Tạ Trường Lưu
-
Chương 27: Phiên ngoại: Thập niên tung tích thập niên tâm
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hương phật thủ.
Hoàng gia tôn quý nguyên là chúc ý long tiên, nhưng chẳng biết từ khi nào, vẫn là cây phật thủ. Cái tên nói rõ ba phần, là một chút thanh thanh nhàn nhạt như bóng với hình, hồn nhiên vô tích, yếu ớt, mà len lỏi tận đáy lòng, là một phen truy hồn nhiếp phách.
Trên cây quạt của hắn viết: ” Đêm qua nằm mơ, quân Hốt Nghi đến, cũng là lưu ly hỏa, vị ương thiên.” Mỗi chữ mỗi câu, nhất bút nhất hoa, từ từ đưa từng nét, nét chữ cứng cáp. Con dấu chu sa đỏ sẫm, hỗn loạn trong chuyện quốc gia thiên hạ, viết nên từng sinh linh xã tắc, trong đêm tối tịch liêu, tương tư thấu xương cũng bay đi không dấu vết…
Buông bút, rồi lại nghĩ ngợi.
Bảy tuổi, biết trên đời có ngọn núi tên Trường Lưu, Trường Lưu, sau này là tên của y. Do nhớ kỹ ngày đó, phụ hoàng nắm tay hắn đi vào Khảm Xuân điện, từ nay về sau đó là hơn mười năm quang âm thần tịch. Tuy là thiên tử, nhưng, giang sơn có dòng họ, thiên hạ há có thể để một mình ta sở hữu? Ta cho rằng, suốt đời này, chỉ có người kia, sẽ là của riêng ta.
Đến một ngày, y lưu lạc thiên nhai.
Lưu quân bất trụ tòng quân khứ. (giữ người không được, đành đi theo)
Buối tối y đi, ta một mình ngồi ở Khảm Xuân điện, âm thầm, nghe tiếng động lớn xôn xao, bỗng nhiên nhịn không được thất thanh khóc lớn…
── Ta đặt tên ngươi là Trường Lưu, vì cớ gì ngươi không thể lưu lại dài lâu?
Thái bình thịnh thế, rất nhiều nỗi lòng âm thầm dằn vặt, một người ở trong lòng rối loạn nhớ về y. Là ai nói uống rượu tiêu sầu? Luôn luôn là đêm tối, một ngọn đèn, một chén rượu, tâm tâm niệm niệm đều là nụ cười của y…
Cuối cùng khư khư cố chấp để Bùi Chương kiêu ngạo cầm quân. Cựu thần dâng tấu chương, một người lại một người, đều bị ta cười trừ bác bỏ. Bọn họ cần giang sơn, mà ta, thứ ta muốn, lại là Trường Lưu. Thua, bất quá mất đi thiên hạ; thắng, ta sẽ tìm được y về. Đã một thân thương tâm không giữ được y, ta đây liền không cần thiên hạ, chỉ để đổi lấy Trường Lưu.
Y cuối cùng đã trở về, mà ta cuối cùng cũng không chiến thắng.
Mỗi năm một lần, ta hỏi y: “Tại sao ngươi không chịu trở về?”
Mỗi năm một lần, y cười trả lời ta: “Ta đã tìm được nơi chốn của ta. Ta muốn ngươi trở thành một thánh minh thiên tử đời đời lưu danh, ta sẽ bảo trụ giang sơn của ngươi không cho bất luận kẻ nào làm vấy bẩn, ta sẽ giúp ngươi mở ra thái bình thịnh thế…”
Hương phật thủ.
Người là Trường Lưu.
Tinh tế tính ra, cũng đã mười năm tìm kiếm mười năm đau!
Hoa nguyệt ký
Ngươi có biết cái gì là phong lưu.
Ngươi có biết cái gì là tương tư.
Đó là thứ đong đầy nỗi nhớ, cũng là trống không.
Nàng hôm nay quả nhiên mang họ Liễu. Buổi sáng chỉ ngồi sững sờ trước cửa, hoặc là làm vài chuyện vẩn vơ, đối diện, là cả vườn xuân hoa mê hoặc, nàng chỉ nhìn, chẳng tìm thấy nổi một câu thơ hợp cảnh.
“Thương tâm nhất là tiếng cười.” Nữ nhân si tình trên thế gian, đâu chỉ có mình nàng? Sợ là sợ, nửa cuộc đời rơi lệ, kết quả chỉ là một chữ “tán”.”Tán” —— Nàng cũng từng sợ, nhưng hôm nay, thứ nàng sợ, cũng chỉ là một chữ “Nàng”.
Tiểu nhi tử vừa tròn mười bốn, bắt đầu đọc 《 hội chân ký 》, vừa vặn bị nàng bắt gặp. Nàng liếc mắt nhìn bìa sách, một thời huyết khí cuồn cuộn, bản thân đã tốn cả đời, vì sao nhi tử cũng rơi vào con đường ấy?! Thật vất vả mới nuôi lớn nó, cuối cùng lại là một kẻ đa tình! …
Nàng oán hận giật sách, mắng: “Ngươi đọc thứ này?! Để xem ta nói gì với lão tử ngươi!”
Nhi tử hoảng hốt mà lui ra.
Chưa hết giận, nàng quay đầu, nhặt sách lên, xé nát.
Tuy dọa sẽ nói cho lão tử, lại không biết người nọ sẽ mặc kệ… Nàng sợ “Nàng”, nhưng ngày tháng trôi qua, nàng sức cùng lực kiệt, nàng mình đầy vết thương, ở giữa phân phân hợp hợp đã sinh ra vài thứ, đã từng, khiến lòng người rét lạnh…
Chậm rãi ngồi trở lại, tiểu nha đầu vô thanh vô tức tiến vào, thu dọn sạch sẽ, hai má chỉnh tề, tay chân cũng thông minh… Thu Thập Nhất nương hờ hững nhìn, tưởng nàng như hoa, nhìn quanh lại là phong cảnh gì?
Nàng tốn rất nhiều thời gian, chỉ để bước sang bờ sông bên kia.
Đèn hoa rực rỡ lóe lên giữa sông nước tối đen…
Thoáng nhìn ngọn lửa, sóng mắt lưu chuyển, để lại ám hiệu xã giao cực nhỏ, hoặc là đi bảy bước làm thơ đổi lấy nụ cười, cất lên tiểu khúc không ngừng. Vũ quần ca bản, tràn đầy phong nguyệt…
Giống như vết son trên má, thê lệ cùng thảm thiết, trương dương hồng, thiêu đốt đuôi lông mày.
Kinh thải tuyệt diễm ——
Một đêm kia, đến phiên nàng.
Đầu tiên là mấy tiểu nha đầu đi phía trước, mụ mụ đè thấp thanh âm vui sướng: “Các vị công tử, cô nương đã tới rồi!” Cố ý dừng lại ngoài cửa, một bên sớm có người vén màn lên, Thu Thập Nhất nương cứ như vậy lên sân khấu.
Đã là một mảnh sợ hãi.
Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người nàng, cũng chỉ có hắn, nhìn như không thấy, vẫn còn uống rượu cùng nữ tử trong lòng, hồi lâu, chậm rì rì ngẩng đầu lên, một khắc kia, thực sự là tĩnh lặng vô cùng! —— Hắn nhìn nàng, cười, nói: “Quả nhiên là một người kì diệu!”
Mụ mụ vội vàng giới thiệu: “Vị này là Tam công tử Liễu gia…”
Liễu Tam công tử…
Thu Thập Nhất nương cúi đầu chào, chỉ là ánh mắt không rời khỏi hắn. Thường ngày quen nhìn tài tử Giang Nam Giang Bắc, vương tôn công tử, quyến cuồng có, thanh dật có, chính trực cũng có, nhưng chưa từng thấy nhân tài bực này. Luôn luôn cho rằng nhân vật thế này chỉ có trong thần thoại, không ngờ nàng có thể nhìn thấy hắn, cao vút, giở tay nhấc chân, đúng là phong độ của đệ tử Tạ gia.
Chi lan ngọc thụ.
Đến tiết hoa rơi lại gặp người
Nhiều năm sau này, hắn lại nhớ tới Giang Nam.
Chính là tiết hoa rơi. Xuôi dòng xuống, nơi chốn thanh tao thản nhiên, đôi lúc, sẽ có một điểm lạc hồng trơn nhẵn nổi trên mặt nước, xẹt qua ánh trăng dưới lòng sông.
Một khúc sáo, một con thuyền, vừa đoạn ngạn thùy dương.
Nhớ rõ năm mười tuổi, lần đầu tiên theo phụ thân lên chùa Linh Ẩn nghe người ta giảng kinh. Đó là một đoạn Viên Giác ──
“Thiện nam tử, tất cả chúng sinh từ vô thủy đến nay có đủ thứ điên đảo, như người mê lầm lộn bốn phương, vọng nhận bốn đại làm tướng của tự thân mình, những hình ảnh âm thanh… duyên theo sáu trần làm tướng tâm mình. Ví như người bệnh mắt kia, thấy trong hư không có hoa đốm hoặc thấy có mặt trăng thứ hai.” – (Trích: Kinh Viên Giác nói về vô minh, chương Văn Thù)
Đại sư giảng kinh là một đại hồ tử, ngồi ngay ngắn trên đàn, bất nộ tự uy.
Hư không làm sao sinh hoa? Từ đâu mà có mặt trăng thứ hai?
Nhất thời, như say như dại.
Một buổi tối rất nhiều năm về trước, cũng có một hòa thượng, mặt nhăn mày nhíu, liên tục truy vấn: “Cái gì gọi là mặt trăng thứ hai? Tại sao lại là mặt trăng thứ hai?”
Lửa trại keng keng rung động, khắp nơi trống trải, hắn nhìn ánh trăng chảy trên nền tuyết, suy nghĩ một chút, thốt lên một câu rằng: “Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt.”
Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt ── (Ngàn sông tràn nước ngàn trăng hiện)(*)
Buổi tối kia, hắn vừa quay đầu lại, vừa lúc gặp được ánh trăng thanh thản trong đáy mắt người kia.
Người nọ họ Tạ, tên là Trường Lưu ── mặc dù có cái tên rất hay, nhưng, không hiểu sao, lại bỏ mạng nơi đất khách quê người.
Một khúc hoa rơi, ngàn lời buồn bã, trong gang tấc, không ngờ lại tương tư đến khắc cốt ghi xương! Quay đầu lại nhìn người nọ, hắn nghĩ, là say sao? Nhưng mà thiên hạ to lớn, có thể hay không lại có một người sẽ khiến hắn tương tư như vậy? Các hữu tiền căn, cuối cùng, chỉ có thể bôn ba trời nam đất bắc…
Hắn đem chiếc tiêu bỏ lại trong tuyết phủ.
…
Nhưng cuối cùng không hẹn mà gặp.
Núi Minh Nãng đem hôm đó, núi cao nguyệt tiểu, hắn ngồi một mình trên núi, tai nghe chim quyện về, biết người nọ sẽ không tới.
“Thiện nam tử, vô thỉ đến giờ, chúng sinh vì có mọi thứ ái dục nên có luân hồi. Mọi loài chúng sinh trong mọi thứ thế giới, sinh bằng trứng, sinh bằng thai, sinh bằng thấp khí, sinh bằng biến hóa, tất cả toàn do dâm dục làm động lực chính mà có tính mạng. Do đó mà biết gốc rễ luân hồi là ái. Ái được dục hỗ trợ nên làm cho sinh tử liên tục: dục do ái, mạng do dục; chúng sinh ái mạng nên quay lại ái dục, ái dục là nhân, ái mạng là quả. Vì đối với đối cảnh của dục mà nổi dậy sự chống đối hay sự thích ứng. Đối cảnh trái với ái thì chống đối bằng sự ghét bỏ, gây ra mọi thứ nghiệp ác, đó là lý do có địa ngục, có ngạ quỷ” – (Trích lời dạy của Đức Thế Tôn)=> *Mấy cái Kinh Phật này giải thích thì dài dòng lắm, ai có dịp lên chùa nhờ các sư giảng thì mới đầy đủ và thấm được*
Sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán không được, cầu không xong, âm hừng hực, hắn biết cầu không được là vô ngần đau khổ, hai chữ ái tình, một khi đã chìm sâu, sẽ là vạn kiếp bất phục. Nhưng khi đã gặp nhau, đó là duyên kiếp trước, nếu là vì người nọ, hay trầm luân dục giới, vĩnh viễn không thể luân hồi, đời đời kiếp kiếp chìm trong bể khổ, cũng đều là cam nguyện…
Lặp lại nhiều lần, tự suy nghĩ hồi lâu. Hừng đông, hắn xuống núi.
Từ nay về sau cũng đừng nhớ tới Giang Nam.
Một chiếc thuyền con theo người nọ mà đi, sớm sớm chiều chiều, mơ màng hư ảo, bồi y dáng vẻ hào sảng giang hồ, bồi y trằn trọc thiên nhai, bồi y thắp đèn luyện kiếm, bồi y đẫm máu giết địch túy ngọa sa trường…
Trong thời gian tòng quân, y thường thường ngồi cùng với một người, nhàn nhã nhìn bầu trời sơn nguyệt treo cao. Trong gió lạnh thấu xương, mưa nặng hạt, thảo nguyên ướt đẫm rồi khô, khô rồi ướt đẫm, gió thổi hàng năm không thay đổi, nhớ tới chuyện quá khứ, chớp mắt không ngờ đã là mười bốn năm.
“Liễu Duy Dương Liễu chỉ hợp sống ở Giang Nam thủy nhuyễn sơn ôn, biên quan lạnh khủng khiếp, không phải nơi chốn của ngươi. Một ngày kia, nơi đây không còn có Trường Lưu, ngươi cũng không cần phải trường lưu (lưu lại dài lâu)…”
Quả thực như vậy sao? Hắn chỉ biết, trong mắt người, trên đời này còn có địa phương nào không tới được?
Người nọ nằm trên giường bệnh, dùng đôi mắt trong suốt nhìn hắn: “Đời này không được, nhưng, nếu có kiếp sau, sẽ ước hẹn tam sinh tam thế.”
Hắn siết chặt bàn tay, cười một tiếng, nước mắt trầm trầm tuôn.
Mùa xuân năm ấy cỏ cây lại mướt xanh, nhưng thế gian không còn có Trường Lưu.
Đợi thời khắc hoa rơi, Liễu Tam công tử sẽ từ Giang Nam trở về.
“Thiện nam tử, tất cả chúng sinh từ vô thủy đến nay có đủ thứ điên đảo, như người mê lầm lộn bốn phương, vọng nhận bốn đại làm tướng của tự thân mình, những hình ảnh âm thanh… duyên theo sáu trần làm tướng tâm mình. Ví như người bệnh mắt kia, thấy trong hư không có hoa đốm hoặc thấy có mặt trăng thứ hai.”
── Cái gì gọi là mặt trăng thứ hai?
──… Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt. (Ngàn sông tràn nước ngàn trăng hiện)(*)
Thiên Giang Đô đã khô cạn.
Cuộc đời này chỉ nhớ duy nhất một ánh trăng, là ngày ấy ở Dương Châu gặp gỡ, ánh mắt cười của người nọ như bầu trời đêm huyền ảo.
Ước hẹn tam sinh tam thế… Ước hẹn tam sinh tam thế… ── Hắn nghĩ, là lúc này đây, tin y đi…
Trường Lưu, Trường Lưu, ta không ghét sinh tử, không cầu danh lợi. Nếu có kiếp sau, chỉ cầu tiết hoa rơi, lại cùng ngươi gặp gỡ…
Chú giải:
(*) Có ý kiến cho rằng câu này dựa theo điển cố về vua Trần Thái Tông, 1 vị vua từ bỏ ngai vàng để trở thành Thiền sư danh tiếng. Những năm làm Thái thượng hoàng, Ngài có thì giờ nghiên cứu thấu suốt, cho nên có người tham vấn, liền đáp một cách tự tại. Nghe danh Ngài, vị tăng Đức Thành người Tống đến hỏi:
– Đức Thế Tôn chưa rời Đâu-suất đã giáng vương cung, chưa ra khỏi thai mẹ đã độ hết chúng sinh là thế nào?
Ngài đáp:
– Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt,
Vạn lý vô vân vạn lý thiên.
(Ngàn sông tràn nước, ngàn trăng hiện,
Muôn dặm không mây muôn dặm trời.)
Hơi hơi nghi ngờ vì Trần Thái Tông là 1 vị vua Việt Nam, tác giả Trung Quốc viết dựa trên điển cố về ông thì hơi khó hiểu. Nhưng ta ko tìm ra điển cố nào khác liên quan đến câu nói này nữa. Biết đâu chỉ là vô tình tác giả viết nên câu này =3=
——————Toàn văn hoàn——————-
Hương phật thủ.
Hoàng gia tôn quý nguyên là chúc ý long tiên, nhưng chẳng biết từ khi nào, vẫn là cây phật thủ. Cái tên nói rõ ba phần, là một chút thanh thanh nhàn nhạt như bóng với hình, hồn nhiên vô tích, yếu ớt, mà len lỏi tận đáy lòng, là một phen truy hồn nhiếp phách.
Trên cây quạt của hắn viết: ” Đêm qua nằm mơ, quân Hốt Nghi đến, cũng là lưu ly hỏa, vị ương thiên.” Mỗi chữ mỗi câu, nhất bút nhất hoa, từ từ đưa từng nét, nét chữ cứng cáp. Con dấu chu sa đỏ sẫm, hỗn loạn trong chuyện quốc gia thiên hạ, viết nên từng sinh linh xã tắc, trong đêm tối tịch liêu, tương tư thấu xương cũng bay đi không dấu vết…
Buông bút, rồi lại nghĩ ngợi.
Bảy tuổi, biết trên đời có ngọn núi tên Trường Lưu, Trường Lưu, sau này là tên của y. Do nhớ kỹ ngày đó, phụ hoàng nắm tay hắn đi vào Khảm Xuân điện, từ nay về sau đó là hơn mười năm quang âm thần tịch. Tuy là thiên tử, nhưng, giang sơn có dòng họ, thiên hạ há có thể để một mình ta sở hữu? Ta cho rằng, suốt đời này, chỉ có người kia, sẽ là của riêng ta.
Đến một ngày, y lưu lạc thiên nhai.
Lưu quân bất trụ tòng quân khứ. (giữ người không được, đành đi theo)
Buối tối y đi, ta một mình ngồi ở Khảm Xuân điện, âm thầm, nghe tiếng động lớn xôn xao, bỗng nhiên nhịn không được thất thanh khóc lớn…
── Ta đặt tên ngươi là Trường Lưu, vì cớ gì ngươi không thể lưu lại dài lâu?
Thái bình thịnh thế, rất nhiều nỗi lòng âm thầm dằn vặt, một người ở trong lòng rối loạn nhớ về y. Là ai nói uống rượu tiêu sầu? Luôn luôn là đêm tối, một ngọn đèn, một chén rượu, tâm tâm niệm niệm đều là nụ cười của y…
Cuối cùng khư khư cố chấp để Bùi Chương kiêu ngạo cầm quân. Cựu thần dâng tấu chương, một người lại một người, đều bị ta cười trừ bác bỏ. Bọn họ cần giang sơn, mà ta, thứ ta muốn, lại là Trường Lưu. Thua, bất quá mất đi thiên hạ; thắng, ta sẽ tìm được y về. Đã một thân thương tâm không giữ được y, ta đây liền không cần thiên hạ, chỉ để đổi lấy Trường Lưu.
Y cuối cùng đã trở về, mà ta cuối cùng cũng không chiến thắng.
Mỗi năm một lần, ta hỏi y: “Tại sao ngươi không chịu trở về?”
Mỗi năm một lần, y cười trả lời ta: “Ta đã tìm được nơi chốn của ta. Ta muốn ngươi trở thành một thánh minh thiên tử đời đời lưu danh, ta sẽ bảo trụ giang sơn của ngươi không cho bất luận kẻ nào làm vấy bẩn, ta sẽ giúp ngươi mở ra thái bình thịnh thế…”
Hương phật thủ.
Người là Trường Lưu.
Tinh tế tính ra, cũng đã mười năm tìm kiếm mười năm đau!
Hoa nguyệt ký
Ngươi có biết cái gì là phong lưu.
Ngươi có biết cái gì là tương tư.
Đó là thứ đong đầy nỗi nhớ, cũng là trống không.
Nàng hôm nay quả nhiên mang họ Liễu. Buổi sáng chỉ ngồi sững sờ trước cửa, hoặc là làm vài chuyện vẩn vơ, đối diện, là cả vườn xuân hoa mê hoặc, nàng chỉ nhìn, chẳng tìm thấy nổi một câu thơ hợp cảnh.
“Thương tâm nhất là tiếng cười.” Nữ nhân si tình trên thế gian, đâu chỉ có mình nàng? Sợ là sợ, nửa cuộc đời rơi lệ, kết quả chỉ là một chữ “tán”.”Tán” —— Nàng cũng từng sợ, nhưng hôm nay, thứ nàng sợ, cũng chỉ là một chữ “Nàng”.
Tiểu nhi tử vừa tròn mười bốn, bắt đầu đọc 《 hội chân ký 》, vừa vặn bị nàng bắt gặp. Nàng liếc mắt nhìn bìa sách, một thời huyết khí cuồn cuộn, bản thân đã tốn cả đời, vì sao nhi tử cũng rơi vào con đường ấy?! Thật vất vả mới nuôi lớn nó, cuối cùng lại là một kẻ đa tình! …
Nàng oán hận giật sách, mắng: “Ngươi đọc thứ này?! Để xem ta nói gì với lão tử ngươi!”
Nhi tử hoảng hốt mà lui ra.
Chưa hết giận, nàng quay đầu, nhặt sách lên, xé nát.
Tuy dọa sẽ nói cho lão tử, lại không biết người nọ sẽ mặc kệ… Nàng sợ “Nàng”, nhưng ngày tháng trôi qua, nàng sức cùng lực kiệt, nàng mình đầy vết thương, ở giữa phân phân hợp hợp đã sinh ra vài thứ, đã từng, khiến lòng người rét lạnh…
Chậm rãi ngồi trở lại, tiểu nha đầu vô thanh vô tức tiến vào, thu dọn sạch sẽ, hai má chỉnh tề, tay chân cũng thông minh… Thu Thập Nhất nương hờ hững nhìn, tưởng nàng như hoa, nhìn quanh lại là phong cảnh gì?
Nàng tốn rất nhiều thời gian, chỉ để bước sang bờ sông bên kia.
Đèn hoa rực rỡ lóe lên giữa sông nước tối đen…
Thoáng nhìn ngọn lửa, sóng mắt lưu chuyển, để lại ám hiệu xã giao cực nhỏ, hoặc là đi bảy bước làm thơ đổi lấy nụ cười, cất lên tiểu khúc không ngừng. Vũ quần ca bản, tràn đầy phong nguyệt…
Giống như vết son trên má, thê lệ cùng thảm thiết, trương dương hồng, thiêu đốt đuôi lông mày.
Kinh thải tuyệt diễm ——
Một đêm kia, đến phiên nàng.
Đầu tiên là mấy tiểu nha đầu đi phía trước, mụ mụ đè thấp thanh âm vui sướng: “Các vị công tử, cô nương đã tới rồi!” Cố ý dừng lại ngoài cửa, một bên sớm có người vén màn lên, Thu Thập Nhất nương cứ như vậy lên sân khấu.
Đã là một mảnh sợ hãi.
Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người nàng, cũng chỉ có hắn, nhìn như không thấy, vẫn còn uống rượu cùng nữ tử trong lòng, hồi lâu, chậm rì rì ngẩng đầu lên, một khắc kia, thực sự là tĩnh lặng vô cùng! —— Hắn nhìn nàng, cười, nói: “Quả nhiên là một người kì diệu!”
Mụ mụ vội vàng giới thiệu: “Vị này là Tam công tử Liễu gia…”
Liễu Tam công tử…
Thu Thập Nhất nương cúi đầu chào, chỉ là ánh mắt không rời khỏi hắn. Thường ngày quen nhìn tài tử Giang Nam Giang Bắc, vương tôn công tử, quyến cuồng có, thanh dật có, chính trực cũng có, nhưng chưa từng thấy nhân tài bực này. Luôn luôn cho rằng nhân vật thế này chỉ có trong thần thoại, không ngờ nàng có thể nhìn thấy hắn, cao vút, giở tay nhấc chân, đúng là phong độ của đệ tử Tạ gia.
Chi lan ngọc thụ.
Đến tiết hoa rơi lại gặp người
Nhiều năm sau này, hắn lại nhớ tới Giang Nam.
Chính là tiết hoa rơi. Xuôi dòng xuống, nơi chốn thanh tao thản nhiên, đôi lúc, sẽ có một điểm lạc hồng trơn nhẵn nổi trên mặt nước, xẹt qua ánh trăng dưới lòng sông.
Một khúc sáo, một con thuyền, vừa đoạn ngạn thùy dương.
Nhớ rõ năm mười tuổi, lần đầu tiên theo phụ thân lên chùa Linh Ẩn nghe người ta giảng kinh. Đó là một đoạn Viên Giác ──
“Thiện nam tử, tất cả chúng sinh từ vô thủy đến nay có đủ thứ điên đảo, như người mê lầm lộn bốn phương, vọng nhận bốn đại làm tướng của tự thân mình, những hình ảnh âm thanh… duyên theo sáu trần làm tướng tâm mình. Ví như người bệnh mắt kia, thấy trong hư không có hoa đốm hoặc thấy có mặt trăng thứ hai.” – (Trích: Kinh Viên Giác nói về vô minh, chương Văn Thù)
Đại sư giảng kinh là một đại hồ tử, ngồi ngay ngắn trên đàn, bất nộ tự uy.
Hư không làm sao sinh hoa? Từ đâu mà có mặt trăng thứ hai?
Nhất thời, như say như dại.
Một buổi tối rất nhiều năm về trước, cũng có một hòa thượng, mặt nhăn mày nhíu, liên tục truy vấn: “Cái gì gọi là mặt trăng thứ hai? Tại sao lại là mặt trăng thứ hai?”
Lửa trại keng keng rung động, khắp nơi trống trải, hắn nhìn ánh trăng chảy trên nền tuyết, suy nghĩ một chút, thốt lên một câu rằng: “Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt.”
Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt ── (Ngàn sông tràn nước ngàn trăng hiện)(*)
Buổi tối kia, hắn vừa quay đầu lại, vừa lúc gặp được ánh trăng thanh thản trong đáy mắt người kia.
Người nọ họ Tạ, tên là Trường Lưu ── mặc dù có cái tên rất hay, nhưng, không hiểu sao, lại bỏ mạng nơi đất khách quê người.
Một khúc hoa rơi, ngàn lời buồn bã, trong gang tấc, không ngờ lại tương tư đến khắc cốt ghi xương! Quay đầu lại nhìn người nọ, hắn nghĩ, là say sao? Nhưng mà thiên hạ to lớn, có thể hay không lại có một người sẽ khiến hắn tương tư như vậy? Các hữu tiền căn, cuối cùng, chỉ có thể bôn ba trời nam đất bắc…
Hắn đem chiếc tiêu bỏ lại trong tuyết phủ.
…
Nhưng cuối cùng không hẹn mà gặp.
Núi Minh Nãng đem hôm đó, núi cao nguyệt tiểu, hắn ngồi một mình trên núi, tai nghe chim quyện về, biết người nọ sẽ không tới.
“Thiện nam tử, vô thỉ đến giờ, chúng sinh vì có mọi thứ ái dục nên có luân hồi. Mọi loài chúng sinh trong mọi thứ thế giới, sinh bằng trứng, sinh bằng thai, sinh bằng thấp khí, sinh bằng biến hóa, tất cả toàn do dâm dục làm động lực chính mà có tính mạng. Do đó mà biết gốc rễ luân hồi là ái. Ái được dục hỗ trợ nên làm cho sinh tử liên tục: dục do ái, mạng do dục; chúng sinh ái mạng nên quay lại ái dục, ái dục là nhân, ái mạng là quả. Vì đối với đối cảnh của dục mà nổi dậy sự chống đối hay sự thích ứng. Đối cảnh trái với ái thì chống đối bằng sự ghét bỏ, gây ra mọi thứ nghiệp ác, đó là lý do có địa ngục, có ngạ quỷ” – (Trích lời dạy của Đức Thế Tôn)=> *Mấy cái Kinh Phật này giải thích thì dài dòng lắm, ai có dịp lên chùa nhờ các sư giảng thì mới đầy đủ và thấm được*
Sinh, lão, bệnh, tử, ái biệt ly, oán không được, cầu không xong, âm hừng hực, hắn biết cầu không được là vô ngần đau khổ, hai chữ ái tình, một khi đã chìm sâu, sẽ là vạn kiếp bất phục. Nhưng khi đã gặp nhau, đó là duyên kiếp trước, nếu là vì người nọ, hay trầm luân dục giới, vĩnh viễn không thể luân hồi, đời đời kiếp kiếp chìm trong bể khổ, cũng đều là cam nguyện…
Lặp lại nhiều lần, tự suy nghĩ hồi lâu. Hừng đông, hắn xuống núi.
Từ nay về sau cũng đừng nhớ tới Giang Nam.
Một chiếc thuyền con theo người nọ mà đi, sớm sớm chiều chiều, mơ màng hư ảo, bồi y dáng vẻ hào sảng giang hồ, bồi y trằn trọc thiên nhai, bồi y thắp đèn luyện kiếm, bồi y đẫm máu giết địch túy ngọa sa trường…
Trong thời gian tòng quân, y thường thường ngồi cùng với một người, nhàn nhã nhìn bầu trời sơn nguyệt treo cao. Trong gió lạnh thấu xương, mưa nặng hạt, thảo nguyên ướt đẫm rồi khô, khô rồi ướt đẫm, gió thổi hàng năm không thay đổi, nhớ tới chuyện quá khứ, chớp mắt không ngờ đã là mười bốn năm.
“Liễu Duy Dương Liễu chỉ hợp sống ở Giang Nam thủy nhuyễn sơn ôn, biên quan lạnh khủng khiếp, không phải nơi chốn của ngươi. Một ngày kia, nơi đây không còn có Trường Lưu, ngươi cũng không cần phải trường lưu (lưu lại dài lâu)…”
Quả thực như vậy sao? Hắn chỉ biết, trong mắt người, trên đời này còn có địa phương nào không tới được?
Người nọ nằm trên giường bệnh, dùng đôi mắt trong suốt nhìn hắn: “Đời này không được, nhưng, nếu có kiếp sau, sẽ ước hẹn tam sinh tam thế.”
Hắn siết chặt bàn tay, cười một tiếng, nước mắt trầm trầm tuôn.
Mùa xuân năm ấy cỏ cây lại mướt xanh, nhưng thế gian không còn có Trường Lưu.
Đợi thời khắc hoa rơi, Liễu Tam công tử sẽ từ Giang Nam trở về.
“Thiện nam tử, tất cả chúng sinh từ vô thủy đến nay có đủ thứ điên đảo, như người mê lầm lộn bốn phương, vọng nhận bốn đại làm tướng của tự thân mình, những hình ảnh âm thanh… duyên theo sáu trần làm tướng tâm mình. Ví như người bệnh mắt kia, thấy trong hư không có hoa đốm hoặc thấy có mặt trăng thứ hai.”
── Cái gì gọi là mặt trăng thứ hai?
──… Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt. (Ngàn sông tràn nước ngàn trăng hiện)(*)
Thiên Giang Đô đã khô cạn.
Cuộc đời này chỉ nhớ duy nhất một ánh trăng, là ngày ấy ở Dương Châu gặp gỡ, ánh mắt cười của người nọ như bầu trời đêm huyền ảo.
Ước hẹn tam sinh tam thế… Ước hẹn tam sinh tam thế… ── Hắn nghĩ, là lúc này đây, tin y đi…
Trường Lưu, Trường Lưu, ta không ghét sinh tử, không cầu danh lợi. Nếu có kiếp sau, chỉ cầu tiết hoa rơi, lại cùng ngươi gặp gỡ…
Chú giải:
(*) Có ý kiến cho rằng câu này dựa theo điển cố về vua Trần Thái Tông, 1 vị vua từ bỏ ngai vàng để trở thành Thiền sư danh tiếng. Những năm làm Thái thượng hoàng, Ngài có thì giờ nghiên cứu thấu suốt, cho nên có người tham vấn, liền đáp một cách tự tại. Nghe danh Ngài, vị tăng Đức Thành người Tống đến hỏi:
– Đức Thế Tôn chưa rời Đâu-suất đã giáng vương cung, chưa ra khỏi thai mẹ đã độ hết chúng sinh là thế nào?
Ngài đáp:
– Thiên giang hữu thủy thiên giang nguyệt,
Vạn lý vô vân vạn lý thiên.
(Ngàn sông tràn nước, ngàn trăng hiện,
Muôn dặm không mây muôn dặm trời.)
Hơi hơi nghi ngờ vì Trần Thái Tông là 1 vị vua Việt Nam, tác giả Trung Quốc viết dựa trên điển cố về ông thì hơi khó hiểu. Nhưng ta ko tìm ra điển cố nào khác liên quan đến câu nói này nữa. Biết đâu chỉ là vô tình tác giả viết nên câu này =3=
——————Toàn văn hoàn——————-
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook