TA TRAO CUỘC ĐỜI MÌNH CHO BẠO CHÚA
-
Chương 1
Hiền Long năm thứ 14, đầu tháng tư, bầu trời trong xanh, bên trong vườn đào căng mọng của Tây Uyển đang diễn ra Anh Đào yến, mở tiệc chiêu đãi chư vương, công chúa, phi tần cùng với cận thần triều đình
Đương kim thiên tử lên ngôi khi còn bé, hôm nay thịnh thế phong hoa, quyền lực tuyệt đối nhưng tính tình lãnh đạm, trong hai năm gần đây hầu như không có bất kỳ yến tiệc nào trừ các ngày lễ lớn.
Cho nên cơ hội xuất hiện Anh Đào yến như hôm nay thật là hiếm hoi, cả đám quần là áo lụa đều muốn thể hiện bản thân trước mặt thiên tử, muốn mặt rồng vui vẻ, tự mình phơi dưới ánh mặt trời chói chang, hái anh đào dâng lên cho hoàng đế.
Trong vườn nhiều quả anh đào chính mọng lả lướt khả ái, phát ra ánh sáng mê người, mùi thơm xông thẳng vào mũi.
Tiết Nghiên Tuệ thế nhưng không có lòng dạ nào thưởng thức, hai tay nàng dùng sức nắm chặt thân cây, chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, trên mu bàn tay trắng nõn hiện đầy gân xanh.
Đôi mắt nàng nhắm thật chặt, lông mi dài không ngừng rung rẫy, tiết lộ nàng đang tức giận.
“Đi ra đây! Đã nói đầu thai chỗ tốt, làm sao lại thành cái bộ dáng này? Mau ra giải thích cho ta!”
Tiết Nghiên Tuệ trong lòng một bụng chất vấn, nàng đời trước ăn đại cực khổ, cũng tích tụ đại công đức, cả người công đức hào quang sáng chói, quỷ sai hứa để cho nàng đổi đời đầu thai chỗ tốt, cả đời an khang, thuận lợi không sầu không lo.
Kết quả nàng vừa mở mắt, lại thành một vai nữ phụ trong sách, cùng tên cùng họ với nàng, thế nhưng lại là một con chốt thí có kết cục cực thê thảm.
Nhưng cho dù nàng có chất vấn hàng trăm hàng ngàn lần, đều không nghe được một chút hồi âm nào.
Tiết Nghiên Tuệ một quyền nện lên thân cây. Hối hận không nên tin lời của một con Quỷ.
Một thân lửa giận của Tiết Nghiên Tuệ tại nơi này không cách nào phát tiết, cách đó không xa truyền tới tiếng cười nói thanh thúy của thiếu nữ, càng ngày càng gần.
Nô tỳ tham kiến Hiền phi nương nương, tham kiến Cao tiệp dư.
Cách Tiết Nghiên Tuệ chừng mười bước, hai nàng cung nữ nịnh hót hành lễ.
Ngô Hiền Phi hất cằm, đối với Tiết Nghiên gật đầu, cực kỳ ngạo mạn vô lễ: ""Thái y viện bẩm báo Tiết quý phi bệnh tình triền miên, bổn cung thay bệ hạ chưởng quản lục cung quả thực lo lắng. Không nghĩ tới hôm nay bệ hạ thiết yến, bệnh của Tiết quý phi lập tức tốt rồi."
Lời này quả thực cay nghiệt, Cao tiệp dư cất tiếng cười to: "Khỏi bệnh cũng thật nhanh, ai biết có phải hay không giả bộ a. Hiền phi nương nương xuất thân cao quý, xưa nay đơn thuần thiện lương, còn không biết là trên đời này có ít người không chỉ xuất thân thấp hèn, thủ đoạn còn ti tiện".
Ngô Hiền Phi trong lòng đắc ý, lại cố ý oán trách: "Tiết quý phi thế nhưng chính là nữ nhi của Tề quốc công, gia thế hiển hách, nghe nói nhị tiểu thư phủ Tề quốc công là tài nữ danh chấn kinh thành, được sĩ tử trong thiên hạ ngưỡng mộ không ngớt. Tiết quý phi lại là tỷ tỷ của nàng, cho nên không thể nào sử dụng loại thủ đoạn đê tiện này được."
Cao tiệp dư không có hảo ý nhếch miệng: "Nương nương thế nhưng quá thiện tâm rồi, lại đem nàng so sánh với Tiết nhị tiểu thư, nhị tiểu thư là người tốt bực nào cơ chứ, có phụ thân là quốc công, mẫu thân xuất thân từ dòng chính Bác Lăng Thôi thị, từ nhỏ đã cao quý, kinh tài tuyệt diễm, há lại để cho nàng một thôn cô hoang dã có thể so sánh?
Nói đến thì mẫu thân của nương nương cũng là nữ nhi Thôi thị, nương nương cùng với Tiết nhị tiểu thư mới thật sự là một đôi tỷ muội."
Ngô Hiền phi lộ ra vẻ mặt khoe khoang vui vẻ, Cao tiệp dư so sánh nàng với Tiết nhị tiểu thư như một đôi tỷ muội, thực đúng là nói trúng tâm của nàng.
Hai người này không hề kiêng kỵ, ngay trước mặt Tiết Nghiên Tuệ bày ra thần thái ngạo mạn, công khai chửi bới.
"Thôn cô hoang dã". Ngô Hiền Phi cười nhạo, một bộ ta đây thân phận tôn quý cao cao tại thượng cũng không cần cùng ngươi cái đồ đê tiện này so đo.
"Theo nàng đi đi".
"Bổn cung còn muốn xem xét yến hội, lễ nhạc có hay không thoả đáng, quay về thôi."
Trước khi đi hai người còn khẽ quăng ánh mắt xem thường đến trên người Tiết Nghiên Tuệ, mang theo một đám cung nữ, thái giám ly khai.
"Nô tỳ tham kiến nương nương"
Tiết Nghiên nhìn hai tỳ nữ đang cung kính hành lễ, sau khi bóng dáng Hiền quý phi đi khuất, vẻ cung kính trên mặt triệt để quét sạch, nhìn Tiết Nghiên một cách quái gỡ: "Sớm nói loại địa phương này không phải nơi ngươi nên đến, cũng không nên đến, đây không phải là đưa tới cửa để cho người ta nhục nhã ư, hiện tại thấy dễ chịu
rồi chứ."
Tiết Nghiên Tuệ một tay vịn cây anh đào, tay còn lại siết chặt thành quyền, trên khuôn mặt tuyết trắng hiện lên đôi mắt long lanh như thu thủy, lúc này lại trở nên thâm trầm, như hai hồ nước sâu không đáy.
Cha ruột Tiết Thành khi hiển đạt như ý, người vợ nghèo hèn đã từng gom hết toàn lực cung cấp nuôi dưỡng ông bạo bệnh qua đời, ông lại lấy nữ nhi danh gia vọng tộc làm kế thất. Tiết Nghiên Tuệ từ trong tã lót đã tang mẹ, ngay tại chốn nhà cao cửa rộng dưới bàn tay mẹ kế tìm kiếm một đường sinh cơ, rõ ràng là đích trưởng nữ, lại tính tình nhu nhược, ngay cả hạ nhân cũng không đem nàng để vào mắt.
Tiết Thành tuy không có đạo đức nhưng lại đa mưu túc trí, từng bước thăng chức, khi tiên đế bị bệnh nặng đã từng đem Thái tử tuổi nhỏ gửi gắm cho hắn. Sau khi tiên đế băng hà, lưu lại di chiếu, Tiết Thành trở thành công thần triều đình, gia phong thành Tề quốc công, phụ trợ cho tiểu hoàng đế.
Những năm này, Tiết Thành quyền khuynh thiên hạ, Tiết phủ vinh hoa phú quý, thế lên như diều gặp gió, nhưng mà đây hết thảy đều cùng Tiết Nghiên Tuệ không có quan hệ. Danh chấn thiên hạ, từ hoàng tộc đến quý tộc, thiếu niên tài tử đều tranh nhau hâm mộ, nữ tử mà thiên hạ cực kỳ hâm mộ kia chính là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng Tiết nhị tiểu thư.
Tiết Nhị tiểu thư tên Hoa Lệ, vừa ra đời liền được cha đau mẹ yêu, nhận ngàn vạn sủng ái, dung mạo thanh lệ, tài tình hơn người, mười lăm tuổi làm lễ cập kê, trở thành đích nữ chói mắt nhất kinh thành. Nhân sinh của nàng sum suê sáng chói, không nhìn ra được một chút tư vị buồn.
Trong kinh truyền ra một chuyện cười, Tiết phủ có hai nữ nhi, như huỳnh quang cùng trăng sáng, gạch ngói vụn cùng minh châu. Đương nhiên, trăng sáng, minh châu chính là Tiết nhị tiểu thư Tiết Hoa Lệ, trưởng nữ Tiết Nghiên Tuệ chính là cái loại huỳnh quang, gạch vụn không vừa mắt người.
Tiết Nghiên Tuệ cười lạnh, theo như trong sách, nữ chính là Tiết Hoa Lệ, mà cùng nàng trùng tên trùng họ chính là nguyên chủ Tiết Nghiên Tuệ, là nữ phụ dùng để phụ trợ cho nữ chính thanh lệ xuất trần, tài tình động lòng người, thuần khiết hướng thiện, nữ phụ pháo hôi trong truyền thuyết.
Cho nên nói nguyên chủ Tiết Nghiên Tuệ tướng mạo xinh đẹp vô song là sai, quá tươi đẹp chính là tục, yên tĩnh không tranh giành là sai, thực chất là nhu nhược không tài, thậm chí lú nàng cứu nam chủ Xương Vương cũng là sai, tuổi còn nhỏ mà tâm cơ thâm trầm, diện mạo gian ác.
Tiên đế tráng niên mất sớm, dưới gối vẻn vẹn có hai đứa con trai, trong cung trưởng tử đăng cơ làm hoàng đế chính là đương kim thiên tử, con út là do cung nhân sở sinh, phong làm Xương Vương. Thái hậu không thích Xương Vương, khi Xương Vương Cương được sáu tuổi, liền từ trong nội cung dời ra, tiến vào vương phủ, trong vương phủ từ trưởng tử cho tới cung nữ, thái giám đều là do thám hậu đích thân an bài. Xương Vương tuổi còn nhỏ, sống trong nơm nớp lo sợ.
Rốt cuộc cũng là nam chính, Xương Vương khi còn nhỏ tâm nhãn lớn, vì bảo vệ tánh mạng, ôm lấy bùa hộ mạng Tiết Thành không buông.
Tiết Thành vì danh tiếng, cho cốt nhục thứ hai cuả tiên đế ít điểm che chở. Hắn người này nặng nhất lợi ích, đường nhiên không chịu vì Xương Vương cùng thái hậu trở mặt, điểm này che chở cũng chỉ là để lại cho Xương Vương con đường sống mà thôi, về phần sống được như thế nào, hắn không quan tâm.
Xương Vương am hiểu sâu triết lí sinh tồn, không quan tâm Tiết Thành mặt lạnh qua loa lấy lệ, thường thường đi đến Tiết phủ.
Lúc đó, Xương Vương chỉ là tiểu vương gia mà thái hậu chán ghét, ngay cả hạ nhân của Tiết phủ cũng xem thường hắn. Hòn ngọc quý trên tay Tiết Thành, Tiết hoa lệ cũng sẽ không liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ có nguyên chủ Tiết Nghiên Tuệ cùng hắn đồng bệnh tương liên, bỏ qua việc bản thân cũng không nhiều tiền áo cơm hằng tháng, lặng lẽ cứu tế hắn.
Như thế qua vài năm, mắt nhìn nguyên chủ trổ mã càng ngày càng đẹp, mẹ kế Thôi thị lần nữa chèn ép, bắt nguyên chủ hóa trang thành cái dạng dáng dấp tục diễm, nhưng Tiết Thành con cái không nhiều, những thân tín trọng thần có lòng câu kéo quan hệ với phủ quốc công đều lân la dạm hỏi.
Thôi thị không muốn nguyên chủ có cơ hội trở mình, lại khi đó Xương Vương tiền đồ mong manh, nhìn tương lai chắc chắn cả đời ảm đạm, nàng liền ở lúc nguyên chủ làm áo lông cừu chống lạnh cho Xương Vương, tại chỗ bắt quả tang.
Tư truyền tín vật, bốn chữ đem thể diện nguyên chủ dẫm đạp dưới chân, dẫm được nát nhừ.
Tiết Thành nổi giận, mắng to nguyên chủ không biết liêm sỉ. Mẹ kế Thôi thị thừa cơ khuyên giải Tiết Thành, lấy lí do “không thể để việc xấu trong nhà truyền ra ngoài”, đem nguyên chủ hứa gả cho Xương Vương.
Nguyên chủ cùng Xương Vương đính hôn, nàng không quan tâm Xương Vương tiền đồ ảm đạm, lòng tràn đầy vui mừng chờ đến tuổi thành hôn, tương lai sinh mấy cái nhi nữ, trôi qua cuộc sống thế tục đơn giản, đối với nàng thời gian đợi chờ chính là thời gian hạnh phúc nhất.
Nguyên chủ như thế nào cũng không nghĩ đến, hai năm trước, nàng 17 tuổi, giá y đều đã thêu tốt.
Lễ bộ Thượng thư bỗng nhiên đến nhà làm người mai mối, dâng thiếp cầu hôn, vì Xương Vương cầu hôn nữ nhi thứ hai của Tiết Thành - Tiết Hoa Lệ, Tiết Thành mỉm cười đáp ứng.
Mấy ngày sau, tông thất trung tay cầm thực quyền, hai vị quận vương dung mạo anh tuấn thân cưỡi đại mã, mang theo đội ngũ trùng trùng điệp điệp tiến vào Tiết Phủ, vì Xương Vương đưa lễ vật cầu hôn Tiết nhị tiểu thư.
Nguyên chủ đến lúc này mới biết Xương Vương – vị hôn phu của nàng cầu hôn muội muội nàng, như bị sét đánh, nàng muốn gặp Xương Vương hỏi cho ra lẽ, lại bị tỳ nữ đánh ngất xỉu, nhốt ở trong phòng.
Không người nào để ý đến nàng, cũng không có ai cho nàng một câu giải thích, nàng không rõ tại sao muội muội ruột vốn dĩ phải làm hoàng hậu, bỗng dưng đoạt đi vị hôn phu của nàng? Vì cái gì Xương Vương bỗng dưng thay lòng đổi dạ? Là nàng trước đây đã cùng Xương Vương đính hôn, vì cái gì ngoại trừ nàng ra đều không ai nhớ rõ, phảng phất như nàng đang nằm một giấc mộng?
Nàng bị nhốt trong căn phòng tối đen này đã rất lâu rồi, tại thời điểm nàng sắp chịu không nổi mà phát điên, Thôi thị đến. Thôi thị ngay cả phòng cũng không chịu bước vào, tựa hồ nơi này dơ bẩn sẽ làm ô uế giày của bà, bà ta đứng ở cửa ra vào, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh cho nguyên chủ không nên vọng tưởng hão huyền những thứ không thuộc về mình, rồi sau đó nói cho nàng biết ít ngày nữa nàng phải tiến cung làm phi.
Thôi thị rất nhanh liền rời đi, trước khi đi cho nguyên chủ một cái liếc mắt, ánh mắt kia như thể đầu bếp đang nhìn gà vịt ở trong lồng.
Nguyên chủ ù ù cạc cạc tiến vào cung, được phong quý phi, sau khi nàng vào cung, một lần cũng chưa từng gặp qua hoàng đế. Cuộc sống của nàng ở trong cung trôi qua không hề tốt, bị những phi tần khác khi dễ, thái giám, cung nữ, nô bộc coi thường, ăn không ngon ngủ không yên, tuổi còn trẻ thể cốt bị chà đạp đến không còn gì. Nàng cũng không quan tâm, động lực duy nhất để nàng sống sót là muốn hỏi Xương Vương một câu, tại sao lại phải ruồng bỏ lời thề?
Lần Anh Đào yến này, nguyên chủ thăm dò được Xương Vương cũng tham dự tiệc, hầu như đem tiền tài của mình, tất cả đồ trang sức đều lấy ra đút lót, mới đưa tên của mình vào danh sách dự tiệc
Nàng rốt cuộc cũng gặp được Xương Vương, trốn ở phía sau nhánh cây, cách Xương Vương một khoảng cách, nàng nhìn Xương Vương tay dắt cương ngựa, Tiết Hoa Lệ ngồi ở trên yên ngựa, hắn lại vì nàng ta mà dẫn ngựa.
Tiết Hoa lệ liên tục nói ríu rít, mà Xương Vương vẫn một mực mỉm cười lắng nghe, ánh mắt kia thủy chung ngưng tụ ở trên mặt Tiết Hoa Lệ, ôn nhu như nước.
Nguyên chủ bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt, khô héo ngã trên mặt đất, nàng cuối cùng cũng chết tâm, ngay cả dũng khí chất vấn cũng không có.
Nàng quá rõ tính tình của Xương Vương, thân là hậu duệ Hoàng gia, lại phải dựa vào thần tử cầu sống sót, đối với ngoại nhân trước mặt, hắn một thân ôn hoà nhã nhặn, kỳ thực lại cao ngạo hơn người. Tại trước mặt những người thân cận, hắn ngay cả châm trà rót nước cũng không nguyện ý, bởi vì đó là việc làm của nô bộc, hắn coi như là làm nhục. Vậy mà hắn lại chịu vì Tiết Hoa Lệ dẫn ngựa.
Nguyên chủ che lấy phần ngực đang đau nhói, nàng thua, thua đến thảm hại. Nàng dùng hết cả khí lực đều không có được đồ vật mình muốn. Tiết Hoa Lệ lại dễ dàng cướp đi là chiếm được.
Nguyên chủ đã hôn mê, đối với hắn như vậy, nàng chỉ có lấy cái chết để giải thoát.
Nguyên chủ vừa chết đi, cái người đã nắm chắc sẽ đầu thai tốt là nàng xuyên tới, đón lấy cái cục diện nát không thể nát hơn của Tiết Nghiên Tuệ, mà nàng lại không phải là người dễ dàng cam chịu tìm đến cái chết như nguyên chủ.
Nhất là nàng biết rõ nguyên chủ không biết nội tình, nguyên chủ cho rằng Xương Vương di tình biệt luyến, mới có thể vứt bỏ nàng cưới Tiết Hoa Lệ.
Sự tình không có đơn giản như vậy, Tiết Thành coi Tiết Hoa Lệ như châu bảo trong lòng bàn tay, cẩm y ngọc thực nuôi lớn nàng là muốn để cho nàng thành hoàng hậu
Đột nhiên lại đổi thành Xương Vương, là vì Tiết Thành bỗng dưng phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, đương kim thiên tử thân mang bệnh tật, mệnh vốn không thể sống lâu.
Đương kim thiên tử văn thao võ lượt, mưu trí hơn người lại tính tình phóng túng, không gần nữ sắc, không màng hậu cung, chỉ độc sủng một cái hoạn quan, dưới gối lại không có con nối dõi. Hắn một khi sụp đổ, dòng dõi hoàng tộc chỉ còn có Xương Vương, ngôi vị hoàng đế liền rơi vào trên người Xương Vương.
"Đế sủng vô song" - theo như bộ tiểu thuyết này, nam chính là Xương Vương, nữ chính là Tiết Hoa Lệ, nam chính đăng cơ làm hoàng đế, dùng hôn lễ vô cùng long trọng để cưới nữ chính Tiết Hoa Lệ làm hoàng hậu. Nghi thức vô cùng long trọng, xa hoa bậc nhất được ghi lại trong sử sách lưu truyền hậu thế.
Mà nguyên chủ vốn không có cơ hội thấy một màn như vậy, nàng sau khi hoàng đế băng hà, được ban chết để bồi táng theo tiên đế.
Hôm nay nguyên chủ đã sớm giải thoát, vậy người tiếp theo phải chôn cùng hoàng đế chính là mình rồi. Tiết Nghiên Tuệ lệ khí ngút trời, nếu phải chết tất cả mọi người liền cùng nhau chết.
Tiết Nghiên Tuệ dốc hết sức nhớ lại tình tiết trong truyện, đáng tiếc với tư cách vật hi sinh nữ phụ, trừ bỏ những tình tiết râu ria ra, hoàn toàn không có một chút tin tức hữu dụng.
Ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua một cây anh đào đỏ rực, mí mắt đột nhiên nhảy dựng, anh đào, tiệc anh đào, anh đào đỏ thẫm, máu!
Nàng bỗng nghĩ tới, trở ngại lớn nhất để Xương Vương đăng cơ chính là đương kim thiên tử, vai pháo hôi thứ hai. Không biết tại sao, khi tác giả gieo tai hoạ cho hắn, tất cả đều là ở bên cạnh miêu tả, không có chính diện nói rõ. Chỉ thông qua miệng những quan viên bị hắn xét nhà hạ ngục lên án hắn là một tên bạo quân.
Mà ngay cả bệnh của đương kim thiên tử đều nói không được tỉ mỉ, chỉ hời hợt thoáng qua "yến tiệc anh đào, tôn thất chư Vương hiến rượu, hoàng đế uống mấy ly, bỗng nhiên thổ huyết không ngừng khiến cho chư Vương giật mình, quần thần kinh sợ, bệnh của hoàng đế mới không giấu giếm được nữa, bấy giờ liền thông cáo tìm danh y thiên hạ, thế nhưng không người nào có thể cứu, liền ra đi như vậy."
Đương kim thiên tử lên ngôi khi còn bé, hôm nay thịnh thế phong hoa, quyền lực tuyệt đối nhưng tính tình lãnh đạm, trong hai năm gần đây hầu như không có bất kỳ yến tiệc nào trừ các ngày lễ lớn.
Cho nên cơ hội xuất hiện Anh Đào yến như hôm nay thật là hiếm hoi, cả đám quần là áo lụa đều muốn thể hiện bản thân trước mặt thiên tử, muốn mặt rồng vui vẻ, tự mình phơi dưới ánh mặt trời chói chang, hái anh đào dâng lên cho hoàng đế.
Trong vườn nhiều quả anh đào chính mọng lả lướt khả ái, phát ra ánh sáng mê người, mùi thơm xông thẳng vào mũi.
Tiết Nghiên Tuệ thế nhưng không có lòng dạ nào thưởng thức, hai tay nàng dùng sức nắm chặt thân cây, chống đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã, trên mu bàn tay trắng nõn hiện đầy gân xanh.
Đôi mắt nàng nhắm thật chặt, lông mi dài không ngừng rung rẫy, tiết lộ nàng đang tức giận.
“Đi ra đây! Đã nói đầu thai chỗ tốt, làm sao lại thành cái bộ dáng này? Mau ra giải thích cho ta!”
Tiết Nghiên Tuệ trong lòng một bụng chất vấn, nàng đời trước ăn đại cực khổ, cũng tích tụ đại công đức, cả người công đức hào quang sáng chói, quỷ sai hứa để cho nàng đổi đời đầu thai chỗ tốt, cả đời an khang, thuận lợi không sầu không lo.
Kết quả nàng vừa mở mắt, lại thành một vai nữ phụ trong sách, cùng tên cùng họ với nàng, thế nhưng lại là một con chốt thí có kết cục cực thê thảm.
Nhưng cho dù nàng có chất vấn hàng trăm hàng ngàn lần, đều không nghe được một chút hồi âm nào.
Tiết Nghiên Tuệ một quyền nện lên thân cây. Hối hận không nên tin lời của một con Quỷ.
Một thân lửa giận của Tiết Nghiên Tuệ tại nơi này không cách nào phát tiết, cách đó không xa truyền tới tiếng cười nói thanh thúy của thiếu nữ, càng ngày càng gần.
Nô tỳ tham kiến Hiền phi nương nương, tham kiến Cao tiệp dư.
Cách Tiết Nghiên Tuệ chừng mười bước, hai nàng cung nữ nịnh hót hành lễ.
Ngô Hiền Phi hất cằm, đối với Tiết Nghiên gật đầu, cực kỳ ngạo mạn vô lễ: ""Thái y viện bẩm báo Tiết quý phi bệnh tình triền miên, bổn cung thay bệ hạ chưởng quản lục cung quả thực lo lắng. Không nghĩ tới hôm nay bệ hạ thiết yến, bệnh của Tiết quý phi lập tức tốt rồi."
Lời này quả thực cay nghiệt, Cao tiệp dư cất tiếng cười to: "Khỏi bệnh cũng thật nhanh, ai biết có phải hay không giả bộ a. Hiền phi nương nương xuất thân cao quý, xưa nay đơn thuần thiện lương, còn không biết là trên đời này có ít người không chỉ xuất thân thấp hèn, thủ đoạn còn ti tiện".
Ngô Hiền Phi trong lòng đắc ý, lại cố ý oán trách: "Tiết quý phi thế nhưng chính là nữ nhi của Tề quốc công, gia thế hiển hách, nghe nói nhị tiểu thư phủ Tề quốc công là tài nữ danh chấn kinh thành, được sĩ tử trong thiên hạ ngưỡng mộ không ngớt. Tiết quý phi lại là tỷ tỷ của nàng, cho nên không thể nào sử dụng loại thủ đoạn đê tiện này được."
Cao tiệp dư không có hảo ý nhếch miệng: "Nương nương thế nhưng quá thiện tâm rồi, lại đem nàng so sánh với Tiết nhị tiểu thư, nhị tiểu thư là người tốt bực nào cơ chứ, có phụ thân là quốc công, mẫu thân xuất thân từ dòng chính Bác Lăng Thôi thị, từ nhỏ đã cao quý, kinh tài tuyệt diễm, há lại để cho nàng một thôn cô hoang dã có thể so sánh?
Nói đến thì mẫu thân của nương nương cũng là nữ nhi Thôi thị, nương nương cùng với Tiết nhị tiểu thư mới thật sự là một đôi tỷ muội."
Ngô Hiền phi lộ ra vẻ mặt khoe khoang vui vẻ, Cao tiệp dư so sánh nàng với Tiết nhị tiểu thư như một đôi tỷ muội, thực đúng là nói trúng tâm của nàng.
Hai người này không hề kiêng kỵ, ngay trước mặt Tiết Nghiên Tuệ bày ra thần thái ngạo mạn, công khai chửi bới.
"Thôn cô hoang dã". Ngô Hiền Phi cười nhạo, một bộ ta đây thân phận tôn quý cao cao tại thượng cũng không cần cùng ngươi cái đồ đê tiện này so đo.
"Theo nàng đi đi".
"Bổn cung còn muốn xem xét yến hội, lễ nhạc có hay không thoả đáng, quay về thôi."
Trước khi đi hai người còn khẽ quăng ánh mắt xem thường đến trên người Tiết Nghiên Tuệ, mang theo một đám cung nữ, thái giám ly khai.
"Nô tỳ tham kiến nương nương"
Tiết Nghiên nhìn hai tỳ nữ đang cung kính hành lễ, sau khi bóng dáng Hiền quý phi đi khuất, vẻ cung kính trên mặt triệt để quét sạch, nhìn Tiết Nghiên một cách quái gỡ: "Sớm nói loại địa phương này không phải nơi ngươi nên đến, cũng không nên đến, đây không phải là đưa tới cửa để cho người ta nhục nhã ư, hiện tại thấy dễ chịu
rồi chứ."
Tiết Nghiên Tuệ một tay vịn cây anh đào, tay còn lại siết chặt thành quyền, trên khuôn mặt tuyết trắng hiện lên đôi mắt long lanh như thu thủy, lúc này lại trở nên thâm trầm, như hai hồ nước sâu không đáy.
Cha ruột Tiết Thành khi hiển đạt như ý, người vợ nghèo hèn đã từng gom hết toàn lực cung cấp nuôi dưỡng ông bạo bệnh qua đời, ông lại lấy nữ nhi danh gia vọng tộc làm kế thất. Tiết Nghiên Tuệ từ trong tã lót đã tang mẹ, ngay tại chốn nhà cao cửa rộng dưới bàn tay mẹ kế tìm kiếm một đường sinh cơ, rõ ràng là đích trưởng nữ, lại tính tình nhu nhược, ngay cả hạ nhân cũng không đem nàng để vào mắt.
Tiết Thành tuy không có đạo đức nhưng lại đa mưu túc trí, từng bước thăng chức, khi tiên đế bị bệnh nặng đã từng đem Thái tử tuổi nhỏ gửi gắm cho hắn. Sau khi tiên đế băng hà, lưu lại di chiếu, Tiết Thành trở thành công thần triều đình, gia phong thành Tề quốc công, phụ trợ cho tiểu hoàng đế.
Những năm này, Tiết Thành quyền khuynh thiên hạ, Tiết phủ vinh hoa phú quý, thế lên như diều gặp gió, nhưng mà đây hết thảy đều cùng Tiết Nghiên Tuệ không có quan hệ. Danh chấn thiên hạ, từ hoàng tộc đến quý tộc, thiếu niên tài tử đều tranh nhau hâm mộ, nữ tử mà thiên hạ cực kỳ hâm mộ kia chính là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng Tiết nhị tiểu thư.
Tiết Nhị tiểu thư tên Hoa Lệ, vừa ra đời liền được cha đau mẹ yêu, nhận ngàn vạn sủng ái, dung mạo thanh lệ, tài tình hơn người, mười lăm tuổi làm lễ cập kê, trở thành đích nữ chói mắt nhất kinh thành. Nhân sinh của nàng sum suê sáng chói, không nhìn ra được một chút tư vị buồn.
Trong kinh truyền ra một chuyện cười, Tiết phủ có hai nữ nhi, như huỳnh quang cùng trăng sáng, gạch ngói vụn cùng minh châu. Đương nhiên, trăng sáng, minh châu chính là Tiết nhị tiểu thư Tiết Hoa Lệ, trưởng nữ Tiết Nghiên Tuệ chính là cái loại huỳnh quang, gạch vụn không vừa mắt người.
Tiết Nghiên Tuệ cười lạnh, theo như trong sách, nữ chính là Tiết Hoa Lệ, mà cùng nàng trùng tên trùng họ chính là nguyên chủ Tiết Nghiên Tuệ, là nữ phụ dùng để phụ trợ cho nữ chính thanh lệ xuất trần, tài tình động lòng người, thuần khiết hướng thiện, nữ phụ pháo hôi trong truyền thuyết.
Cho nên nói nguyên chủ Tiết Nghiên Tuệ tướng mạo xinh đẹp vô song là sai, quá tươi đẹp chính là tục, yên tĩnh không tranh giành là sai, thực chất là nhu nhược không tài, thậm chí lú nàng cứu nam chủ Xương Vương cũng là sai, tuổi còn nhỏ mà tâm cơ thâm trầm, diện mạo gian ác.
Tiên đế tráng niên mất sớm, dưới gối vẻn vẹn có hai đứa con trai, trong cung trưởng tử đăng cơ làm hoàng đế chính là đương kim thiên tử, con út là do cung nhân sở sinh, phong làm Xương Vương. Thái hậu không thích Xương Vương, khi Xương Vương Cương được sáu tuổi, liền từ trong nội cung dời ra, tiến vào vương phủ, trong vương phủ từ trưởng tử cho tới cung nữ, thái giám đều là do thám hậu đích thân an bài. Xương Vương tuổi còn nhỏ, sống trong nơm nớp lo sợ.
Rốt cuộc cũng là nam chính, Xương Vương khi còn nhỏ tâm nhãn lớn, vì bảo vệ tánh mạng, ôm lấy bùa hộ mạng Tiết Thành không buông.
Tiết Thành vì danh tiếng, cho cốt nhục thứ hai cuả tiên đế ít điểm che chở. Hắn người này nặng nhất lợi ích, đường nhiên không chịu vì Xương Vương cùng thái hậu trở mặt, điểm này che chở cũng chỉ là để lại cho Xương Vương con đường sống mà thôi, về phần sống được như thế nào, hắn không quan tâm.
Xương Vương am hiểu sâu triết lí sinh tồn, không quan tâm Tiết Thành mặt lạnh qua loa lấy lệ, thường thường đi đến Tiết phủ.
Lúc đó, Xương Vương chỉ là tiểu vương gia mà thái hậu chán ghét, ngay cả hạ nhân của Tiết phủ cũng xem thường hắn. Hòn ngọc quý trên tay Tiết Thành, Tiết hoa lệ cũng sẽ không liếc mắt nhìn hắn một cái, chỉ có nguyên chủ Tiết Nghiên Tuệ cùng hắn đồng bệnh tương liên, bỏ qua việc bản thân cũng không nhiều tiền áo cơm hằng tháng, lặng lẽ cứu tế hắn.
Như thế qua vài năm, mắt nhìn nguyên chủ trổ mã càng ngày càng đẹp, mẹ kế Thôi thị lần nữa chèn ép, bắt nguyên chủ hóa trang thành cái dạng dáng dấp tục diễm, nhưng Tiết Thành con cái không nhiều, những thân tín trọng thần có lòng câu kéo quan hệ với phủ quốc công đều lân la dạm hỏi.
Thôi thị không muốn nguyên chủ có cơ hội trở mình, lại khi đó Xương Vương tiền đồ mong manh, nhìn tương lai chắc chắn cả đời ảm đạm, nàng liền ở lúc nguyên chủ làm áo lông cừu chống lạnh cho Xương Vương, tại chỗ bắt quả tang.
Tư truyền tín vật, bốn chữ đem thể diện nguyên chủ dẫm đạp dưới chân, dẫm được nát nhừ.
Tiết Thành nổi giận, mắng to nguyên chủ không biết liêm sỉ. Mẹ kế Thôi thị thừa cơ khuyên giải Tiết Thành, lấy lí do “không thể để việc xấu trong nhà truyền ra ngoài”, đem nguyên chủ hứa gả cho Xương Vương.
Nguyên chủ cùng Xương Vương đính hôn, nàng không quan tâm Xương Vương tiền đồ ảm đạm, lòng tràn đầy vui mừng chờ đến tuổi thành hôn, tương lai sinh mấy cái nhi nữ, trôi qua cuộc sống thế tục đơn giản, đối với nàng thời gian đợi chờ chính là thời gian hạnh phúc nhất.
Nguyên chủ như thế nào cũng không nghĩ đến, hai năm trước, nàng 17 tuổi, giá y đều đã thêu tốt.
Lễ bộ Thượng thư bỗng nhiên đến nhà làm người mai mối, dâng thiếp cầu hôn, vì Xương Vương cầu hôn nữ nhi thứ hai của Tiết Thành - Tiết Hoa Lệ, Tiết Thành mỉm cười đáp ứng.
Mấy ngày sau, tông thất trung tay cầm thực quyền, hai vị quận vương dung mạo anh tuấn thân cưỡi đại mã, mang theo đội ngũ trùng trùng điệp điệp tiến vào Tiết Phủ, vì Xương Vương đưa lễ vật cầu hôn Tiết nhị tiểu thư.
Nguyên chủ đến lúc này mới biết Xương Vương – vị hôn phu của nàng cầu hôn muội muội nàng, như bị sét đánh, nàng muốn gặp Xương Vương hỏi cho ra lẽ, lại bị tỳ nữ đánh ngất xỉu, nhốt ở trong phòng.
Không người nào để ý đến nàng, cũng không có ai cho nàng một câu giải thích, nàng không rõ tại sao muội muội ruột vốn dĩ phải làm hoàng hậu, bỗng dưng đoạt đi vị hôn phu của nàng? Vì cái gì Xương Vương bỗng dưng thay lòng đổi dạ? Là nàng trước đây đã cùng Xương Vương đính hôn, vì cái gì ngoại trừ nàng ra đều không ai nhớ rõ, phảng phất như nàng đang nằm một giấc mộng?
Nàng bị nhốt trong căn phòng tối đen này đã rất lâu rồi, tại thời điểm nàng sắp chịu không nổi mà phát điên, Thôi thị đến. Thôi thị ngay cả phòng cũng không chịu bước vào, tựa hồ nơi này dơ bẩn sẽ làm ô uế giày của bà, bà ta đứng ở cửa ra vào, từ trên cao nhìn xuống ra lệnh cho nguyên chủ không nên vọng tưởng hão huyền những thứ không thuộc về mình, rồi sau đó nói cho nàng biết ít ngày nữa nàng phải tiến cung làm phi.
Thôi thị rất nhanh liền rời đi, trước khi đi cho nguyên chủ một cái liếc mắt, ánh mắt kia như thể đầu bếp đang nhìn gà vịt ở trong lồng.
Nguyên chủ ù ù cạc cạc tiến vào cung, được phong quý phi, sau khi nàng vào cung, một lần cũng chưa từng gặp qua hoàng đế. Cuộc sống của nàng ở trong cung trôi qua không hề tốt, bị những phi tần khác khi dễ, thái giám, cung nữ, nô bộc coi thường, ăn không ngon ngủ không yên, tuổi còn trẻ thể cốt bị chà đạp đến không còn gì. Nàng cũng không quan tâm, động lực duy nhất để nàng sống sót là muốn hỏi Xương Vương một câu, tại sao lại phải ruồng bỏ lời thề?
Lần Anh Đào yến này, nguyên chủ thăm dò được Xương Vương cũng tham dự tiệc, hầu như đem tiền tài của mình, tất cả đồ trang sức đều lấy ra đút lót, mới đưa tên của mình vào danh sách dự tiệc
Nàng rốt cuộc cũng gặp được Xương Vương, trốn ở phía sau nhánh cây, cách Xương Vương một khoảng cách, nàng nhìn Xương Vương tay dắt cương ngựa, Tiết Hoa Lệ ngồi ở trên yên ngựa, hắn lại vì nàng ta mà dẫn ngựa.
Tiết Hoa lệ liên tục nói ríu rít, mà Xương Vương vẫn một mực mỉm cười lắng nghe, ánh mắt kia thủy chung ngưng tụ ở trên mặt Tiết Hoa Lệ, ôn nhu như nước.
Nguyên chủ bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt, khô héo ngã trên mặt đất, nàng cuối cùng cũng chết tâm, ngay cả dũng khí chất vấn cũng không có.
Nàng quá rõ tính tình của Xương Vương, thân là hậu duệ Hoàng gia, lại phải dựa vào thần tử cầu sống sót, đối với ngoại nhân trước mặt, hắn một thân ôn hoà nhã nhặn, kỳ thực lại cao ngạo hơn người. Tại trước mặt những người thân cận, hắn ngay cả châm trà rót nước cũng không nguyện ý, bởi vì đó là việc làm của nô bộc, hắn coi như là làm nhục. Vậy mà hắn lại chịu vì Tiết Hoa Lệ dẫn ngựa.
Nguyên chủ che lấy phần ngực đang đau nhói, nàng thua, thua đến thảm hại. Nàng dùng hết cả khí lực đều không có được đồ vật mình muốn. Tiết Hoa Lệ lại dễ dàng cướp đi là chiếm được.
Nguyên chủ đã hôn mê, đối với hắn như vậy, nàng chỉ có lấy cái chết để giải thoát.
Nguyên chủ vừa chết đi, cái người đã nắm chắc sẽ đầu thai tốt là nàng xuyên tới, đón lấy cái cục diện nát không thể nát hơn của Tiết Nghiên Tuệ, mà nàng lại không phải là người dễ dàng cam chịu tìm đến cái chết như nguyên chủ.
Nhất là nàng biết rõ nguyên chủ không biết nội tình, nguyên chủ cho rằng Xương Vương di tình biệt luyến, mới có thể vứt bỏ nàng cưới Tiết Hoa Lệ.
Sự tình không có đơn giản như vậy, Tiết Thành coi Tiết Hoa Lệ như châu bảo trong lòng bàn tay, cẩm y ngọc thực nuôi lớn nàng là muốn để cho nàng thành hoàng hậu
Đột nhiên lại đổi thành Xương Vương, là vì Tiết Thành bỗng dưng phát hiện một bí mật kinh thiên động địa, đương kim thiên tử thân mang bệnh tật, mệnh vốn không thể sống lâu.
Đương kim thiên tử văn thao võ lượt, mưu trí hơn người lại tính tình phóng túng, không gần nữ sắc, không màng hậu cung, chỉ độc sủng một cái hoạn quan, dưới gối lại không có con nối dõi. Hắn một khi sụp đổ, dòng dõi hoàng tộc chỉ còn có Xương Vương, ngôi vị hoàng đế liền rơi vào trên người Xương Vương.
"Đế sủng vô song" - theo như bộ tiểu thuyết này, nam chính là Xương Vương, nữ chính là Tiết Hoa Lệ, nam chính đăng cơ làm hoàng đế, dùng hôn lễ vô cùng long trọng để cưới nữ chính Tiết Hoa Lệ làm hoàng hậu. Nghi thức vô cùng long trọng, xa hoa bậc nhất được ghi lại trong sử sách lưu truyền hậu thế.
Mà nguyên chủ vốn không có cơ hội thấy một màn như vậy, nàng sau khi hoàng đế băng hà, được ban chết để bồi táng theo tiên đế.
Hôm nay nguyên chủ đã sớm giải thoát, vậy người tiếp theo phải chôn cùng hoàng đế chính là mình rồi. Tiết Nghiên Tuệ lệ khí ngút trời, nếu phải chết tất cả mọi người liền cùng nhau chết.
Tiết Nghiên Tuệ dốc hết sức nhớ lại tình tiết trong truyện, đáng tiếc với tư cách vật hi sinh nữ phụ, trừ bỏ những tình tiết râu ria ra, hoàn toàn không có một chút tin tức hữu dụng.
Ánh mắt trong lúc vô tình đảo qua một cây anh đào đỏ rực, mí mắt đột nhiên nhảy dựng, anh đào, tiệc anh đào, anh đào đỏ thẫm, máu!
Nàng bỗng nghĩ tới, trở ngại lớn nhất để Xương Vương đăng cơ chính là đương kim thiên tử, vai pháo hôi thứ hai. Không biết tại sao, khi tác giả gieo tai hoạ cho hắn, tất cả đều là ở bên cạnh miêu tả, không có chính diện nói rõ. Chỉ thông qua miệng những quan viên bị hắn xét nhà hạ ngục lên án hắn là một tên bạo quân.
Mà ngay cả bệnh của đương kim thiên tử đều nói không được tỉ mỉ, chỉ hời hợt thoáng qua "yến tiệc anh đào, tôn thất chư Vương hiến rượu, hoàng đế uống mấy ly, bỗng nhiên thổ huyết không ngừng khiến cho chư Vương giật mình, quần thần kinh sợ, bệnh của hoàng đế mới không giấu giếm được nữa, bấy giờ liền thông cáo tìm danh y thiên hạ, thế nhưng không người nào có thể cứu, liền ra đi như vậy."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook