Ta Trở Thành Phú Nhị Đại Phản Phái
Chương 13: Kế Hoạch Kiếm Tiền Của Nhân Vật Chính (2)

Một lát sau, chiếc Cullinan dừng lại trước cửa một văn phòng thám tử không lớn không nhỏ.

Một mình Vương Hạo Nhiên bước vào văn phòng thám tử.

Hắn tìm người phụ trách rồi đưa ra một tài liệu giản lược.

Tài liệu này tất nhiên là thông tin về Sở Bạch, có ảnh và địa chỉ nhà trên đó.

Ảnh là do tiểu đệ của Vương Hạo Nhiên đưa tới.

Địa chỉ nhà được sao chép từ hồ sơ đăng ký học tập.

"Theo dõi Sở Bạch và báo cáo tung tích của hắn trong thời gian thực."

Đây là yêu cầu của Vương Hạo Nhiên.

Ban đầu người của văn phòng thám tử không tiếp nhận. Lý do: Họ là một văn phòng thám tử chính quy, không làm chó săn (thợ săn ảnh).

Nhưng khi Vương Hạo Nhiên trực tiếp ra giá gấp ba, đối phương lập tức lật mặt, nhận việc.

Cái gọi là giá gấp ba thực tế chỉ là ba vạn tệ mà thôi.

Đối với Vương Hạo Nhiên mang thân phận phú nhị đại chỉ là chín trâu mất một sợi lông.

Sau khi để lại số điện thoại, Vương Hạo nhiên rời khỏi văn phòng thám tử.

Còn văn phòng thám tử cũng ngay lập tức bắt đầu hành động.

...

Đêm đến.

Tại biệt thự nhà họ Vương.

Trong nhà ăn nguy nga tráng lệ, chỉ có một mình Vương Hạo Nhiên ngồi ăn.

Trên bàn có mười mấy món ăn, phong phú và đẹp mắt vô cùng.

Đều là món ăn từ tay nghề của đầu bếp khách sạn năm sao.

Rất khó để bắt lỗi với hương vị này.

Mấy người hầu đứng đợi một bên, khi Vương Hạo Nhiên có bất kỳ nhu cầu nào, họ sẽ ngay lập tức đi xử lý.

Vương Hạo Nhiên thầm cảm khái không thôi.

Kiếp trước hắn chỉ là một kẻ nghèo hèn, loại sinh hoạt phú quý của thiếu gia nhà giàu này dù có trong mơ thì cũng hy vọng xa vời.



Giờ đây, hy vọng xa vời trong mơ này đã trở thành hiện thực.

Cha mẹ tiện nghi kia của hắn cũng không có ở nhà.

Nhưng thế cũng tốt, Vương Hạo Nhiên vẫn chưa biết đối mặt với cha mẹ tiện nghi này như thế nào.

Dù sao kiếp trước hắn cũng là một đứa trẻ mồ côi, từ khi xuyên không đến giờ thật sự không có chút tình cảm gia đình nào với bọn họ.

Người cha tiện nghi của hắn là ông chủ lớn, ngày nào ngày nấy đều rất bận rộn quản lý các loại sản nghiệp của Vương gia.

Không gặp hắn trong một hai tháng là chuyện thường.

Người mẹ tiện nghi của hắn là cũng là người nổi tiếng xuất thân từ dòng dõi trâm anh thế phiệt, bà cũng có một công ty và phải bộn bề với công việc mỗi ngày.

Không dễ dàng để có chút thời gian rảnh, nếu có thì bà còn phải đến thẩm mỹ viện cao cấp để chăm sóc nhan sắc.

Trong trí nhớ của hắn, cơ hội để Vương Hạo Nhiên có thể hòa hợp với đôi cha mẹ tiện nghi này thực sự ít đến đáng thương.

Là cha mẹ, họ cảm thấy rất áy náy, để bù đắp khuyết điểm này, họ chiều chuộng hắn vô điều kiện.

Chỉ cần hắn muốn là được.

Trong cốt truyện gốc, ban đầu Vương Hạo Nhiên đấu với nhân vật chính, nhưng về sau toàn bộ Vương gia thậm chí cả nhà mẹ đẻ của mẹ hắn cũng cùng hắn đấu với nhân vật chính chính là do sự chiều chuộng vô điều kiện này.

Nhưng phải nói, phú nhị đại phản phái được gia đình chiều chuộng vô điều kiện không phải là chuyện thường tình hay sao?

Tưởng tượng một chút nào, phú nhị đại muốn hãm hại nhân vật chính, kết quả lại bị cha mẹ nói một câu: Mày là cái đồ nghịch tử, tại sao có thể làm ra chuyện xấu xa như vậy, im miệng, nói thêm một câu nữa, tao sẽ coi như không có đứa con như mày, biết thế tao thà đẻ quả trứng ra ăn còn hơn!

Nếu thật sự như thế, cốt truyện tương lai sẽ tiếp diễn ra sao?

Ngày hôm sau.

Vương Hạo Nhiên đang ngồi trên chiếc Cullinan ra ngoài dạo chơi, thì nhận được một tin tức trọng yếu về dấu vết của Sở Bạch từ văn phòng thám tử gửi tới.

Sở Bạch đi vào một sòng bạc ngầm.

"Xem ra mình đoán không sai."

Sau khi biết tin, Vương Hạo Nhiên cũng không quá bất ngờ.

Vương Hạo Nhiên đã đọc nhiều tiểu thuyết trên mạng, biết rằng nhân vật chính có khả năng thấu thị muốn kiếm tiền nhanh hơn, thường sử dụng hai cách.

Một là đổ thạch, hai là đánh bạc lấy tiền.

Thành phố Thanh Linh không có chỗ đổ thạch, muốn đổ thạch phải đi rất xa.

Cách này quá phiền phức.



Vương Hạo Nhiên trực tiếp bảo tài xế lái xe đến sòng bạc ngầm.

Khoảng mười lăm phút sau, hắn đã đến nơi.

Tính toán thời gian, Sở Bạch đã đánh bạc được một lúc rồi.

Nhưng Vương Hạo Nhiên cũng không sốt ruột.

Điều kiện gia đình Sở Bạch rất nghèo, vốn cũng có hạn, đối với chuyện tiền vốn ít, chắc chắn sẽ phải mất một khoảng thời gian nhất định mới có thể thắng được ba vạn tệ.

Hơn nữa với tư cách là nhân vật chính, Sở Bạch không phải là thông minh tuyệt đỉnh, nhưng hắn nhất định không phải kẻ ngốc, cho dù có thể thắng được ba vạn tệ trong thời gian ngắn, hắn cũng sẽ không làm như vậy bởi nó sẽ khiến người ta chú ý.

Vương Hạo Nhiên tiến đến chỗ đổi chip của sòng bạc ngầm.

Một cô gái trẻ ăn mặc nóng bỏng hỏi:

"Soái ca, xin hỏi ngài muốn đổi bao nhiêu chip?"

"Năm mươi vạn."

"Năm... năm mươi vạn! Anh chắc chắn chứ?"

Cô gái trẻ nhất thời choáng váng.

Quy mô của sòng bạc ngầm này không lớn, một con bạc giao dịch năm mươi vạn chip một lúc có thể coi là khách hàng lớn.

Đây là lần đầu tiên nàng thấy có khách một lần đổi năm mươi vạn.

"Quẹt thẻ của ta, mã là sáu số sáu."

Vương Hạo Nhiên không nói nhảm, trực tiếp đưa thẻ ra.

Cô gái trẻ ôm tâm lý muốn thử một lần nên đã bắt tay thử dùng thẻ.

Thẻ đã được quẹt thành công.

Quẹt được rồi?

Cô gái trẻ mừng rỡ, bảo đồng nghiệp thay vào chỗ làm việc của mình rồi bước ra ngoài nhiệt tình tiếp đón Vương Hạo Nhiên.

Đổi năm mươi vạn chip cùng một lúc, đây là một khách hàng siêu cao cấp!

Nhìn vào quần áo của hắn mặc, đoán chừng là một phú nhị đại mới đến lần đầu.

Đúng một con cừu to béo!

"Soái ca, muốn chơi trò gì? Ta có thể giới thiệu cho ngài." Cô gái trẻ nhiệt tình như lửa đến xương cũng trở nên mềm nhũn, cả người như muốn dựa sát vào Vương Hạo Nhiên.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương