Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận
Chương 23: Có Thể Bớt Thiếu Não Giúp Ta Được Không (1)

Lý Liên Nhi khẽ nói: “Không đồng ý, muội sẽ bỏ nhà trốn đi.”

“Cùng Thẩm ca phiêu bạt khắp chân trời góc bể!”

Thẩm Thiên: “? ? ? ! ! ! ...”

Lý Trường Ca cảm giác mình sắp khóc rồi.

Sớm biết vậy, gã sẽ không kể cho muội muội ngốc này nghe nhiều câu chuyện xưa cẩu huyết về đạo lữ tu tiên bỏ trốn như vậy.

Gã cảm thấy quan điểm ái tình của muội muội bây giờ hơi lệch lạc nghiêm trọng.

Muội muội, tin tưởng ca.

Bỏ trốn cái gì đó, rất thảm!

“Liên Nhi, muội còn chưa biết lai lịch tiểu tử này ra sao, cũng không biết hắn có đạo lữ hay chưa đã định cùng hắn bỏ trốn à?”

Lý Liên Nhi kiên định nói: “Chuyện đó thì đã sao, không phải ông ngoại cũng có mấy đạo lữ sao!”

Cơ thể Lý Trường Ca khẽ lung lay, cảm thấy hơi thiếu dưỡng khí.

Cũng chỉ vì tiểu tử này hơi đẹp trai một chút mà ngay cả chuyện hắn có đạo lữ khác hay không muội cũng chẳng để ý sao?

Muội muội nhỏ của ta ơi, muội có thể để ý đến mặt mũi Lý gia chúng ta một chút được không!

Dù hắn có đẹp trai đến mấy thì cũng đâu thể xắt ra mà ăn được chứ!

Lý Trường Ca khóc không ra nước mắt, chợt phát hiện lúc này quần chúng ăn dưa xung quanh hình như đang vô cùng hưng phấn.

Ai nấy đều bu đến gần ba người bọn họ.

Đôi mắt đều lóe lên tia sáng xanh mơn mởn, cực kỳ hưng phấn.

Còn Quế công công và Tần Cao cũng nấp vào trong đám đông.

Quế công công: “Vô địch, điện hạ quả nhiên vô địch! Ngay cả tiểu công chúa của Thái Bạch Động Thiên cũng vội vàng đòi bỏ trốn cùng Điện hạ. Lan Phi nương nương ở dưới suối vàng có biết, nhất định sẽ mỉm cười nơi cửu tuyền.”

Tần Cao: “Cô nương tốt như vậy, Điện hạ mau đồng ý đi! Đây mới là chân ái phù hợp với người nhất!”

Lý Trường Ca cảm nhận được sự hóng hớt của đám quần chúng nhiều chuyện, gương mặt lập tức trầm xuống.

“Chuyện riêng của Lý gia ta, mong các vị đừng nghe lén, càng không nên truyền lung tung ra ngoài!”

Một câu thôi, trường kiếm sau lưng Lý Trường Ca đột nhiên bộc phát ra uy áp kiếm khí vô cùng cường đại.

Trong chốc lát, tất cả quần chúng ăn dưa đều bị đẩy lui ra sau ngoài bảy thước.

Lý Trường Ca một bên tóm lấy Lý Liên Nhi, một tay tóm lấy Thẩm Thiên.

Cả người hóa thành một đạo kiếm quang, trong chốc lát đã độn hành đi hơn mười dặm.

Thủ đoạn cực cao, không thể tưởng tượng được.

...

“Nơi này không có ai.”

Lý Trường Ca bất đắc dĩ nói: “Liên Nhi đừng tùy hứng, cùng ca trở về đi!”

Lý Liên Nhi khẽ nói: “Muội không chịu, muội không chịu! Muội muốn dẫn Thẩm lang về ra mắt cha mẹ, muội muốn thành thân với Thẩm lang.”

Lý Trường Ca đỡ trán, nói: “Tin tưởng ca, hắn sẽ chết, hắn tuyệt đối sẽ chết!”

Mấy vị đệ tử chân truyền của Thái Bạch Động Thiên kia vì muốn theo đuổi Lý Liên Nhi mà bị cha đánh gãy chân.



Cha mà biết muội theo đuổi ngược tiểu tự này thì còn không đánh gãy cả ba chân của hắn sao?

Nên biết ở Lý gia, nữ nhi khống (1) còn kinh khủng hơn muội muội khống rất nhiều!

(1) Nữ nhi khống, muội muội khống: ý chỉ yêu thương nữ nhi, yêu thương muội muội một cách mù quáng không có điểm dừng.

Lý Liên Nhi nổi giận, tóc bay phần phật trong gió.

“Các người đây là lấy gậy đánh uyên ương. Nếu như mọi người không cho muội đi với Thẩm lang, muốn bức tử Thẩm lang, vậy muội sẽ chết chung với Thẩm lang, muội không quan tâm rồi!”

Thẩm Thiên: “? ? ? ! ! !”

...

“Ngừng!”

“Dừng lại, ta quan tâm, bần đạo quan tâm!”

Trong lúc hai huynh muội đang cãi nhau kịch liệt và giăng co thì cuối cùng Thẩm Thiên cũng tìm được thời cơ quý giá xen vào thành công.

Lý Trường Ca bất mãn nói: “Ngươi quan tâm cái gì? Quan tâm muội muội ta sao?”

Thẩm Thiên bất đắc dĩ nói: “Đại cữu... Phi phi phi, Lý đại ca, thật sự sẽ chết sao?”

Lý Trường Ca nghiêm túc gật đầu: “Trừ phi khí vận của ngươi kinh trời, nếu không chắc chắn sẽ chết rất thảm!”

Trừ phi khí vận kinh trời?

Nếu không chắc chắn sẽ chết rất thảm?

Thẩm Thiên vô cùng chấn động, vậy chẳng phải sẽ chết chắc sao?

“Liên Nhi tiên tử, kỳ thật tiên tử hiểu lầm rồi.”

Vì cầu sinh, Thẩm Thiên cố gắng giải thích: “Mặc dù giữa chúng ta hữu duyên, nhưng duyên và tình yêu là hai chuyện khác nhau.”

“Hơn nữa trên phương diện tình cảm, bần đạo thuộc dạng yêu chậm.”

“Thực ra, bần đạo không quen để mọi thứ phát triển quá nhanh.”

Trán Lý Trường Ca nổi gân xanh, ngươi còn muốn từ từ phát triển sao?

Lý Liên Nhi hơi sững sờ: “Thế nhưng giữa chúng ta đã kết tinh duyên phận rồi. Chẳng phải chúng ta đã ước định xong, đợi Hồ lô trưởng thành, ta sẽ quay lại tìm huynh sao?”

Thẩm Thiên: “? ? ? ! ! !”

Ai có kết tinh duyên phận với cô nương chứ?

Ước định xong với cô nương lúc nào vậy?

Sao ta không biết?

Cô nương là vua thiếu não trong truyền thuyết à?

Thẩm Thiên nhìn Lý Trường Ca cầm kiếm bên cạnh, nuốt những lời tục tĩu đã sắp thốt ra khỏi miệng vào ngược trở lại.

Hắn bất đắc dĩ nói: “Tiên Tử cảm thấy mở được khoáng thạch là ước định xong, nhưng Liên Nhi à, đấy không phải tình yêu.”

“Đó thật sự không phải tình yêu!”

“Không phải tình yêu thì là cái gì?”

“Thẩm lang đừng sợ, cho dù cha và ca không thích huynh nhưng ta sẽ bảo vệ hinh!”



Lý Liên Nhi rút tiên kiếm sau lưng ra: “Ca, ca còn uy hiếp Thẩm lang rời xa muội... muội sẽ chết cho ca coi!”

Cô nàng ngốc thà chết không chịu khuất phục đang vô cùng tức giận.

Giống như một thanh kiếm ngút trời đang chất vấn sự bất công của vận mệnh.

Lý Trường Ca: “???!!!”

Thẩm Thiên: “???!!!”

Thẩm Thiên sững sờ.

Hắn nghi ngờ hình như cách xuyên không của mình vào giới Tu tiên này có vẻ không đúng.

Sao thế này?

Chẳng những có khả năng tầm khoáng thạch mà còn có thêm cả fan cuồng theo đuổi thần tượng nữa à!

Kiếp trước hắn còn tưởng rằng đám fans cuồng để được gặp thần tượng một lần có thể bất chấp sống chết đều chỉ là một đám thủy quân.

Giờ xem ra, vị Liên Nhi tiên tử này so ra chỉ hơn chứ không kém các cô ấy chút nào!

Hơn nữa ta và cô nương mới chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa còn ở cạnh nhau chưa được một canh giờ nữa đấy!

Từ đạo hữu, ca ca rồi lại đến Thẩm lang, giờ thì chuẩn bị chết vì tình luôn sao?

Tình yêu của tiên tử nàng cũng nhanh nhẹn quá, ngay cả vòi rồng cũng chẳng đuổi kịp rồi!

Haizz, đẹp trai quá quả nhiên cũng là một cái tội.

Thẩm Thiên cảm thấy hình như gặp rắc rối rồi.

...

“Hay là thế này đi!”

Lý Trường Ca thở dài, nói: “Không biết Thẩm đạo trưởng có sư phụ chưa, gia nhập môn phái nào rồi?”

Thẩm Thiên nói: “Bần đạo là Thẩm Ngạo Thiên đệ tử của Thiên Cơ Tôn Giả, thuộc U Hắc Động, núi Thu Danh.”

“Hóa ra Thẩm huynh là đệ tử của Thiên Cơ Tôn Giả, chả trách lại có bản lĩnh như vậy.”

Lý Trường Ca nghe thấy câu trả lời của Thẩm Thiên lập tức vui mừng, nói: “Không biết gần đây lệnh sư có khỏe không?”

Cái gì?

Thẩm Thiên ngẩn người.

Sao cơ, ngươi từng nghe qua cái tên của sư phụ ta sao?

Chẳng lẽ thế giới này có Thiên Cơ Tôn Giả thật sao?

Vậy ta phải thêu dệt tiếp như thế nào đây?

Chẳng lẽ sẽ biểu diễn màn bị lật mặt tại đây sao?

Như vậy thì tệ quá!

Thẩm Thiên đang cực kỳ hoảng hốt.

Bên tai hẳn bỗng vang lên tiếng truyền âm của Lý Trường Ca: “Nếu không muốn bị cha ta thiến thì tốt nhất hãy phối hợp với ta.”

Lập tức, đầu Thẩm Thiên nổ tung: “Phiền Lý huynh lo lắng, gia sư vẫn luôn khỏe mạnh.”

Hắn không muốn phải tu luyện “Hướng Nhật Ma Điển” đâu, tuy môn công pháp đó thật sự rất mạnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương