Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
-
Chương 50: Cùng Một Cách Tán
Nụ cười trên mặt mấy người giàu kia dần dần biến mất, cuối cùng như gặp tang.
Đá họ chọn, không có mấy khối có thể kiếm được, cho dù có kiếm được, cũng chỉ lời số nhỏ, cơ bản không đủ lấp được phí tổn của những khối nguyên thạch khác.
Bọn họ bị lỗ hết.
Phí tổn của một người ít nhất là 30 vạn, phí tổn nhiều nhất đạt đến 330 vạn.
Vương Hạo Nhiên đứng bên cạnh nhìn, nín cười đến nghẹt thở.
Trong các nguyên thạch còn lại, cơ bản đã không còn hàng tốt.
Không kiếm được gì nữa.
Đáng lẽ phí tổn này, toàn bộ đều là do Đường Băng Vân gánh chịu, nhưng bọn họ lại làm oan đại đầu, giúp Đường Băng Vân lấp hố thay.
“Vương thiếu, mở nguyên thạch có phải có bí quyết gì không, ngươi dạy ta được chứ?”
Nam tử trung niên họ Lý lỗ nhiều nhất kia tiến đến trước mặt Vương Hạo Nhiên xin thỉnh giáo.
“Ngươi thấy lúc ta chọn nguyên thạch có tỉ mỉ chọn ư? Nào có bí quyết gì, tất cả đều là ăn may.”
Đối với đáp án của Vương Hạo Nhiên, nam tử trung niên họ Lý không phản bác được.
Hắn chỉ có thể cho rằng, mộ tổ Vương gia bốc khói xanh*, Vương gia có tổ tiên phù hộ, không chỉ kinh doanh làm lớn, làm tốt, mà vận cược của con cháu cũng tốt đến bạo.
*mộ tổ bốc khói xanh: tức chỉ tổ tiên xưa từng có chuyện lớn còn rất tốt đẹp, hoặc đã từng làm quan. Đôi khi dùng để trào phúng, mỉa mai.
——
Lúc này, bên ngoài nhà máy xuất hiện một chiếc xe cũ kỹ.
Từ trong xe, lão hiệu trưởng và Sở Bạch lần lượt bước xuống.
“Tiểu huynh đệ Sở Bạch, kỹ thuật đổ thạch của ngươi thật sự tốt như vậy ư, có thể cược mười kiếm chín?”
“Nói thật, ta từ trước cho tới bây giờ chưa thử qua, nhưng với kinh nghiệm từng được cao nhân truyền thụ của ta, chắc chắn là không có vấn đề.”
Sở Bạch kỳ thực chỉ xem trên mạng một chút kiến thức căn bản liên quan tới ngọc thạch mà thôi, nhưng thế cũng đủ rồi.
Bây giờ hắn đang nghĩ, sau khi đổ thạch kiếm lớn, hắn sẽ tiêu số tiền này như thế nào.
“Từ trước đến nay chưa từng thực hành, vậy chẳng phải là nói chuyện trên giấy sao?” Lão hiệu trưởng kinh ngạc.
“Có phải nói chuyện trên giấy hay không, lão hiệu trưởng ngươi rất nhanh sẽ biết.” Lòng tự tin Sở Bạch bạo tăng.
Hắn mặc dù không có kinh nghiệm đổ thạch, nhưng có dị năng thấu thị, chơi đổ thạch không khác gì đi nhặt tiền.
“Vậy ta liền mỏi mắt già chờ mong.” Lão hiệu trưởng nở nụ cười, nội tâm tràn đầy chờ mong.
Một lúc sau, hai người vào trong nhà kho.
Sở Bạch đối mặt với Vương Hạo Nhiên.
Trong ánh mắt người trước đầu tiên là thoáng qua kinh ngạc, ngay sau là sự căm thù đến tận xương tuỷ.
Hứa Mộ Nhan thiện lương đáng yêu như vậy, chỉ có hắn mới thật sự đối tốt với nàng, sẽ cho nàng hạnh phúc.
Vương Hạo Nhiên trước mặt hoàn toàn là một tên cặn bã, vốn không đáng giá để Hứa Mộ Nhan yêu thích.
Mình nhất định phải tìm thời gian nói chuyện hẳn hoi với Hứa Mộ Nhan.
Nếu không, Hứa Mộ Nhan nhất định sẽ bị Vương Hạo Nhiên hủy hoại!
Suy nghĩ trong lòng Sở Bạch, Vương Hạo Nhiên đều không biết.
Nếu biết, Vương Hạo Nhiên nhất định sẽ điên cuồng khinh bỉ Sở Bạch.
Hứa Mộ Nhan cứ ở với ngươi thì nhất định sẽ nhận được hạnh phúc sao?
Thích người ta, thì sẽ bị người ta hủy hoại.
Mẹ nó thật vô lý.
Ngươi thích Hứa Mộ Nhan hiển nhiên là thật, nhưng cùng lúc ngươi cũng thích nữ sinh xinh đẹp khác.
Ngươi chính là thằng đàn ông cặn bã thích ba yêu bốn!
Đương nhiên, Vương Hạo Nhiên cũng cảm thấy mình là đồ cặn bã.
Nhưng bản thân hắn là nhân vật phản diện cơ mà.
Vương Hạo Nhiên vứt bỏ ý niệm, tiến lên thăm hỏi lão hiệu trưởng một tiếng.
Đường Băng Vân cũng tới, hiếu kỳ hỏi:
“Nhậm lão, sao lúc này ngài mới đến?”
Hiệu trưởng tuy xem như có quan hệ cấp trên cấp dưới với Đường Băng Vân, nhưng trong ngành giáo dục hiệu trưởng rất có danh vọng, bởi vậy Đường Băng Vân rất tôn trọng ông.
“Con mắt của lão già ta không tốt, lái xe tương đối chậm, nửa đường còn bể bánh xe nên bị chậm trễ.” Nói tới chỗ này, lão hiệu trưởng oán niệm:
“Cũng không biết ai thất đức như vậy, thế mà thả đinh trên đường.”
“Xe còn dừng ở ven đường ư? Có cần ta bảo người đi kéo xe cho không?” Đường Băng Vân khách khí nói.
“May mắn có vị tiểu huynh đệ này ở bên cạnh ta, giúp ta đổi lại lốp xe dự phòng, đã không sao rồi.” Mắt lão hiệu trưởng nhìn sang Sở Bạch bên cạnh.
Vương Hạo Nhiên kinh ngạc liếc Sở Bạch.
Tên này còn có thể đổi lốp xe dự phòng? Mẹ nó ngươi cũng được nhỉ!
Nghe lão hiệu trưởng nói thế, Đường Băng Vân không khỏi nhìn về phía Sở Bạch.
Mới vừa rồi Sở Bạch còn vì chuyện Hứa Mộ Nhan mà buồn rầu, bây giờ thì đã ném Hứa Mộ Nhan ra ngoài chín tầng mây, trong mắt chỉ có Đường Băng Vân trước mặt.
Nữ nhân này đẹp quá rồi đấy?
Nhan sắc này, khí chất này, chỉ một chữ: Tuyệt!
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ nhân kinh diễm đến vậy.
Nếu có thể trở thành bạn trai của nữ nhân này, chẳng phải sẽ càng hạnh phúc hơn ư?
“Nhậm lão, sao ngươi lại mang theo một người xa lạ tới?”
Ánh mắt dò xét của Sở Bạch khiến Đường Băng Vân có chút không vui.
“A, đây là học trò của ta, hắn nghe nói nơi này có đổ thạch, cho nên tới chơi một chút.” Lão hiệu trưởng đáp.
“Một tiểu tử trẻ tuổi như này, sẽ hiểu đổ thạch?” Đường Băng Vân nhìn Sở Bạch, khóe miệng mang theo giễu cợt.
“Mỹ nữ, ngươi đừng thấy ta tuổi nhỏ, nhưng mà công phu đổ thạch, toàn bộ thành phố Thanh Linh ta nhận số một, không ai dám xưng số hai.” Sở Bạch ngẩng đầu lên nói.
“Khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi không sợ gió lớn đau đầu lưỡi nhỉ.”
“Không tin ta sao? Chúng ta tới đó đánh cược, ta chọn 10 khối đá, nếu như tám khối trong đó ta kiếm được lời, vậy ta thắng, nếu không thì là ta thua.”
“Ta thắng thì sao, ngươi thắng thì lại thế nào?” Đường Băng Vân lần đầu tiên nhìn thấy người có khẩu khí lớn như vậy, trong lòng rất là không phục.
“Ngươi thắng, ta ở đây làm không công cả đời cho ngươi, ta thắng, ngươi… ngươi làm bạn gái ta.” Sở Bạch rất nắm chắc thắng lợi trong tay, bởi vậy lấy can đảm nói.
Đường Băng Vân nghe xong, lông mày nhíu chặt.
Ở bên cạnh.
Vương Hạo Nhiên âm thầm khinh bỉ.
Sở Bạch này thật đúng là thích cùng người đánh cược, lần trước đã đánh cược với Hứa Mộ Nhan, lần này lại là với Đường Băng Vân.
Ngươi dùng cách tán con gái nhà người ta cũng được, nhưng có thể thay cách mới mẻ hơn được không, lần nào cũng chỉ có cược cược, thú vị lắm hả?
Đá họ chọn, không có mấy khối có thể kiếm được, cho dù có kiếm được, cũng chỉ lời số nhỏ, cơ bản không đủ lấp được phí tổn của những khối nguyên thạch khác.
Bọn họ bị lỗ hết.
Phí tổn của một người ít nhất là 30 vạn, phí tổn nhiều nhất đạt đến 330 vạn.
Vương Hạo Nhiên đứng bên cạnh nhìn, nín cười đến nghẹt thở.
Trong các nguyên thạch còn lại, cơ bản đã không còn hàng tốt.
Không kiếm được gì nữa.
Đáng lẽ phí tổn này, toàn bộ đều là do Đường Băng Vân gánh chịu, nhưng bọn họ lại làm oan đại đầu, giúp Đường Băng Vân lấp hố thay.
“Vương thiếu, mở nguyên thạch có phải có bí quyết gì không, ngươi dạy ta được chứ?”
Nam tử trung niên họ Lý lỗ nhiều nhất kia tiến đến trước mặt Vương Hạo Nhiên xin thỉnh giáo.
“Ngươi thấy lúc ta chọn nguyên thạch có tỉ mỉ chọn ư? Nào có bí quyết gì, tất cả đều là ăn may.”
Đối với đáp án của Vương Hạo Nhiên, nam tử trung niên họ Lý không phản bác được.
Hắn chỉ có thể cho rằng, mộ tổ Vương gia bốc khói xanh*, Vương gia có tổ tiên phù hộ, không chỉ kinh doanh làm lớn, làm tốt, mà vận cược của con cháu cũng tốt đến bạo.
*mộ tổ bốc khói xanh: tức chỉ tổ tiên xưa từng có chuyện lớn còn rất tốt đẹp, hoặc đã từng làm quan. Đôi khi dùng để trào phúng, mỉa mai.
——
Lúc này, bên ngoài nhà máy xuất hiện một chiếc xe cũ kỹ.
Từ trong xe, lão hiệu trưởng và Sở Bạch lần lượt bước xuống.
“Tiểu huynh đệ Sở Bạch, kỹ thuật đổ thạch của ngươi thật sự tốt như vậy ư, có thể cược mười kiếm chín?”
“Nói thật, ta từ trước cho tới bây giờ chưa thử qua, nhưng với kinh nghiệm từng được cao nhân truyền thụ của ta, chắc chắn là không có vấn đề.”
Sở Bạch kỳ thực chỉ xem trên mạng một chút kiến thức căn bản liên quan tới ngọc thạch mà thôi, nhưng thế cũng đủ rồi.
Bây giờ hắn đang nghĩ, sau khi đổ thạch kiếm lớn, hắn sẽ tiêu số tiền này như thế nào.
“Từ trước đến nay chưa từng thực hành, vậy chẳng phải là nói chuyện trên giấy sao?” Lão hiệu trưởng kinh ngạc.
“Có phải nói chuyện trên giấy hay không, lão hiệu trưởng ngươi rất nhanh sẽ biết.” Lòng tự tin Sở Bạch bạo tăng.
Hắn mặc dù không có kinh nghiệm đổ thạch, nhưng có dị năng thấu thị, chơi đổ thạch không khác gì đi nhặt tiền.
“Vậy ta liền mỏi mắt già chờ mong.” Lão hiệu trưởng nở nụ cười, nội tâm tràn đầy chờ mong.
Một lúc sau, hai người vào trong nhà kho.
Sở Bạch đối mặt với Vương Hạo Nhiên.
Trong ánh mắt người trước đầu tiên là thoáng qua kinh ngạc, ngay sau là sự căm thù đến tận xương tuỷ.
Hứa Mộ Nhan thiện lương đáng yêu như vậy, chỉ có hắn mới thật sự đối tốt với nàng, sẽ cho nàng hạnh phúc.
Vương Hạo Nhiên trước mặt hoàn toàn là một tên cặn bã, vốn không đáng giá để Hứa Mộ Nhan yêu thích.
Mình nhất định phải tìm thời gian nói chuyện hẳn hoi với Hứa Mộ Nhan.
Nếu không, Hứa Mộ Nhan nhất định sẽ bị Vương Hạo Nhiên hủy hoại!
Suy nghĩ trong lòng Sở Bạch, Vương Hạo Nhiên đều không biết.
Nếu biết, Vương Hạo Nhiên nhất định sẽ điên cuồng khinh bỉ Sở Bạch.
Hứa Mộ Nhan cứ ở với ngươi thì nhất định sẽ nhận được hạnh phúc sao?
Thích người ta, thì sẽ bị người ta hủy hoại.
Mẹ nó thật vô lý.
Ngươi thích Hứa Mộ Nhan hiển nhiên là thật, nhưng cùng lúc ngươi cũng thích nữ sinh xinh đẹp khác.
Ngươi chính là thằng đàn ông cặn bã thích ba yêu bốn!
Đương nhiên, Vương Hạo Nhiên cũng cảm thấy mình là đồ cặn bã.
Nhưng bản thân hắn là nhân vật phản diện cơ mà.
Vương Hạo Nhiên vứt bỏ ý niệm, tiến lên thăm hỏi lão hiệu trưởng một tiếng.
Đường Băng Vân cũng tới, hiếu kỳ hỏi:
“Nhậm lão, sao lúc này ngài mới đến?”
Hiệu trưởng tuy xem như có quan hệ cấp trên cấp dưới với Đường Băng Vân, nhưng trong ngành giáo dục hiệu trưởng rất có danh vọng, bởi vậy Đường Băng Vân rất tôn trọng ông.
“Con mắt của lão già ta không tốt, lái xe tương đối chậm, nửa đường còn bể bánh xe nên bị chậm trễ.” Nói tới chỗ này, lão hiệu trưởng oán niệm:
“Cũng không biết ai thất đức như vậy, thế mà thả đinh trên đường.”
“Xe còn dừng ở ven đường ư? Có cần ta bảo người đi kéo xe cho không?” Đường Băng Vân khách khí nói.
“May mắn có vị tiểu huynh đệ này ở bên cạnh ta, giúp ta đổi lại lốp xe dự phòng, đã không sao rồi.” Mắt lão hiệu trưởng nhìn sang Sở Bạch bên cạnh.
Vương Hạo Nhiên kinh ngạc liếc Sở Bạch.
Tên này còn có thể đổi lốp xe dự phòng? Mẹ nó ngươi cũng được nhỉ!
Nghe lão hiệu trưởng nói thế, Đường Băng Vân không khỏi nhìn về phía Sở Bạch.
Mới vừa rồi Sở Bạch còn vì chuyện Hứa Mộ Nhan mà buồn rầu, bây giờ thì đã ném Hứa Mộ Nhan ra ngoài chín tầng mây, trong mắt chỉ có Đường Băng Vân trước mặt.
Nữ nhân này đẹp quá rồi đấy?
Nhan sắc này, khí chất này, chỉ một chữ: Tuyệt!
Hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một nữ nhân kinh diễm đến vậy.
Nếu có thể trở thành bạn trai của nữ nhân này, chẳng phải sẽ càng hạnh phúc hơn ư?
“Nhậm lão, sao ngươi lại mang theo một người xa lạ tới?”
Ánh mắt dò xét của Sở Bạch khiến Đường Băng Vân có chút không vui.
“A, đây là học trò của ta, hắn nghe nói nơi này có đổ thạch, cho nên tới chơi một chút.” Lão hiệu trưởng đáp.
“Một tiểu tử trẻ tuổi như này, sẽ hiểu đổ thạch?” Đường Băng Vân nhìn Sở Bạch, khóe miệng mang theo giễu cợt.
“Mỹ nữ, ngươi đừng thấy ta tuổi nhỏ, nhưng mà công phu đổ thạch, toàn bộ thành phố Thanh Linh ta nhận số một, không ai dám xưng số hai.” Sở Bạch ngẩng đầu lên nói.
“Khẩu xuất cuồng ngôn, ngươi không sợ gió lớn đau đầu lưỡi nhỉ.”
“Không tin ta sao? Chúng ta tới đó đánh cược, ta chọn 10 khối đá, nếu như tám khối trong đó ta kiếm được lời, vậy ta thắng, nếu không thì là ta thua.”
“Ta thắng thì sao, ngươi thắng thì lại thế nào?” Đường Băng Vân lần đầu tiên nhìn thấy người có khẩu khí lớn như vậy, trong lòng rất là không phục.
“Ngươi thắng, ta ở đây làm không công cả đời cho ngươi, ta thắng, ngươi… ngươi làm bạn gái ta.” Sở Bạch rất nắm chắc thắng lợi trong tay, bởi vậy lấy can đảm nói.
Đường Băng Vân nghe xong, lông mày nhíu chặt.
Ở bên cạnh.
Vương Hạo Nhiên âm thầm khinh bỉ.
Sở Bạch này thật đúng là thích cùng người đánh cược, lần trước đã đánh cược với Hứa Mộ Nhan, lần này lại là với Đường Băng Vân.
Ngươi dùng cách tán con gái nhà người ta cũng được, nhưng có thể thay cách mới mẻ hơn được không, lần nào cũng chỉ có cược cược, thú vị lắm hả?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook