8.
“Tại sao muốn xin lỗi? Tang Tang, độc là hạ trong mì cá nàng mang đến, món này vốn dĩ là bữa tối của nàng, nàng có từng nghĩ qua, người hạ độc muốn hại, thật ra là nàng không?”
Ta đương nhiên có nghĩ tới.
Nếu như ta ăn xong bữa tối mới đến Ngự thư phòng tìm Tạ Hành, bát mì cá đó đã vào bụng ta, người nằm ở đây hôm nay, chính là ta.
Nhưng.....là ta còn đỡ hơn là chàng ấy.
“Tang Tang, trẫm muốn dạy nàng một việc, vào lúc thế sự bất minh, trách nhiệm không phải của nàng, thì không cần nhận sai, không cần vội vàng đem tội đổ hết lên người mình.”
Tay của chàng vuốt tóc ta, rất nhẹ nhàng, thay ta gỡ rối lo âu.

Truyện Trọng Sinh
“Chuyện này, vốn dĩ do phụ mẫu nàng dạy.


Nhưng hôm nay trẫm dạy nàng viết tên, lại dạy nàng chuyện này, cũng là rất bình thường.”
Ta dựa vào lồng ngực chàng, nghe tiếng tim đập, đột ngột ngẩng đầu lên nhìn chàng: “Nhưng cũng không nhất định, phải không?”
“Cái gì?”
“Tạ Hành, chàng gạt ta.” Ta nói, “Nếu như bọn họ muốn hại ta, sẽ không chỉ hạ độc trong mì cá, hơn nữa bữa tối vẫn luôn do Quất Hạ trông coi, bọn họ không có cơ hội động tay.

Chỉ có lúc ta đi tới phòng bếp nhỏ hấp trứng, Quất Hạ cũng đi theo, bọn họ nghe thấy ta nói muốn đem mì cá theo, mới có cơ hội hạ độc.”
Tạ Hành thở dài, dùng đầu ngón tay xoa cằm ta, “Tiểu Phù Tang thật thông minh”.
Ta cắn môi: "Lần này vẫn là người của phủ Thừa tướng ư?"
Chàng cười, đáp: "Tang Tang, đây là vị trí mà biết bao cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào, người muốn g.iết trẫm nào chỉ có người từ phủ Thừa tướng".
Lời chàng nói tuy rất nhẹ nhàng, nhưng lại khiến tim ta đau nhói, nỗi đau lan đến tận đầu ngón tay, khiến ta nhịn không được mà nắm chặt vạt áo chàng.

Một lúc sau, Phó công công dẫn Thái y đến, còn cầm theo một bát thuốc cho Tạ Hành uống.
Sau khi uống thuốc và súc miệng xong, Tạ Hành nắm chặt cổ tay ta, nói: "Hôm nay trẫm cảm thấy không khỏe, sợ không thể cùng nàng trở về Huyền Linh cung được.

Tang Tang có muốn ở lại với trẫm không?"
Ta im lặng một lúc, sau đó ngẩng đầu nhìn chàng: "Tạ Hành, chàng đang làm nũng với ta sao?"
Chàng chớp chớp mắt, rất thẳng thắn thừa nhận: "Đúng vậy."
Thế là đêm đó, ta cùng Tạ Hành ngủ lại trong cung của chàng.
Giường của Tạ Hành vừa lớn vừa mềm mại, trong phòng còn tỏa ra một mùi thơm lành lạnh.
Được mùi hương này bao trùm, ta yên tâm dựa vào vòng tay của Tạ Hành mà ngủ thiếp đi.

Nhưng khi ta chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, chàng đột nhiên nắm tay ta, hỏi: “Tang Tang, nàng có muốn trở về phủ Thừa tướng xem một chút không?"
Ta bừng tỉnh quay lại nhìn chàng.
Tạ Hành dường như chú ý đến sự khẩn trương của ta, chàng vừa cười vừa vuốt tóc ta, “Tam Tiểu thư thất lạc của phủ Thừa tướng giờ lại trở thành Tang Mỹ nhân của trẫm, cũng nên trở về nhà mẹ đẻ một chút đúng không?”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương