Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
Chương 17: Đây Là Thư Tình Ngươi Viết Cho Ta À?

Hứa Mộ Nhan phát hiện người bạn cùng bàn của mình thi thoảng sẽ lơ đãng cười khúc khích, bèn hiếu kỳ hỏi thăm một chút.

Đương nhiên Ôn Tịnh không thể nói thật.

Mặc dù nàng và Hứa Mộ Nhan là bạn rất thân, nhưng việc nàng thầm thích Vương Hạo Nhiên thì lại ẩn sâu ở trong lòng.

Hơn nữa Vương Hạo Nhiên cũng nói, đừng nói với ai.

Ôn Tịnh càng không dám nói ra.

Trong sự háo hức mong đợi của Ôn Tịnh, cuối cùng nàng cũng đợi được tiếng chuông cho tiết tự học cuối cùng.

Ôn Tịnh không rời đi ngay mà giả bộ sắp xếp sách giáo khoa, khi mọi người đã về gần hết, nàng mới đạp xe rời đi.

Tại cổng trường...

Một chiếc Cullinan đang đợi dưới ánh đèn đường.

Ôn Tịnh biết, đó là chiếc xe chuyên để đón Vương Hạo Nhiên.

Nàng thầm yêu Vương Hạo Nhiên đã lâu, đối với những việc liên quan đến hắn, cô đều thầm ghi nhớ.

Ôn Tịnh kiểm tra giá của chiếc Cullinan đó trên Internet, hình như khoảng tám đến chín trăm vạn.

Gia đình Vương Hạo Nhiên đúng là rất giàu có.

Trái lại nhà nàng thậm chí không mua nổi một chiếc ô tô hơn mấy chục vạn tệ.

Khoảng cách giữa nàng và Vương Hạo Nhiên giống như một cô gái nông dân và một hoàng tử cao quý.

Khoảng cách thực chất cũng không chỉ lớn như vậy.

Ôn Tịnh cúi đầu xuống, vô cùng tự ti.

Trong chiếc Cullinan, Vương Hạo Nhiên cũng nhìn thấy bóng dáng của Ôn Tịnh.

Hắn đi tới.

"Để xe đạp ở trường, ta đưa ngươi đến một chỗ."

"Đi đâu vậy?"

"Cứ đi rồi ngươi sẽ biết."

Vương Hạo Nhiên đưa Ôn Tịnh lên xe.

Chiếc Cullinan dừng trước cửa một khách sạn năm sao...

Vương Hạo Nhiên đưa Ôn Tịnh xuống xe, phân phó tài xế quay về.

"Chúng ta đến đây làm gì?" Ôn Tịnh đỏ mặt, căng thẳng pha lẫn chút sợ hãi.



"Cùng nhau làm bài tập a." Vương Hạo Nhiên nháy mắt, nói với Ôn Tịnh.

"Hả? Được rồi." Ôn Tịnh ngây ngốc gật đầu.

Sau đó, cả hai đi bộ vào khách sạn.

Vương Hạo Nhiên đặt một phòng trong ngày, sau khi lấy thẻ ở quầy lễ tân, liền trực tiếp đi với Ôn Tịnh vào phòng.

Căn phòng thuộc cấp tổng thống, thiết kế cực kỳ xa hoa.

Tất nhiên, giá không hề rẻ.

Giá một vạn tám cho một đêm.

Sau khi vào phòng, Ôn Tịnh rất thận trọng, ngượng ngùng lấy sách bài tập ra, đặt trên bàn bắt đầu làm bài.

Vương Hạo Nhiên trực tiếp cầm bài tập về nhà của nàng ném nó sang một bên.

Thuê một căn phòng sang trọng như vậy chỉ để làm bài tập?

Đừng có đùa.

Sao có thể như vậy được.

"Ngươi rất thích ta?" Vương Hạo Nhiên hỏi.

"Ừm." Ôn Tịnh ngượng ngùng gật đầu.

"Ngươi thích bao nhiêu?" Vương Hạo Nhiên dùng ánh mắt hấp dẫn của hắn nhìn chằm chằm Ôn Tịnh.

"Tình cảm của ta dành cho ngươi đều được viết trên thư." Ôn Tịnh ngượng đến đỏ bừng mặt, cúi gằm mặt nhìn các ngón chân.

"Miễn là trở thành bạn gái ngươi, nguyện ý vì ngươi làm bất cứ chuyện gì, điều này có đúng không?" Vương Hạo Nhiên tóm tắt tư tưởng của bức thư tình.

Ôn Tịnh gật đầu.

Vương Hạo Nhiên cảm thấy đã đến lúc, liền thăm dò:

"Ta không ngại nói với ngươi rằng ta không phải là người tốt lành gì, bởi vì ta không định chỉ có một bạn gái. Như thế, liệu ngươi có còn thích ta không?"

Ôn Tịnh sửng sốt trong khoảng năm giây, nàng gật đầu khẳng định: Ta thích.

Vương Hạo Nhiên cảm thấy đã hiểu mức độ tiếp nhận của Ôn Tịnh, hay nói cách khác, là mức độ Ôn Tịnh thích mình.

Nói một cách dễ nghe là thấp kém.

Nói trắng ra là đem cho liếm cẩu.

Nhưng mà đây chính xác là ý muốn của Vương Hạo Nhiên.

"Có rất nhiều cô gái thích ta, trong đó có rất nhiều người đẹp không kém gì ngươi, thậm chí là hơn ngươi. Ta có quá nhiều lựa chọn, còn ngươi không có ưu thế gì. Nhưng nếu ngươi muốn làm bạn gái ta, ta có thể giúp ngươi thỏa mãn.

Tuy nhiên, ta có một số yêu cầu.



Chỉ cần ngươi vi phạm bất kỳ một điều nào, hai chúng ta sẽ kết thúc. "

Vương Hạo Nhiên nói xong, chờ Ôn Tịnh trả lời.

"Ngươi nói đi."

Đây là cơ hội mà Ôn Tịnh đã chờ đợi rất lâu, đương nhiên cô phải nắm bắt cơ hội.

"Điều đầu tiên là mối quan hệ của ta và ngươi không thể công khai.

Điều thứ hai, ta có thể có những người bạn gái khác ngoài ngươi, nhưng ngươi phải chuyên tâm và trung thành với ta.

Điều thứ ba là khi ta theo đuổi những cô gái khác, ngươi không được gây rối, ta có thể sẽ cần sự hỗ trợ của ngươi khi cần thiết.

Điều thứ tư là chỉ có ta được đá ngươi, không cho phép ngươi đá ta.

Điều thứ năm, tạm thời chưa nghĩ đến, ta sẽ bổ sung sau khi suy nghĩ kỹ. "

Vương Hạo Nhiên nói xong, Ôn Tịnh ngẩn ra, thậm chí còn hơi tức giận.

Những yêu cầu này thực sự quá đáng!

Nam sinh mà mình thích lâu như vậy, hóa ra chỉ là cặn bã trong cặn bã...

Vương Hạo Nhiên tiếp tục nói:

"Tất nhiên, chỉ cần ta có thời gian, ta sẽ hẹn hò với ngươi nhiều nhất có thể. Ngày lễ, sinh nhật ta sẽ tặng quà cho ngươi. Ta sẽ cho ngươi tiền tiêu vặt thường xuyên. Đừng hỏi bao nhiêu. Tóm lại, ngươi sẽ hài lòng.

Ngoài ra, học lực của em cũng khá, nhưng còn hơi thiếu một chút điểm để vào trường đại học trọng điểm, ta có thể giúp ngươi việc này, chắc chắn ngươi sẽ vào được trường đại học lý tưởng như mong muốn.

Đồng thời, chỉ cần không vi phạm những yêu cầu của ta, kể cả khi ta chán ghét mà đá ngươi, ta vẫn sẽ sắp xếp một công việc với mức lương hàng tháng ít nhất 5 vạn tệ sau khi ngươi tốt nghiệp đại học. "

"Ta đã nói xong, nếu ngươi không muốn, cửa ở kia, ngươi cứ tự nhiên, nếu muốn thì... ở lại."

Sau khi Ôn Tịnh do dự vài giây, rồi lặng lẽ đi về phía cửa.

Nhưng nàng không hề rời đi, mà chỉ im lặng khóa cửa lại.

Sau đó nàng gọi điện về nhà, nói rằng nàng đang ở nhà của một bạn học nữ và đêm nay sẽ không về nhà.

Nếu yêu nhau như bình thường, Ôn Tịnh biết đó là điều không thể với hai người bọn họ.

Vì khoảng cách giữa hai người quá lớn.

Nhưng được ở bên người con trai trước mặt là ước mơ của nàng từ trước đến nay.

Giấc mơ này giờ đã có thể trở thành hiện thực.

Như vậy hạ mình một chút thì có làm sao?

Hơn nữa, hắn hứa hẹn cho nàng nhiều lợi ích như vậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương