Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
-
Chương 34: Kế Hoạch Gian Lận (1)
Trình độ biểu diễn cấp Ca Thần, lại thêm thiết lập nhân vật học bá kiêm cao phú soái.
Thử hỏi có mấy nữ sinh có thể chống cự được?
Vương Hạo Nhiên rất muốn thể hiện giọng hát của mình trước mặt Tống Trinh Vũ và Hứa Mộ ngay lúc này.
“Có nên gọi điện thoại cho các nàng không? Sau đó hát cho các nàng nghe?” Trong đầu Vương Hạo Nhiên lập tức bật lên suy nghĩ này.
Nhưng rất nhanh lại dập tắt.
Giờ đã muộn rồi, lúc này gọi điện thoại tới nói không chừng sẽ bị coi là quấy rối.
Đành chờ đợi cơ hội thể hiện vậy.
——
Ngày kế tiếp.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Sở Bạch đã thức dậy.
Trở thành học sinh đầu tiên đến lớp.
Cách tiết đầu còn một khoảng thời gian ngắn, Sở Bạch ngồi vào chỗ của mình, vùi đầu cực khổ học hành.
Sở Bạch muốn từ cuộc thi này tạo chấn động kinh người, nên đương nhiên trước hết phải làm nền một chút, thể hiện dáng vẻ cố gắng học tập.
Thời gian đọc sách của tiết đầu.
Trong lớp có người đọc tiếng Anh, có người thì chuẩn bị văn thơ cổ, tiếng sách âm thanh leng keng.
Sở Bạch cầm sách giáo khoa ngữ văn, ra sức đọc Cổ Thi Văn, âm thanh vang lớn.
Trong khung cảnh chỉ có tiếng đọc sách này, phá lệ nổi bật.
Dần dần, có một nhóm học sinh ngồi gần Sở Bạch cảm thấy không chịu nổi.
“Sở Bạch, ngươi có thể nhỏ tiếng xuống một chút được không, lỗ tai ta sắp điếc rồi.”
“Đúng thế, giọng lớn như vậy, biết là ngươi là đọc sách, nhưng người không biết sẽ tưởng rằng ngươi đang bị bệnh chó dại đấy.”
“Ngươi đọc thì đọc, nhưng âm thanh có thể hay nhỏ xuống được không, ảnh hưởng đến người khác.”
“Lỗ tai của ta a.”
......
Học sinh xung quanh không ngừng chỉ trích Sở Bạch.
“Ta đọc lớn tiếng thì sao, liên quan chó gì đến các ngươi!” Sở Bạch đáp trả.
“Hừ, thành tích đã kém, tật xấu cũng không nhỏ.”
“Nói không sai, học sinh kém cứ thích làm bộ.”
......
“Đừng xem thường người khác, sắp thi rồi, đến lúc đó các ngươi sẽ biết ai mới là học sinh kém, một đám rác rưởi, các ngươi cứ chờ bị thành tích của ta tát mặt đi!” Sở Bạch lần nữa đáp trả.
Những người chỉ trích hắn đây đều không có thành tích đặc biệt top đầu, Sở Bạch còn lâu mới để vào mắt.
Sở Bạch đã hạ quyết tâm, đợi khi thành tích thi của hắn có rồi, nhất định phải cầm phiếu điểm sáng loáng, đánh sưng mặt của bọn họ!
Thời gian nghỉ trưa.
Hứa Mộ Nhan làm xong bài tập, định nghỉ ngơi một lát, điều tiết trạng thái, đối phó với lớp học buổi chiều.
Ôn Tịnh ở bên cạnh lúc này cũng đang rảnh rỗi, trêu ghẹo:
“Nhan Nhan, ngươi nhìn Sở Bạch kia cứ như biến thành người khác ấy, học đến là hăng hái, xem ra là muốn phấn đấu hết sức, ngươi sợ không?”
“Ngươi đừng chọc ta, nghĩ tới việc này ta lại bực mình.” Hứa Mộ Nhan liếc mắt.
“Ha ha, cha ngươi đúng là tài, làm gì có ai lại đi hại nữ nhi của mình như vậy.” Ôn Tịnh vui vẻ nói.
“Đúng vậy đó.” Hứa Mộ Nhan rất là tán thành.
“Nhưng mà không sao, dù Sở Bạch có thắng thật, thì ngươi cũng có thể không chịu nợ mà, chẳng lẽ hắn còn muốn ép buộc ngươi?”
“Ta chắc chắn đã định không chịu rồi.”
Tuy làm người phải có chữ tín, nhưng Hứa Mộ Nhan khẳng định sẽ không lấy hạnh phúc của bản thân ra để đùa giỡn, huống hồ nàng đã sớm hạ quyết tâm, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tuyệt đối không yêu đương.
“Vậy ngươi buồn bực chuyện gì?” Ôn Tịnh hỏi.
“Sở Bạch này có hơi ích kỷ, hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, ngộ nhỡ hắn thắng thật, mà ta lại không chịu, hắn nhất định sẽ dây dưa đến cùng với ta, nói không chừng còn kể chuyện này cho các bạn khác trong lớp biết, vậy chẳng phải ta sẽ xấu hổ đến chết sao.”
Hai tay Hứa Mộ Nhan nâng khuôn mặt xinh đẹp, oán trách.
“Nói cũng đúng.” Ôn Tịnh gật đầu một cái.
Lúc này Vương Hạo Nhiên từ ngoài phòng học đi vào, trùng hợp có thêm hai người bên cạnh.
“Các ngươi đang nói chuyện gì thế?” Vương Hạo Nhiên thuận miệng hỏi một chút.
“Không có gì, không có gì!” Hứa Mộ Nhan đầu lắc như trống bỏi.
“Nhất định là có chuyện, nói một chút được không?” Vương Hạo Nhiên thật ra đã đoán được.
“Nhan Nhan đánh cược với Sở Bạch, thua sẽ làm bạn gái hắn.”
Vương Hạo Nhiên đặt câu hỏi, Ôn Tịnh đương nhiên là hỏi gì đáp nấy.
“Tịnh Tịnh, ngươi ngươi ngươi... Việc này chỉ chúng ta hai người biết là được rồi, ngươi đừng nói với những người khác.” Hứa Mộ Nhan xấu hổ nói.
“Xin lỗi, Nhan Nhan.”
Ôn Tịnh miệng xin lỗi, nhưng nội tâm lại thầm nổi dậy.
Đây đâu phải là ta nói, mà là tối hôm qua tự ngươi gọi điện thoại kể lể, bị Vương Hạo Nhiên nghe được, thật sự không thể trách ta!
Nhưng việc này là bí mật, Ôn Tịnh đương nhiên sẽ không nói ra.
“Thôi, biết thì biết vậy.” Hứa Mộ Nhan cũng không trách Ôn Tịnh, nhưng còn Vương Hạo Nhiên thì phải dặn dò một chút:
“Việc này ngươi phải giữ bí mật, không được phép nói cho những người khác.”
“Ta không phải là người lắm miệng, yên tâm đi.” Vương Hạo Nhiên đáp lại.
“Không có chuyện gì, Sở Bạch chỉ tạm thời ôm chân phật mà thôi, không cần lo lắng, một học sinh kém như hắn làm sao có thể lập tức biến thành học sinh khá giỏi được.” Ôn Tịnh đối với Hứa Mộ Nhan trấn an nói.
“Đúng!” Hứa Mộ Nhan kiên định gật đầu.
“Thi như bình thường thì hắn chắc chắn không có khả năng, ngộ nhỡ hắn... gian lận thì sao?” Vương Hạo Nhiên bất thình lình nói.
“Này... Không thể nào đâu?” Hứa Mộ Nhan vừa mới thả lỏng trong nháy mắt lại lo lắng.
“Ta đoán việc này chắc chắn là dự mưu của Sở Bạch, chính là cố ý đào hố cho ngươi, hắn đã sớm nghĩ sẽ dùng gian lận đề có được thành tích cao.” Vương Hạo Nhiên dẫn dắt mạch suy nghĩ cho Hứa Mộ Nhan:
“Ngươi nhớ lại đi, lúc hắn đánh cược với ngươi, có phải rất tự tin không?”
“Đúng đúng, lúc hắn nói thì rất tự tin!” Hứa Mộ Nhan càng nghĩ càng sợ.
“Vậy thì đúng rồi, cho dù là người học giỏi, thì cũng sẽ không dám đánh cược như kiểu chắc chắn có thể vào top bao nhiêu của lớp, hắn là học sinh kém, dựa vào đâu mà tự tin như vậy?” Vương Hạo Nhiên hỏi ngược lại.
Thử hỏi có mấy nữ sinh có thể chống cự được?
Vương Hạo Nhiên rất muốn thể hiện giọng hát của mình trước mặt Tống Trinh Vũ và Hứa Mộ ngay lúc này.
“Có nên gọi điện thoại cho các nàng không? Sau đó hát cho các nàng nghe?” Trong đầu Vương Hạo Nhiên lập tức bật lên suy nghĩ này.
Nhưng rất nhanh lại dập tắt.
Giờ đã muộn rồi, lúc này gọi điện thoại tới nói không chừng sẽ bị coi là quấy rối.
Đành chờ đợi cơ hội thể hiện vậy.
——
Ngày kế tiếp.
Trời mới vừa tờ mờ sáng, Sở Bạch đã thức dậy.
Trở thành học sinh đầu tiên đến lớp.
Cách tiết đầu còn một khoảng thời gian ngắn, Sở Bạch ngồi vào chỗ của mình, vùi đầu cực khổ học hành.
Sở Bạch muốn từ cuộc thi này tạo chấn động kinh người, nên đương nhiên trước hết phải làm nền một chút, thể hiện dáng vẻ cố gắng học tập.
Thời gian đọc sách của tiết đầu.
Trong lớp có người đọc tiếng Anh, có người thì chuẩn bị văn thơ cổ, tiếng sách âm thanh leng keng.
Sở Bạch cầm sách giáo khoa ngữ văn, ra sức đọc Cổ Thi Văn, âm thanh vang lớn.
Trong khung cảnh chỉ có tiếng đọc sách này, phá lệ nổi bật.
Dần dần, có một nhóm học sinh ngồi gần Sở Bạch cảm thấy không chịu nổi.
“Sở Bạch, ngươi có thể nhỏ tiếng xuống một chút được không, lỗ tai ta sắp điếc rồi.”
“Đúng thế, giọng lớn như vậy, biết là ngươi là đọc sách, nhưng người không biết sẽ tưởng rằng ngươi đang bị bệnh chó dại đấy.”
“Ngươi đọc thì đọc, nhưng âm thanh có thể hay nhỏ xuống được không, ảnh hưởng đến người khác.”
“Lỗ tai của ta a.”
......
Học sinh xung quanh không ngừng chỉ trích Sở Bạch.
“Ta đọc lớn tiếng thì sao, liên quan chó gì đến các ngươi!” Sở Bạch đáp trả.
“Hừ, thành tích đã kém, tật xấu cũng không nhỏ.”
“Nói không sai, học sinh kém cứ thích làm bộ.”
......
“Đừng xem thường người khác, sắp thi rồi, đến lúc đó các ngươi sẽ biết ai mới là học sinh kém, một đám rác rưởi, các ngươi cứ chờ bị thành tích của ta tát mặt đi!” Sở Bạch lần nữa đáp trả.
Những người chỉ trích hắn đây đều không có thành tích đặc biệt top đầu, Sở Bạch còn lâu mới để vào mắt.
Sở Bạch đã hạ quyết tâm, đợi khi thành tích thi của hắn có rồi, nhất định phải cầm phiếu điểm sáng loáng, đánh sưng mặt của bọn họ!
Thời gian nghỉ trưa.
Hứa Mộ Nhan làm xong bài tập, định nghỉ ngơi một lát, điều tiết trạng thái, đối phó với lớp học buổi chiều.
Ôn Tịnh ở bên cạnh lúc này cũng đang rảnh rỗi, trêu ghẹo:
“Nhan Nhan, ngươi nhìn Sở Bạch kia cứ như biến thành người khác ấy, học đến là hăng hái, xem ra là muốn phấn đấu hết sức, ngươi sợ không?”
“Ngươi đừng chọc ta, nghĩ tới việc này ta lại bực mình.” Hứa Mộ Nhan liếc mắt.
“Ha ha, cha ngươi đúng là tài, làm gì có ai lại đi hại nữ nhi của mình như vậy.” Ôn Tịnh vui vẻ nói.
“Đúng vậy đó.” Hứa Mộ Nhan rất là tán thành.
“Nhưng mà không sao, dù Sở Bạch có thắng thật, thì ngươi cũng có thể không chịu nợ mà, chẳng lẽ hắn còn muốn ép buộc ngươi?”
“Ta chắc chắn đã định không chịu rồi.”
Tuy làm người phải có chữ tín, nhưng Hứa Mộ Nhan khẳng định sẽ không lấy hạnh phúc của bản thân ra để đùa giỡn, huống hồ nàng đã sớm hạ quyết tâm, trước kỳ thi tốt nghiệp trung học tuyệt đối không yêu đương.
“Vậy ngươi buồn bực chuyện gì?” Ôn Tịnh hỏi.
“Sở Bạch này có hơi ích kỷ, hoàn toàn không suy nghĩ đến cảm nhận của người khác, ngộ nhỡ hắn thắng thật, mà ta lại không chịu, hắn nhất định sẽ dây dưa đến cùng với ta, nói không chừng còn kể chuyện này cho các bạn khác trong lớp biết, vậy chẳng phải ta sẽ xấu hổ đến chết sao.”
Hai tay Hứa Mộ Nhan nâng khuôn mặt xinh đẹp, oán trách.
“Nói cũng đúng.” Ôn Tịnh gật đầu một cái.
Lúc này Vương Hạo Nhiên từ ngoài phòng học đi vào, trùng hợp có thêm hai người bên cạnh.
“Các ngươi đang nói chuyện gì thế?” Vương Hạo Nhiên thuận miệng hỏi một chút.
“Không có gì, không có gì!” Hứa Mộ Nhan đầu lắc như trống bỏi.
“Nhất định là có chuyện, nói một chút được không?” Vương Hạo Nhiên thật ra đã đoán được.
“Nhan Nhan đánh cược với Sở Bạch, thua sẽ làm bạn gái hắn.”
Vương Hạo Nhiên đặt câu hỏi, Ôn Tịnh đương nhiên là hỏi gì đáp nấy.
“Tịnh Tịnh, ngươi ngươi ngươi... Việc này chỉ chúng ta hai người biết là được rồi, ngươi đừng nói với những người khác.” Hứa Mộ Nhan xấu hổ nói.
“Xin lỗi, Nhan Nhan.”
Ôn Tịnh miệng xin lỗi, nhưng nội tâm lại thầm nổi dậy.
Đây đâu phải là ta nói, mà là tối hôm qua tự ngươi gọi điện thoại kể lể, bị Vương Hạo Nhiên nghe được, thật sự không thể trách ta!
Nhưng việc này là bí mật, Ôn Tịnh đương nhiên sẽ không nói ra.
“Thôi, biết thì biết vậy.” Hứa Mộ Nhan cũng không trách Ôn Tịnh, nhưng còn Vương Hạo Nhiên thì phải dặn dò một chút:
“Việc này ngươi phải giữ bí mật, không được phép nói cho những người khác.”
“Ta không phải là người lắm miệng, yên tâm đi.” Vương Hạo Nhiên đáp lại.
“Không có chuyện gì, Sở Bạch chỉ tạm thời ôm chân phật mà thôi, không cần lo lắng, một học sinh kém như hắn làm sao có thể lập tức biến thành học sinh khá giỏi được.” Ôn Tịnh đối với Hứa Mộ Nhan trấn an nói.
“Đúng!” Hứa Mộ Nhan kiên định gật đầu.
“Thi như bình thường thì hắn chắc chắn không có khả năng, ngộ nhỡ hắn... gian lận thì sao?” Vương Hạo Nhiên bất thình lình nói.
“Này... Không thể nào đâu?” Hứa Mộ Nhan vừa mới thả lỏng trong nháy mắt lại lo lắng.
“Ta đoán việc này chắc chắn là dự mưu của Sở Bạch, chính là cố ý đào hố cho ngươi, hắn đã sớm nghĩ sẽ dùng gian lận đề có được thành tích cao.” Vương Hạo Nhiên dẫn dắt mạch suy nghĩ cho Hứa Mộ Nhan:
“Ngươi nhớ lại đi, lúc hắn đánh cược với ngươi, có phải rất tự tin không?”
“Đúng đúng, lúc hắn nói thì rất tự tin!” Hứa Mộ Nhan càng nghĩ càng sợ.
“Vậy thì đúng rồi, cho dù là người học giỏi, thì cũng sẽ không dám đánh cược như kiểu chắc chắn có thể vào top bao nhiêu của lớp, hắn là học sinh kém, dựa vào đâu mà tự tin như vậy?” Vương Hạo Nhiên hỏi ngược lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook