TA TRAO CUỘC ĐỜI MÌNH CHO BẠO CHÚA
-
Chương 63
Cả đời này của Tiết Thành, đi từ hàn môn sĩ tử lên đến trọng thần quyền khuynh triều chính, mặc dù đã nhìn quen sóng gió, thế nhưng giờ phút này lại cảm thấy hoảng hốt bất an.
Câu hỏi này của Tiết Nghiên Tuệ vừa ngoan độc vừa hung hiểm, cho dù ông ta có trả lời thế nào cũng sẽ rơi vào trong cái bẫy mà nàng thiết lập.Tiết Nghiên Tuệ dù bận nhưng vẫn ung dung chờ đợi, thưởng thức cảnh Tiết lão tặc giãy giụa.“Mẫu thân con lòng dạ lương thiện, huệ chất lan tâm, giỏi thêu thùa may vá, bếp núc, từ lúc mẫu thân con mất, vi phụ chưa từng được mặc lại y phục vớ giày nào thoải mái đến vậy, cũng chưa từng được ăn lại cháo cơm nào hợp khẩu vị đến thế.” Tiết Thành tránh né không đáp, chỉ hoài niệm ưu điểm của Tạ Thị: “Mặc dù bà ấy không thông thi thư nhưng lại hết sức chân thành.
Nếu như bà ấy vẫn còn ở đây, chắc chắn muốn con làm một nữ nhi hiếu thuận.”“Con nghe vi phụ nói hết trước đã.” Tiết Thành một hơi không ngừng nghỉ kể hết quá khứ giữa ông ta và Thôi Thị, giảng đến dịu dàng thắm thiết, đổi trắng thay đen.
Tiết Nghiên Tuệ lại một lần nữa được kiến thức da mặt da dày đến mức vô sỉ của ông ta.“Nói như vậy, nghĩa là ông rất nhớ mẹ?” Giọng nói Tiết Nghiên Tuệ mang theo sát khí.Tiết Thành thất vọng cực độ, ông ta đã lấy ra toàn bộ vốn liếng, thế mà nghiệt nữ này lại không hề dao động, cơn sợ hãi bỗng như thủy triều phóng tới:“Ta là phụ thân ngươi, con giết cha trời đất không dung.”Gương mặt mo của ông ta bởi vì sợ hãi mà vặn vẹo, nét giả mù sa mưa biến mất hầu như không còn.
Tiết Thành chống quải trượng, khom lưng cúi người, hoảng sợ như chó nhà có tang.Tiết Nghiên Tuệ bỗng nhiên cảm thấy cứ để cho ông ta sống mà chịu đủ tra tấn còn tốt hơn cho ông ta chết gọn gàng lưu loát nhiều, càng có thể để cho ông ta chuộc tội.Tiết Nghiên Tuệ phủi tay, cung nữ và thái giám đang canh giữ ở bên ngoài lập tức tiến vào.“Hôm nay ta không giết ông, tội của ông cứ để cho quốc pháp đến xử lý.
Nhưng mà, mấy lời vừa rồi ông nhắc nhở ta, thân là tội thần mà lại cao lương cẩm tú, sai nô gọi tì, thật sự là không nên.” Tiết Nghiên Tuệ cười lạnh: “Lột áo lông trên người ông ta xuống, từ nay về sau ông ta chỉ xứng mặc áo gai mà thôi.”“Truyền lệnh của bổn cung, tỳ nữ Tiết Phủ không có làm gì phi pháp, bổn cung đảm bảo bọn họ không có việc gì, bảo bọn họ cứ yên tâm dốc lòng hầu hạ gia chủ ngày xưa.”Áo khoác lông chồn đen trên người Tiết Thành đã bị lột xuống, chỉ còn mặc áo mỏng, từ đường trống trải rét lạnh.
Ông ta lạnh đến nỗi mặt mày xanh mét, lại nghe được lời nói của Tiết Nghiên Tuệ, gần như sắp ngất tới nơi.Tiết gia đầy rẫy nguy cơ, những nô bộc tỳ nữ kia vốn đã khó quản thúc, có nghiệt nữ này làm chỗ dựa, còn không phải phạm thượng làm loạn ư.Mấy cung nữ, thái giám cấp tốc truyền lời ra ngoài, tỳ nữ Tiết phủ rất đông, ngoại trừ tên quản sự kia và Thôi Thị ra, tỳ nữ thiếp thân đang hầu hạ bên cạnh Tiết Hoa Lệ cũng hai mắt sáng rỡ, bọn họ có đường sống rồi.Lập tức có hạ nhân đầu óc linh hoạt đi đến viện tử của Thôi Thị, Tiết Hoa Lệ và Tiết Mã Tuấn, nhất là viện tử của Tiết Mã Tuấn, người đi mang theo hận ý dạt dào, bọn họ đều có người thân từng bị Tiết Mã Tuấn tra tấn, kẻ không chết thì cũng tàn phế.
Trong quá khứ Tiết Mã Tuấn là tiểu thiếu gia tôn quý, bọn họ là hạ nhân ti tiện, hận cũng không dám hận, bây giờ Tiết Mã Tuấn là tội nhân, còn ti tiện hơn cả bọn họ, cũng nên để cho hắn ta nếm thử tư vị bị người ngược đãi sỉ nhục.Tiết Hoa Lệ vừa mới dỗ dành Thôi Thị phát điên chìm vào giấc ngủ xong, đau xót rơi lệ, cảm thấy thời gian này nàng ta sống không bằng chết, mà rất nhanh, nàng ta đã biết mùi vị sống không bằng chết đích thực là gì.
Những nhũ mẫu, tiểu tỳ mà nàng ta ngay cả nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn tới vọt tới trước mặt nàng ta, lột y phục mà nàng ta đang mặc trên người ra, sau đó cởi y phục thô lậu trên người bọn họ đưa cho nàng ta.“Điêu nô!” Tiết Hoa Lệ lệ rơi đầy mặt.Mặc dù Tiết Thành vẫn chưa được tận mắt chứng kiến những điều này, thế nhưng ông ta cũng có thể tưởng tượng ra được.
Tiết Thành ngồi xụi lơ trên mặt đất, chửi mắng Tiết Nghiên Tuệ đã rời đi:“Nghiệt nữ! Ngươi cam nguyện làm cây đao trong tay hoàng đế, giết hại cả nhà Tiết gia.
Hoàng đế máu lạnh vô tình, có mới nới cũ, hắn sớm muộn gì cũng sẽ chán ghét mà vứt bỏ ngươi.
Ngươi không có gia tộc che chở, ngươi chắc chắn thất sủng, chết thảm nơi thâm cung.”Tiết Nghiên Tuệ ôm bài vị của Tạ Thị rời đi, bước chân chưa hề ngừng lại.
Cung nữ, thái giám đi theo nàng hận không thể cắt đứt đầu lưỡi tội thần Tề quốc công này, cấm quân còn đang bí mật giám thị Tiết phủ, những lời này chưa biết chừng sẽ truyền đến tai bệ hạ, ông ta là cố ý muốn ly gián bệ hạ và quý phi nương nương.Trở lại Thừa Gia Điện, Tiết Nghiên Tuệ đặt bài vị của Tạ Thị tại Thiên Điện sau đó đi tắm, tẩy sạch toàn bộ xúi quẩy ở Tiết gia.
Về phần lời nguyền rủa Tiết Thành, nàng chỉ coi như chó nhà có tang sủa bậy, hoàn toàn không để ở trong lòng.Ngược lại Lý Huyền Tung nghe được cấm quân bẩm báo, suýt chút nữa bẻ gãy bút lông sói trong tay.Tội ác của Tiết Thành bị tra rõ, liên lụy rất nhiều, chức quan trong triều có không ít chỗ trống, Lý Huyền Tung đích thân ngự bút viết một đạo chiếu lệnh, xây dựng thêm Quốc Tử Giám, xây thêm tám trăm gian phòng, dùng để cấp cho Quốc Tử Giám chiêu sinh.Theo quy củ Cao Tổ truyền lại, triều đại hậu đãi công thần, công khanh huân thần có thể dựa vào ân trạch của tổ tiên mà được phép ân ấm(*) tiến vào Quốc Tử Giám học tập, nếu như con cháu đông quá mà danh ngạch ân ấm hữu hạn thì con cháu ân ấm sẽ không có cách nào tiến vào Quốc Tử Giám.
Tú tài trong Quốc Tử Giám có bảy phần là đệ tử quan lại, chỉ có ba phần danh ngạch là chừa cho con em bình dân có tư chất xuất chúng.(*) n ấm: Ngày xưa, con cháu nhờ ơn ông cha làm quan to được vào học ở trường Quốc Tử Giám rồi sau ra làm quan được gọi là ân ấm.Hoàng thân quốc thích, quan lại triều thần cũng là căn cơ của quốc gia, Lý Huyền Tâm có lòng đề bạt đệ tử hàn môn, nhưng cũng không quá ác liệt với quần thần, mà là chậm rãi tính toán.
Xây dựng thêm tám trăm gian phòng ở Quốc Tử Giám, danh ngạch Quốc Tử Giám sẽ tăng lên tám trăm, mà tám trăm danh ngạch tăng lên này, tất cả đều dùng để tuyển nhận con em bình dân.Tây Bắc đại thắng, thanh niên trai tráng man di lớp thì bị chém giết lớp bị bắt đi làm tù binh, man di hoảng sợ dẫn dắt tộc nhân trốn vào sa mạc.
Tây Bắc ít nhất có thể yên ổn trong vòng ba đến năm năm nữa.
Lý Huyền Tung lập tức trích thuế ruộng ra sửa chữa tu bổ Quốc Tử Giám, chiêu mộ con em bá tánh tài hoa xuất chúng, mỗi tháng đều trả bổng lộc.Hắn viết xong đạo chiếu lệnh này, sai người đưa đến chính sự đường, sau đó biết được lời rủa của Tiết Thành.Biểu cảm trên mặt hoàng đế khó lường, cung nhân hầu hạ trong cung điện ai nấy đều căng như dây đàn, Trương Lộ Bình thay thế Hàn Đạo Huy ở ngự tiền hầu hạ, hắn ta bưng một chồng tấu chương đi tới, phát hiện bầu không khí trong điện không đúng lắm, rón rén thả tấu chương xuống.“Đổi một cây bút khác.” Lý Huyền Tung nhàn nhạt cất tiếng phân phó.Trương Lộ Bình dâng cây bút mới lên, đi nhặt bút cũ trên đất, nhìn đến vết đứt trên cán bút, hắn ta ngây ngẩn cả người.
Bệ hạ đây là phải tức giận đến cỡ nào, ngay cả cán bút cũng gãy ngang.Lý Huyền Tung liên tục phê duyệt từng bản lại từng bản tấu chương, nhìn có vẻ như đã bớt bực tức.
Trương Lộ Bình chính mắt nhìn thấy cây bút kia, đoán được bệ hạ tức giận chưa tiêu, ngay cả thở mạnh cũng không dám.Một tiếng “bộp” vang lên, một bản tấu chương bị ném xuống đất: “Tăng cường hậu cung, tuyển hậu? Không nghĩ đến ra sức vì nước, cả ngày nhìn chằm chằm hậu cung của trẫm, chức quan này không cần làm nữa.”Trương Lộ Binh lại phát run.Thái giám thông truyền bất chấp khó khăn kiên trì tiến điện: “Khởi bẩm bệ hạ, Tề Vương cầu kiến.”“Truyền.”Tề Vương khoác áo lông chồn màu trắng, thắt lưng buộc đai ngọc xanh, đầu đội mũ trùm đầu che đến lỗ tai, hoàn toàn là dáng vẻ đệ tử giàu có phong lưu, tiến đến nhìn xuống quyển tấu chương rơi trên mặt đất, lại liếc nhìn gương mặt không chút cảm xúc của hoàng đế, cảm thấy hơi ngạc nhiên.“Bệ hạ vì chuyện quốc sự mà vất vả nhưng cũng cần phải bảo trọng long thể.”Tề Vương cho rằng hoàng đế đang lo lắng việc lớn trong quân, đại sự quốc gia gì đó, quay người nhặt tấu chương lên, hai mắt lướt nhìn, mới phát hiện là tấu chương thỉnh cầu hoàng đế tăng cường hậu cung, tuyển chọn thục nữ danh môn làm hoàng hậu.Cũng không phải chuyện cơ mật trong quân gì, Tề Vương cả gan lật xem: “Uy, là Tào Vương thúc.”“Tào Vương thúc là Tông Chính Tự Thiếu Khanh, quan tâm việc này cũng nên mà.” Tề Vương phi và Tiết quý phi có chút giao tình, Tề Vương biết bệ hạ sủng ái Tiết quý phi, hơn nữa tính cách bệ hạ cường ngạnh, không thích thần tử khoa tay múa chân chuyện hậu cung, hôm nay Tề Vương đến đây cũng là vì chuyện này.“Bệ hạ, mấy ngày nay trong triều phong vân biến ảo, không ít hoàng thân sợ vỡ mật, cánh cửa phủ Tề Vương của thần đã sắp sửa bị đạp nát luôn rồi.
Bọn họ thỉnh cầu bệ hạ tuyển thục nữ lập hậu cũng không phải vì muốn chọc giận bệ hạ, mà là muốn dùng cái này để biểu đạt lòng trung thành.” Tề Vương nói.“Lập hậu cần gì phải bỏ gần tìm xa?” Mày kiếm Lý Huyền Tung chau lại, trong lời nói mang theo khí thế không cho phép nghi ngờ.“Hả?” Tề Vương nghẹn họng nhìn trân trối.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook