các loại hình phạm, có thể nói là mặt đen tối nhất trong xã hội này. Chuyện này tạo thành áp lực rất lới đối với thân thể, tâm lý, cho nên mới sớm già chết sớm.

Nhưng mà mọi người đều nghĩ rằng là do báo ứng, bình thường làm quá nhiều chuyện xấu, tổn hại âm đức tổn thọ, đến ngay cả rất nhiều ngục tốt cũng nghĩ như vậy!

Chu Dịch An an ủi vài tiếng, có quản sự mời hắn đến bên sân nghỉ tạm.

“Tiểu tử ngươi đến đây trễ như vậy, hôm qua lại đi Xuân Phong lâu phải không?” Ngưu giáo úy ngồi một cách oai phong, trái phải đều có nô bộc chuyên hầu hạ trà nước.

“Ngưu thúc càng ngày càng nóng tính, dự định rút lui hay sao?”

Chu Dịch hiện giờ đã ba mươi hai tuổi, người cũng phải đến tuổi trung niên, trên mặt bôi một lớp sáp ong bí chế, nhìn bên ngoài thì trông như bốn mươi tuổi, rất phù hợp với đặc điểm già trước tuổi của ngục tốt thiên lao.

“Trịnh đại nhân đã kiếm cho con trai thứ tư của ta chức cấm quân đô thống, một ân tình lớn như vậy, ta không thể nào không biết điều được.”

Ngưu giáo úy nói về đứa con thứ tư của hắn, ba người con trước thì đều muốn đèn sách, đều không muốn đến thiên lao nhận chức.

Dù sao cũng là công tử phú quý, chẳng ai muốn bon chen trong chốn vừa hôi vừa thối đó, mấy năm gần đây Ngưu giáo úy nhiều lần lo lắng về chuyện này, hiện giờ lấy chức giáo úy đổi lấy chức cấm quân đô thống.

Trước sau gì thì đều liên quan đến thiên lao, Ngưu gia còn có thể lợi dụng quan hệ, tương đương đẹp cả đôi đàng.

Năm năm trước, quả nhiên đúng như Chu Dịch dự đoán, triều đình điều Trịnh Cao Viễn làm Ti Ngục.

Trịnh ti ngục vừa nhận chức, đã đao to búa lớn cải cách, trừng trị tham ô. Cẩm Y Vệ bắt người, cũng chẳng phải đổi chỗ làm gì, trực tiếp tìm nhà ngục còn trống nhốt người vào trong là được.

Bộ hạ của ti ngục cũ thiệt hại hơn phân nửa, Ngưu giáo úy dẫn đầu gia nhập dưới trướng của Trịnh ti ngục, tàn nhẫn xuống tay với đồng liêu xưng huynh gọi đệ với mình.

Đương nhiên, cho dù có hỗn loạn đến mức nào, cũng không ảnh hưởng đến ngục tốt đưa cơm!

“Vậy chúc mừng Ngưu thúc.”

Chu Dịch nhìn đầu tóc hoa râm của Ngưu giáo úy, trên mặt thấp thoáng tử khí, một khi lui xuống thì không biết là còn có thể chống đỡ được mấy năm.

Tình yêu con cái của cha mẹ, là vì con mà lo lắng suy xét, tính toán sâu xa.

Căn cơ của Ngưu gia nằm ở thiên lao, mạng lưới hơn trăm năm, một khi vứt bỏ. Thì làm sao có thể đảm bảo rằng một cơ ngơi khổng lồ như vậy, có thể dựa vào ba công tử quần là áo lụa còn chưa đỗ cử nhân kia?

Trong thiên lao nhốt bao nhiêu đại quan quý nhân, Chu Dịch đứng một bên quan sát.

Nếu như tấn công một đại gia tộc từ bên ngoài, thì nhất thời không thể sụp đổ được, phần nhiều là do sự mục nát từ bên trong, gió thổi một cái thì sẽ sụp!

Đồng liêu bạn tốt tụ tập nói chuyện phiếm, đề tài cuối cùng đều sẽ bàn về chuyện bình định chiến loạn, đây là đại sự của Phượng Dương quốc trong năm năm này.

Đại nguyên soái dùng hai năm bình định phương Bắc, dẫn quân Nam tiến đã hơn ba năm, tình hình chiến đấu vẫn rất khốc liệt, chiến báo thường xuyên thông báo đại nguyên soái đã giết được bao nhiêu vạn kẻ địch.

Ngục tốt Diệp Thành cười hắc hắc nói: “Tính số lượng quân địch tử trận theo chiến báo của triều đình, cộng dồn lại cũng đã lên đến ba bốn trăm vạn người, phản tặc phía Nam có được đại quân như vậy, tại sao lại không trực tiếp bao vây Thần kinh chứ?”

Chu Dịch nhắc nhở nói: “Diệp huynh đệ nói năng cẩn thận”

Câu này mà để cho người của Lý gia nghe được, bản thân ngươi cũng tìm nhà tù đi là vừa.”

Hiện giờ danh tiếng của Lý gia ở Phượng Dương quốc còn hơn xa Long tướng năm đó, cho dù văn thần có lộng quyền đến mức nào, cũng không thể nào so sánh được với võ quan nắm mấy chục vạn binh lính.

Trên phố sớm đã đồn đãi, phía Nam ba năm bất ổn, chính là Lý Võ dưỡng khấu tự trọng!

(Dưỡng khấu tự trọng: cố tình không tấn công kẻ địch, duy trì thế trận đối lập, chống đối, để nắm giữ quyền lực của mình.)

“Nhóc con nhà ngươi thì biết cái rắm gì!”

Ngưu giáo úy quát lớn một tiếng: “Phía Nam cũng không chỉ có riêng phản quân, bệ hạ nói năm năm triều đình không thu lương thực, sĩ khí của phản quân phía Bắc tan rã. phía Nam thì lại không như vậy, thuế đất thu không thiếu một đồng.”

Trong đám người đi phúng viếng ở Trương gia, Ngưu giáo úy có thân phận hàng đầu, những người bên cạnh nghe thấy lời này lần lượt nhìn qua.

“Ai dám cãi chính lệnh của triều đình?”

“Hừ hừ!”

Ngưu giáo úy không nói tiếp nữa, chuyển đề tài nói: “Dịch tiểu tử đã luyện đến tạng phủ chưa, tầm tuổi này của ngươi khí huyết đã bắt đầu suy yếu, sau này càng ngày càng khó luyện.”

“Còn phải mất thêm mấy năm nữa.”

Chu Dịch lắc đầu, năm năm qua đi, gân cốt đã luyện đến đại thành, nhưng khí huyết luyện tạng phủ lại là một bước khó.

Bì Mô, gân cốt thuộc về công phu phần cứng, mài giũa theo thời gian thì sẽ có thành tựu. Luyện Tạng, Tẩy Tủy còn lại là công phu phần mềm, không bao giờ được gượng ép, không ít người cưởng ép rèn luyện tạng phủ, ngũ tạng trực tiếp nứt toát xuất huyết.

“Nhóc con nhà ngươi một đời thông minh, chung quy cũng có lúc hồ đồ. Bạc ném hết vào võ đạo và câu lan viện, đến ngay cả việc hôn nhân cũng không thành, đợi đến lúc già rồi ai nuôi ngươi hả?”

Ngưu giáo úy làm như đã nhặt lại được thể diện, muốn cười to thành tiếng, rồi lại cảm thấy hoàn cảnh này không thích hợp lắm.

Mấy năm nay không ít lần thỉnh giáo Chu Dịch, mỗi lần Ngưu giáo úy đều có ảo giác là bản thân hắn là một mãng phu ngu xuẩn.

“Lỡ đâu ngày nào đó lại đột phá cảnh giới Tiên Thiên tông sư thì sao?”

Chu Dịch nói nghiêm túc, những những người có mặt ở đây chỉ cho rằng hắn đang nói đùa.

Hiện tại ở Phượng Dương quốc chính xác thì có hai vị tông sư, một là Lý Võ - binh mã đại nguyên soái, một người còn lại là thủ lĩnh của phản quân phía Nam, được gọi là Thương Thiên vương.

Lúc này.

Có người vội vã tiến vào, lớn tiếng nói.

“Vừa rồi có người gặp được quân sĩ báo tin thắng trận, nói là đại nguyên soái đã phá hủy quân chủ lực của phản tặc, bắt sống hai vị thiên vương kia!”

Mọi người ồ lên.

Được triều đình cố ý tuyên dương, tin chiến thắng chóng lan truyền khắp Thần kinh,

……

Năm Hoằng Xương thứ năm.

Ngày hai mươi mốt tháng chín.

Hôm nay là ngày đại nguyên soái khải hoàn hồi triều, cửa Đông Thần kinh chật như nêm cối.

Cấm quân đứng dọc hai bên con đường, không ngừng xua đuổi bá tánh, nhường đường cho đại quân đi qua.

Chu Dịch cố ý xin nghỉ, đã ngồi ở trên tửu lầu phố bên, chiếm vị trí sát cửa sổ từ lâu.

Năm đó vừa bị bóng đêm che phủ lại đứng khá xa, không thể nhìn thấy phong thái của Tiên Thiên tông sư, hôm nay đúng lúc có thể bù đắp tiếc nuối năm đó.

Buổi trưa.

Mặt đất chấn động, tiếng vó ngựa truyền đến.

Dẫn đầu tiến vào thành chính là bốn kỵ binh, trên bộ áo giáp màu đen đầy dấu vết của đao kiếm, sát khí nghiêm nghị.

“Thực lực của mỗi người đều ở cảnh giới Bì Mô, khó trách dễ dàng tung hoành Nam Bắc. Năm đó cẩu hoàng đế cướp đoạt thiên hạ, không ngừng luyện đan tu đạo, còn bí mật bồi dưỡng võ đạo thiết kỵ.”

Lúc này Chu Dịch nhớ lại những chuyện dường như là rất lâu trước đây của cẩu hoàng đế.

Dường như đã chẳng còn nhớ rõ dáng vẻ Long tướng quyền khuynh triều đình, Long công tử kiêu ngạo ương ngạnh của năm đó nữa.

Đi ở hàng cuối của kỵ binh là đại nguyên soái Lý Võ, vẫn là dáng vẻ tiểu tướng mặc giáp bạc, trong năm năm càn quét phía Bắc bình định phía Nam, mặt như ngọc, chẳng có lấy chút phong sương nào, nhìn như một công tử đi ra ngoài du ngoạn.

Trẻ tuổi đẹp trai, thực lực mạnh mẽ, công huân lớn lao, quyền thế ngập trời!

Một nhân vật như vậy rất giống với nhân vật chính trong tiểu thuyết, vừa mới xuất hiện đã khiến cho bá tánh hoan hô.

Chu Dịch buông mắt xuống: “Tiên Thiên tông sư còn lợi hại hơn so với trong tưởng tượng, đây mới chỉ là người trần mắt thịt, vậy Tiên Ma trong truyền thuyết……”

Theo phía sau lưng Lý Võ là hai chiếc xe tù, đều được chế tạo từ sắt thép, chỉ lộ ra hai cái đầu ở bên ngoài.

Người thứ nhất là một ông già với mái đầu bạc như sương, người thứ hai là một đạo nhân tóc tai bù xù.

“Đây chẳng lẽ là Hoàng Thiên vương và Thương Thiên vương kia sao? Nghe đồn thân cao đến hai trượng, lưng hùm vai gấu, mỗi bữa phải ăn ba năm người sống, tại sao lại già nua gầy yếu như vậy?”

“Ngươi thì biết cái gì, Thương Thiên vương kia đã từng là Võ lâm minh chủ Giang Nam, dưới trướng có rất nhiều tông phái, đây là lý do tại sao mà cao thủ trong phản quân lại đông đảo đến vậy.” Người đàn ông đang nói chuyện ăn mặc trang trọng, eo vác bảo kiếm, hiển nhiên là một người trong giang hồ.

“Đã là Võ lâm minh chủ, vậy thì còn tạo phản cái rắm gì chứ?”

“Năm đó ai mà không muốn tạo phản hả?”

“Vị huynh đệ này, Hoàng Thiên vương có lai lịch ra sao, nghe nói hắn mới là thủ lĩnh hả?”

“Nghe đồn người này vốn là một đạo sĩ, đêm nằm mộng được dị nhân truyền tiên pháp, vẽ linh phù rải đậu thành binh, được gọi là tiên nhân Hoàng Thiên Công chuyển thế……”

Người đàn ông nói rồi lại lắc đầu.

Cách nói huyền dị khôn cùng này chính là để tẩy não đám phản quân, tám chín phần mười là không thể tin.

Triều đình vì muốn khích lệ lòng dân, thì cũng tuyên truyền đánh bại hai ba trăm vạn phản quân đó thôi!

……

Hôm sau.

Chu Dịch đến thiên lao làm việc, từ xa đã nhìn thấy hắc kỵ quân canh gác.

Bất kỳ kẻ nào đi vào đều bị lục soát người, sau đó từ trên người Chu Dịch lục soát ra dao găm, nỏ ngắn, ám tiễn, phấn độc không tên, thuốc viên màu đen ....

“Những thứ này thực sự là dùng để phòng thân!”

Chu Dịch giải thích mãi, cuối cùng vẫn nhờ có Trịnh ti ngục ra mặt, mới vào trong thiên lao được.

“Đại nhân, có chuyện gì vậy?”

Trịnh ti ngục nói: “Hai thống lĩnh của phản quân là Hoàng và Thương bị nhốt trong thiên lao, đại nguyên soái phái ba ngàn huyền giáp quân trấn thủ.”

“Tại sao lại không nhốt vào Chiếu ngục, nơi đó nghiêm ngặt hơn nhiều!”

Chu Dịch nhíu mày, hai người Hoàng và Thương không giống người bình thường.

Một kẻ là Võ lâm minh chủ, một kẻ là dị nhân đạo môn, trốn thoát một cái là có thể tập trung binh mã, giương cờ tạo phản.

Trịnh ti ngục âm thầm nói: “Nhóc con nhà ngươi chăm chỉ mà đưa cơm, quan tâm nhiều như vậy để làm cái gì, nếu thật có trốn thoát thì có thể do ngươi chịu trách nhiệm hả?”

“Đa tạ đại nhân nhắc nhở.”

Chu Dịch lười quan tâm đến tranh đấu trong triều đình, ngược lại lại cảm thấy tò mò với hai người Thương Và Hoàng kia.

Bên trong thiên lao cũng có huyền giáp quân canh gác, năm bước một người, mười bước một trạm canh gác, còn có cao thủ ẩn trong bóng tối âm thầm giám thị.

Nhà ngục chữ Giáp số một.

Chu Dịch mở cửa lao, gặp được Thương Thiên vương ở khoảng cách gần.

Gông xiềng sắt thép được chế tạo gấp rút suốt đêm, móc khóa xích sắt to bằng bắp đùi khóa chặt tứ chi và cổ của Thương Thiên vương.

Ngoài cửa thì có huyền giáp quân nhìn chằm chằm, Chu Dịch không lên tiếng múc cơm, đút vào miệng của Thương Thiên vương.

“Tiểu tử nội khí thuần khiết, hình như là truyền thừa của Đạo gia, đáng tiếc luyện đến chết cũng chỉ là nhị lưu. Lão phu truyền cho ngươi một bộ thần công vô thượng, mười năm có thể đạt đến Tiên Thiên, có muốn học không?”

Bên tai Chu Dịch truyền đến một giọng nói già nua, liếc mắt nhìn huyền giáp quân ngoài cửa, không hề có bất kỳ hành động nào khác.

“Truyền âm nhập mật này là bí kỹ độc môn của lão phu, đừng nói là đám nhãi nhép kia, đến ngay cả Lý Võ cũng đừng nghĩ đến chuyện nghe thấy được.”

Chu Dịch hơi gật đầu, yên lặng nghe tiếp.

“Nội khí như vòng xoáy, trải qua trung phủ, qua vân môn…… Tự khí xả ra.”

Lại một loạt âm thanh truyền vào trong tai, nhưng mà cũng không phải là vô thượng thần công gì đó, mà là thuật truyền âm nhập mật.

Chu Dịch vận nội khí đan điền, dựa theo lời của Thương Thiên vương mà vận dụng, thử phát ra hai tiếng ho khan.

“Khụ khụ!”

Huyền giáp quân ngoài cửa không hề phản ứng, vẫn cứ nhìn chằm chằm Chu Dịch đút cơm.

Đút xong nửa thùng cơm, Chu Dịch xách theo thùng rời đi, không thèm để ý đến Thương Thiên vương truyền âm nhiều lần.

“Thằng giặc nhỏ nhà ngươi, dám lừa lão phu!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương