Tà Trần
Chương 2



Đại phu đến, sau khi xem xét thương thế trên người Phong Trần Nhi xong, kê một ít dược cao rồi đi. Hà nhũ mẫu ôm lấy hắn ngồi trên ghế, không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận.

Bị ném qua ném lại, Phong Trần Nhi thể lực vốn không tốt, chịu không nổi mệt mỏi như thế, nằm trong lòng nhũ mẫu, có chút buồn ngủ.

Hà nhũ mẫu đau lòng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng hắn, dỗ dành hắn vào giấc ngủ, miệng khẽ ngâm nga một tiểu khúc nhi.

Tổng quản nhìn thấy, trong mắt ánh lên một cảm xúc khó hiểu.

Không quấy rầy hai người họ, rời khỏi phòng.

Vừa mới ra khỏi cửa, liền gặp trang chủ.

Hắn nói: “Thiểu chủ đang ngủ.”

Phong Lãnh Tà không đáp lại, xoay người rời đi.

Tổng quản đứng tại chỗ, nhìn thân ảnh đang xa dần.

Phong gia cuối cùng cũng có hậu!

***

Phong Trần Nhi ước chừng đã ngủ khoảng ba canh giờ, khi tỉnh lại trời đã tối, bữa trưa chưa có ăn, giờ bụng cũng đã rất đói.

“nhũ mẫu, chúng ta đang ở nơi nào?” Nằm ở trên giường, hắn quan sát căn phòng tao nhã này, Nơi này vốn dĩ không phải phòng của hắn, hoa lệ hơn rất nhiều.

Hà nhũ mẫu nâng hắn dậy, thôi thổi một bát cháo, nói: “Mặc kệ nơi này là đâu, ăn trước đi! Tiểu tổ tông của ta hẳn là rất đói bụng?”

Phong Trần Nhi nghe lời há miệng, để Hà nhũ mẫu đút cho ăn.

Ăn xong, hà nhũ mẫu lau miệng cho hắn nói: “Muốn ngủ thêm một lát nữa không?”

Phong Trần Nhi lắc đầu. “Không muốn ngủ nữa.”

“Trên vai còn đau không?”

“Không đau.”

Nước mắt Hà nhũ mẫu bất chợt ứa ra. “Rốt cuộc là chuyện quái quỉ gì thế này! Vận mệnh một con người, dựa vào một câu của hắn liền định đoạt xong! Lão bà tử không phục a! Không phục a! Đúng…đúng là ở cái nơi nhỏ bé chật hẹp kia, đối với tiểu chủ nhân chỉ có hại chứ không có lợi! Nếu hắn có thể đối xử với Trần Nhi tốt thì không nói làm gì, nhưng đằng này lại lạnh lùng…y như lúc trước đối đãi với tiểu thư! Chuyện này là thế nào đây……”

“Nhũ mẫu……” Phong Trần Nhi ôm lấy nàng. “Trần Nhi không sợ……không sợ……”

“Hài tử ngốc này, chuyện này không phải là sợ hay không sợ! Mọi sự khó lường, tuy rằng nam nhân kia là phụ thân ngươi, nhưng hắn là một kẻ vô tình, nào có cái gì là thân tình để nói?”

“Nhũ mẫu, ta…”

“Đứa trẻ này, ngươi có muốn ở lại bên hắn không?” Nhũ mẫu chẳng nhẽ lại không nhìn ra? Bất luận người nào khi đối mặt với người thân, đều có thể không động dung sao? Ngần ấy năm, đứa trẻ này trải qua những ngày tháng không cha không nương, hiện giờ không dễ dàng gì phụ thân mới coi trọng hắn, sao lại không nắm lấy cơ hội tốt như thế này?

“Thực xin lỗi…” Phong Trần Nhi cắn môi.

“Tiểu ngốc qua, nói xin lỗi với nhũ mẫu làm gì?” Hà nhũ mẫu trìu mến xoa đầu hắn. “Nếu vận mệnh tốt thì đúng là ngươi có phúc!”

Vùi đầu vào ngực nhũ mẫu, khẽ hỏi: “Người kia…thật là phụ thân…của Trần Nhi sao?”

“Hừ, tên họ Phong đó có hóa thành tro ta cũng nhận được!”

Là phụ thân!

Một phụ thân thật xa lạ!

Sau này…cuộc đời hắn sẽ có những gì thay đổi đây?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương