Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận
Chương 26: Hành Thiện Tích Đức, Miễn Nhận Đạo Lữ (1)

Tin đồn càng ngày càng nghiêm trọng lúc truyền đến Thiên Linh Hiên thì đã hoàn toàn khác với sự thật rồi.

“Thu Danh Sơn, U Hắc Động, Thẩm Ngạo Thiên đệ tử dưới trướng Thiên Cơ Tôn giả?”

“Giúp tiên tử Lý gia chọn Tử Thanh Tiên Hồ khoáng, kết quả mở được một vị Hồ Lô Đại Đế, nguyện che chở Lý gia ngàn năm, trợ giúp Thái Bạch Động Thiên thăng thành Thánh địa?”

Lúc Tống Chưởng quầy nghe được những tin tức này thì khóe miệng giật giật.

Mấy tin này mà ai tin được thì đúng là đồ đần!

Tống thiếu chưởng quỹ ở bên mặt đã bớt sưng, răng cũng được trám xong.

“Thẩm Ngạo, Thẩm Ngạo Thiên, cha, người nói bọn họ có liên quan gì với nhau không?”

“Rất có thể là cùng một người, dù sao Thẩm Ngạo cũng là đệ tử của Thái Bạch Động Thiên.”

“Con vừa mới bị thì lại dấy lên mấy chuyện này, lẽ nào Lý gia đang cảnh cáo chúng ta?”

“Đánh con một trận, Thái Bạch Động Thiên và Lý gia căn bản không cần phải giải thích, đừng có nghĩ quá nhiều.”

Tống Chưởng quầy vuốt râu, bình tĩnh nói: “Theo ta thấy, có hai loại khả năng.”

“Loại thứ nhất, Lý gia thật sự được kẻ gọi là Tiên sư giúp đỡ, mở ra được thứ gì đó ghê sớm, lo bị người hữu tâm để ý nên cố tình để người ta quấy đục nước.

Đồn mấy thứ Hồ Lô Oa, Hồ Lô Thiên Tôn, thậm chí là Hồ Lô Đại Đế để che mắt, làm nhiễu thông tin đề phòng những phiền toái không cần thiết.”

“Khả năng thứ hay ấy mà! Có lẽ là tạo thế cho Thẩm Ngạo.”

“Chính như con đã nói, Thẩm Ngạo vừa biết phương thức hợp tác của chúng ta là Tiểu Linh Tiên thì sau đó lập tức xảy ra những chuyện này.”

“Có thể là Lý gia cảm thấy hiệu quả quảng bá sản phẩm bằng người nổi tiếng như Tiểu Linh Tiên khá tốt cho nên định tạo tiếng tăm cho Thẩm Ngạo, kích thích nhu cầu mua sắm của các tu tiên giả nữ.”

“Như vậy những lời đồn đại kia có lẽ đều thật giả lẫn lộn để hấp dẫn sự chú ý.”

Tống Chưởng quầy bình tĩnh nói tiếp: “Có điều dù là khả năng nào, chỉ cần xác định sau lưng hắn có Lý gia ủng hộ, vậy người này chúng ta không thể nào đắc tội được.”

Dù sao, trong mắt quái vật khổng lồ như Lý gia Thái Bạch Động Thiên, Thiên Linh Hiên chẳng qua chỉ như con sâu cái kiến mà thôi.

Thẩm Thiên không biết, trong mắt vài người hữu tâm, mình đã thật sự trở thành miếng bánh ngon.

Trong mắt một vài người khác, mình đã trở thành một trong số những người không thể trêu vào ở Vạn Linh Viên.

Giờ, trong đầu hắn chỉ có một suy nghĩ.

Đó là có thể được ngủ một giấc thật ngon, thật dễ chịu.

Hôm qua vác theo thanh kiếm nặng ba mươi cân đi mười mấy cây số đã khiến Thẩm Thiên mệt đến mức xương cốt rả rời.



Nên biết, hắn vẫn chỉ là một thiếu niên vừa hồi phục sau khi tẩu hỏa nhập ma không bao lâu!

May là lúc hắn trở về Vạn Linh Viên, Quế công công và Tần Cao đã giúp hắn đặt xong khách sạn.

Hắn ngâm mình tắm trong nước nóng xong, tìm nhân viên phục vụ xoa bóp một lúc liền cảm thấy cả người thoải mái dễ chịu.

Điều duy nhất khiến Thẩm Thiên khó chịu là, nữ nhân xoa bóp kia quá không chuyên nghiệp.

Xoa bóp thì xoa bóp đi, sao cứ đi sờ mó mấy chỗ không cần xoa bóp vậy.

Nàng ta còn nói hắn bề ngoài quá anh tuấn, có thể giúp nàng ta cùng thoải mái không.

Những lời này khiến Thẩm Thiên tức đến mức bảo nàng ta rời đi ngay lập tức.

Xoa bóp thì lo xoa bóp cho đàng hoàng, kỹ thuật không tốt thì cũng thôi đi, thái độ phục vụ cũng không tốt luôn.

Ta bỏ tiền để ngươi phục vụ ta mà.

Thế nào gọi là có thể làm cho ngươi cùng thoải mái hả?

Khốn kiếp, ngươi còn muốn bổn Điện hạ xoa bóp giúp người sao?

Bổn Điện hạ đã mệt mỏi đến mức này rồi, lương tâm ngươi không thấy thương xót sao?

Hơn nữa, ngươi có trả tiền cho ta không?

...

Vẫn là thủ pháp của Quế bá tốt nhất, lực độ vừa phải.

Kỹ thuật này là nhờ mười sáu năm qua ông ta thường xuyên thay mười ba vị Hoàng tử Điện hạ lưu thông máu ứ, dịch gân nối xương nên luyện ra được, quả nhiên không phải chỉ dùng để trưng cho đẹp.

Cuối cùng, Thẩm Thiên được Quế công công xoa bóp thoải mái nên chìm vào giấc ngủ say.

Ngày hôm sau, mọc trời lên cao.

Thẩm Thiên ngủ dậy sau giấc ngủ say, cảm thấy toàn thân thoải mái dễ chịu, giống như được tái sinh vậy.

Quế công công ở bên công ân cần nói: “Điện hạ hôm qua mệt nhọc như vậy, hay hôm nay nghỉ ngơi đi!”

“Không, lần này bổn Điện hạ xuất cung để rèn luyện, sao có thể vì chút mệt nhọc này mà lười biếng được.”

Cái vòng đen đáng chết này, nhất định phải mau chóng tẩy trắng toàn bộ mới được!

Thẩm Thiên soi gương, nhìn thấy trên vòng đen đã được tẩy trắng lấm tấm vài đốm trắng thì lập tức cảm thấy tràn ngập đấu chí.

Mau lên, mau lên, lại gặp được hai sóng cơ duyên lớn rồi.

Lần này đã có thể tẩy trắng hoàn toàn rồi.



Thời khắc mấu chốt này, sao bổn Điện hạ có thể lười biếng được chứ.

“Thanh kiếm này, Quế bá giữ giúp ta đi.”

Thẩm Thiên chỉ chỉ vào thanh Bích Thủy kiếm Lý Liên Nhi để lại nói với Quế công công.

“Đây là tín vật đính ước Hoảng tử phi để lại cho Điện hạ, lão nô giữ thì không hay lắm ạ!”

“Thứ nhất, nàng ta vẫn chưa phải hoàng tử phi; thứ hai, giờ bổn Điện hạ còn chưa bắt đầu luyện kiếm; thứ ba, thanh kiếm này thật sự quá nặng, bổn Điện hạ vác không nổi.”

Hôm qua Thẩm Thiên vác thanh kiếm này đi ba mươi dặm đường, lưng suýt chút nữa bị mòn hết da rồi!

Giờ bảo hắn hàng ngày phải vác thanh kiếm này đi lại chi bằng lấy luôn cái mạng nhỏ của hắn đi.

Quế công công bất đắc dĩ nói: “Đã như vậy, để lão nô mang thay Điện hạ!”

Đợi sau này gặp lại hoàng tử phi, lão nô lập tức trả lại kiếm cho Điện hạ, hẳn sẽ không thành vấn đè đâu.

Thẩm Thiên rửa mặt xong, chỉnh lại quần áo và râu ria của mình, cầm lệnh bài lên chuẩn bị ra quầy bán hàng.

Có điều ngẫm nghĩ một chút thì hắn lại ngừng lại.

Hắm cầm bút lông thêm bốn chữ lớn “MIỄN NHẬN ĐẠO LỮ” đằng sau hoành phi “HÀNH THIỆN TÍCH ĐỨC”.

Sau đó, Thẩm Thiên mới thở phào nhẹ nhõm, yên tâm đi ra ngoài.

...

Ba người lại một lần nữa đi vào quầy hàng bày phía trước thì thấy nơi đây đã đông nghịt người từ sớm.

Thậm chí còn có không ít nữ tử cầm hoành phi, vừa nhìn thấy Thẩm Thiên lập tức reo hò.

“Tiên sư ca ca ta yêu huynh, giống như chuột yêu gạo.”

“Chàng là Tiên hồ của ta, ta là hoa của chàng, chàng là Tiên sư ca ca của ta, cả đời gắn bó!”

“Tiên sư ca ca, duyên phận này giống một cây cầu, ta nguyện trèo đèo lội suối, bước qua cây cầu này để gặp huynh.”

...

Thẩm Thiên nhìn đông đảo fan hâm mộ cuồng nhiệt, mặt không biểu cảm chỉ vào tấm hoành phi.

“Hành thiện tích đức, miễn nhận đạo lữ.”

Lập tức, xung quanh vang lên tiếng những tái tim vỡ vụn.

Thẩm Thiên chắp tay, nói: “Bần đạo là đệ tử dưới trướng Thiên Cơ Tôn giả, U Hắc Động núi Thu Danh, Thẩm Ngạo Thiên, tới đây chỉ để hành thiện tích đức, giúp người hữu duyên tầm linh đoạn mạch.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương