Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận
-
Chương 19: Cảm Động, Lão Hũ Quá Cảm Động (2)
Hít hà!
Nghe xong mưu kế mà Thẩm Thiên vừa nói ra, tất cả mọi người quanh đây đều phải hít sâu một hơi.
Mưu kế âm hiểm như vậy quả là kế hoạch lừa đảo rất hoàn hảo!
Vô cùng kinh khủng!
Mà Lưu chưởng quầy còn tỏ ra sùng bái Thẩm Thiên, thầm nghĩ đó là quả là cao kiến!
Ông ta thế mà không nghĩ ra!
Nếu biết trước thì tảng đá quèn này đã bán được từ lâu rồi.
Hơn nữa không phải là bán thốc bán tháo mà là bán giá cao hẳn hoi!
Quả nhiên, vị tiểu huynh đệ này quả thật là một nhân tài!
Hận đã gặp nhau muộn, hận đã gặp nhau muộn haizz!
Người qua đường mạnh miệng nói: “Vậy ngươi lấy cái gì chứng minh, ngươi với ông chủ Lý không có quan hệ gì với nhau?”
Thẩm Thiên bình tĩnh nói: “Mời các hạ chứng minh, bần đạo không phải là cha ruột của ngươi.”
Người qua đường: “Ngươi!”
Thẩm Thiên nhìn lên không trung 45 độ, ngạo nghễ nói: “Bần đạo đã nói từ trước, người có duyên không lấy một xu, người vô duyên vạn kim không giúp.”
“Liên Nhi tiên tử nếu tin bần đạo, bần đạo tự nhiên sẽ không làm Tiên tử thất vọng.”
“Còn nếu không tin thì hãy bắt giam bần đạo lại, ta cũng vẫn giữ câu nói đó, trong linh thạch này có cơ duyên lớn!”
Lưu chưởng quầy nhìn thấy bộ dáng “anh dũng hy sinh” của Thẩm Thiên, tấm tắc khen ngợi trong lòng.
“Hay!”
Đã thật lâu chưa nhìn thấy một nhân tài lừa đảo như thế này.
Nếu như không phải ông ta biết rõ khối Tử Thanh Tiên Hồ Lô này không có gì.
Thì quả thật đã tin vào cái cơ duyên mà Thẩm Thiên nói đến rồi!
Hơn nữa, nếu như Liên Nhi tiên tử không mua khối Tử Thanh Tiên Hồ Lô này thì đội chấp pháp cũng không có chứng cớ để bắt Thẩm Thiên.
Dù sao thì trước đó Thẩm Thiên cũng không nhận lời giúp ai cả, cũng chưa khiến người nào gặp thất bại trong việc khai thác linh khoáng thạch.
Đội chấp pháp không chứng không cứ , thì sao có thể gắn tội cho người trong sạch?
…
Một bên khác.
Lý Liên Nhi nhìn thấy Thẩm Thiên ngửa mặt nhìn lên trời biểu lộ ra vẻ mặt ưu thương (1), trong lòng như có sợi dây gì kích thích.
(1) Vừa buồn vừa đau .
Một vị công tử chính trực như vậy, vẻ mặt ưu thương thâm thuý như vậy, con mắt thanh tịnh như vậy.
Thì sao lại là một kẻ lừa đảo được!
Bị thế nhân hiểu lầm, trong lòng của Thẩm ca ca hẳn là cảm thấy vô cùng cô độc!
“Ta tin tưởng huynh ấy!”
Dần dần, Lý Liên Nhi kiên định với lòng tin của mình.
Nếu Thẩm ca ca đã nói có duyên với ta, ta đây sẽ lựa chọn tin tưởng huynh ấy.
Cho dù huynh bị cả thế giới hiểu nhầm thì Liên Nhi sẽ giúp huynh!
Dù sao thì mười vạn linh thạch cũng không phải là số tiền lớn, cùng lắm thì bán kiếm thôi.
Vì Thẩm ca ca, đáng giá!
Nghĩ đến đây, Lý Liên Nhi lấy từ trong ngực ra một cái túi đựng tiền: “Thẩm ca ca, Liên Nhi tin tưởng huynh, nhưng muội chỉ đem theo năm mươi viên linh tinh trên người, chờ muội bán…”
“Bán!”
Ngay lúc Lý Liên Nhi chuẩn bị bán thanh kiếm đi, Lưu chưởng quầy sốt ruột, ngắt lời của nàng.
“Chỉ dựa vào việc Liên Nhi tiên tử tín nhiệm Thẩm đạo trưởng này, lão hủ nguyện ý chịu lỗ.”
“Giảm một nửa, bán!”
Ông ta nhanh chóng lấy cái hầu bao từ tay Lý Liên Nhi, cảm động nói: “Haizz, thật là cảm động, lay động đất trời!”
“Cảm động, quá cảm động!”
Kiểm kê xong số linh tinh trong túi, Lưu chưởng quầy cảm đống đến mức “nở cả nụ cười”.
Ông ta vỗ ngực, nói: “Liên Nhi tiên tử, Thẩm đạo trưởng với ta tuy là mới quen nhưng như đã thân, chỉ hận gặp nhau muộn, tiên tử tin tưởng ngài ấy chính là tin tưởng ta!”
“Để biểu thị thành ý, Thánh Linh phường của ta sẽ phái ra Khai thạch sư tốt nhất, khai thạch miễn phí cho tiên tử.”
“Cho dù mở ra đại cơ duyên kinh thiên động địa gì thì lão hủ cũng tuyệt đối không thu phí nửa viên linh thạch nào!”
“Đừng hỏi lão hủ vì sao lại làm vậy, xúc động, thích thì làm thôi!”
Là một trong những phường linh thạch có lưu lượng người qua lại lớn nhất nên đương nhiên Thánh Linh phường có khai thạch sư.
Khi khai thạch sư nghe thấy có người mua Tử Thanh Tiên Hồ Lô, muốn hắn ta đi khai thạch, thì cả người đều ngây ngẩn.
Cái của nợ kia bán với giá mười vạn linh thạch thế mà lại có người mua?
Đúng là kẻ nhiều tiền nhưng thiếu thông minh mà!
Tuy hắn ta không coi trọng khối linh khoáng thạch này, nhưng nếu ông chủ đã bảo hắn ta đi khai thạch, hắn ta chắc chắn sẽ không rề rà.
Dù sao cũng không phải là dùng tiền của hắn ta.
Thanh đao mở thạch sách bén, từ từ cắt viên đá ra.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào khối linh khoáng thạch kia, chỉ sợ để lỡ mất giây phút quý giá nào đó.
Tuy rằng sớm đã được Linh Mạch đại sư nhắc nhở qua, khối linh kháng thạch này không hề có thứ gì tốt.
Nhưng vạn nhất đại sư sai lầm thì sao!
Nếu thế thì chả phải bọn họ sẽ được chứng kiến kỳ tích thì sao?
Nhưng mà, theo từng lớp đá được tróc ra, bọn họ lại càng lúc càng thất vọng.
Đại sư quả nhiên không có sai lầm, khối Tử Thanh Tiên Hồ Lô này quả thật không có cái gì cả.
Chỉ thấy khối linh khoáng thạch đã cắt đến lớp cuối cùng, ngay cả một chút mảnh vụn của linh thạch cũng không có.
Nếu có thì chỉ có một cái hồ lô nhỏ mục nát, đen nhẻm.
…
“Không thể nào, không thể nào a!”
“Khối linh khoáng thạch này đáng lí phải có đại cơ duyên chứ, tại sao lại chỉ có cái hồ lô mục nát này?”
Lưu chưởng quầy bày ra vẻ mặt “khó có thể tin”, áy náy nhìn Thẩm Thiên.
“Thẩm đạo trưởng, lão hủ thẹn với ngài! Lão hủ cũng không giúp được ngài.”
Nhìn qua thì thấy rất chân thành, vô cùng chân thành.
Người qua đường rất đắc ý, hắn ta nhìn Thẩm Thiên, mỉa mai: “Lần này để ta xem ngươi còn biện minh thế nào nữa!”
Thẩm Thiên không thèm để ý đến người qua đường, cười nói: “Lưu chưởng quầy nói đùa.”
“Ngài có con mắt tinh tường đã biết từ trước, làm gì cần phải nói đùa như vậy!”
Dứt lời, hắn đi đến trước mặt Lý Liên Nhi: “Tiên tử, có thể cho ta mượn tiên kiếm dùng một chút được không?”
Lý Liên Nhi gật đầu, rút thanh kiếm ở sau lưng, đưa cho Thẩm Thiên.
Keng!
Thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, tựa như dòng nước mùa thu, ánh sáng trong trẻo.
Cạch…
Chỉ là hơi nặng một chút!
Thẩm Thiên dùng hết sức, giơ thanh kiếm lên, bất thình lình chém xuống cái hồ lô màu đen kia.
Coong!
Khi lưỡi kiếm chạm vào hồ lồ thì lập tức phát ra tiếng như là sắt thép va vào đá tảng.
Tuy cái hồ lô này khá nhỏ, nhưng độ cứng của nó lại ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng mà chung quy lại thì cái hồ lô này đã sắp mục nát nên bị cắt thành hai nửa dưới lưỡi kiếm sắc bén.
Nhưng mà điều làm cho mọi người kinh ngạc là, khi mở ra hồ lô thì bên trong nó lại có một hạt giống đang phát sáng.
Hạt giống này hiện ra các màu: đỏ, da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím đủ bảy sắc cầu vồng, xung quanh nó toả ra vầng sáng vô cùng ôn hoà.
Những chỗ được vầng sáng chiếu rọi, mờ mờ ảo ảo hiện ra chân long, phượng hoàng, kỳ lân,… các phía đều có hư ảnh của thần thú, bay lượn vòng quanh.
Trong hư không, cũng mang máng vang lên âm thanh của đại đạo, mang theo chân ý đại đạo huyền diệu vô cùng.
Khi âm thanh này vang lên, ngay lập tức tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tươi đẹp hiện lên trong tâm hồn mình.
Thậm chí còn mơ hồ có cảm giác ngộ đạo trong tâm linh.
Nghe xong mưu kế mà Thẩm Thiên vừa nói ra, tất cả mọi người quanh đây đều phải hít sâu một hơi.
Mưu kế âm hiểm như vậy quả là kế hoạch lừa đảo rất hoàn hảo!
Vô cùng kinh khủng!
Mà Lưu chưởng quầy còn tỏ ra sùng bái Thẩm Thiên, thầm nghĩ đó là quả là cao kiến!
Ông ta thế mà không nghĩ ra!
Nếu biết trước thì tảng đá quèn này đã bán được từ lâu rồi.
Hơn nữa không phải là bán thốc bán tháo mà là bán giá cao hẳn hoi!
Quả nhiên, vị tiểu huynh đệ này quả thật là một nhân tài!
Hận đã gặp nhau muộn, hận đã gặp nhau muộn haizz!
Người qua đường mạnh miệng nói: “Vậy ngươi lấy cái gì chứng minh, ngươi với ông chủ Lý không có quan hệ gì với nhau?”
Thẩm Thiên bình tĩnh nói: “Mời các hạ chứng minh, bần đạo không phải là cha ruột của ngươi.”
Người qua đường: “Ngươi!”
Thẩm Thiên nhìn lên không trung 45 độ, ngạo nghễ nói: “Bần đạo đã nói từ trước, người có duyên không lấy một xu, người vô duyên vạn kim không giúp.”
“Liên Nhi tiên tử nếu tin bần đạo, bần đạo tự nhiên sẽ không làm Tiên tử thất vọng.”
“Còn nếu không tin thì hãy bắt giam bần đạo lại, ta cũng vẫn giữ câu nói đó, trong linh thạch này có cơ duyên lớn!”
Lưu chưởng quầy nhìn thấy bộ dáng “anh dũng hy sinh” của Thẩm Thiên, tấm tắc khen ngợi trong lòng.
“Hay!”
Đã thật lâu chưa nhìn thấy một nhân tài lừa đảo như thế này.
Nếu như không phải ông ta biết rõ khối Tử Thanh Tiên Hồ Lô này không có gì.
Thì quả thật đã tin vào cái cơ duyên mà Thẩm Thiên nói đến rồi!
Hơn nữa, nếu như Liên Nhi tiên tử không mua khối Tử Thanh Tiên Hồ Lô này thì đội chấp pháp cũng không có chứng cớ để bắt Thẩm Thiên.
Dù sao thì trước đó Thẩm Thiên cũng không nhận lời giúp ai cả, cũng chưa khiến người nào gặp thất bại trong việc khai thác linh khoáng thạch.
Đội chấp pháp không chứng không cứ , thì sao có thể gắn tội cho người trong sạch?
…
Một bên khác.
Lý Liên Nhi nhìn thấy Thẩm Thiên ngửa mặt nhìn lên trời biểu lộ ra vẻ mặt ưu thương (1), trong lòng như có sợi dây gì kích thích.
(1) Vừa buồn vừa đau .
Một vị công tử chính trực như vậy, vẻ mặt ưu thương thâm thuý như vậy, con mắt thanh tịnh như vậy.
Thì sao lại là một kẻ lừa đảo được!
Bị thế nhân hiểu lầm, trong lòng của Thẩm ca ca hẳn là cảm thấy vô cùng cô độc!
“Ta tin tưởng huynh ấy!”
Dần dần, Lý Liên Nhi kiên định với lòng tin của mình.
Nếu Thẩm ca ca đã nói có duyên với ta, ta đây sẽ lựa chọn tin tưởng huynh ấy.
Cho dù huynh bị cả thế giới hiểu nhầm thì Liên Nhi sẽ giúp huynh!
Dù sao thì mười vạn linh thạch cũng không phải là số tiền lớn, cùng lắm thì bán kiếm thôi.
Vì Thẩm ca ca, đáng giá!
Nghĩ đến đây, Lý Liên Nhi lấy từ trong ngực ra một cái túi đựng tiền: “Thẩm ca ca, Liên Nhi tin tưởng huynh, nhưng muội chỉ đem theo năm mươi viên linh tinh trên người, chờ muội bán…”
“Bán!”
Ngay lúc Lý Liên Nhi chuẩn bị bán thanh kiếm đi, Lưu chưởng quầy sốt ruột, ngắt lời của nàng.
“Chỉ dựa vào việc Liên Nhi tiên tử tín nhiệm Thẩm đạo trưởng này, lão hủ nguyện ý chịu lỗ.”
“Giảm một nửa, bán!”
Ông ta nhanh chóng lấy cái hầu bao từ tay Lý Liên Nhi, cảm động nói: “Haizz, thật là cảm động, lay động đất trời!”
“Cảm động, quá cảm động!”
Kiểm kê xong số linh tinh trong túi, Lưu chưởng quầy cảm đống đến mức “nở cả nụ cười”.
Ông ta vỗ ngực, nói: “Liên Nhi tiên tử, Thẩm đạo trưởng với ta tuy là mới quen nhưng như đã thân, chỉ hận gặp nhau muộn, tiên tử tin tưởng ngài ấy chính là tin tưởng ta!”
“Để biểu thị thành ý, Thánh Linh phường của ta sẽ phái ra Khai thạch sư tốt nhất, khai thạch miễn phí cho tiên tử.”
“Cho dù mở ra đại cơ duyên kinh thiên động địa gì thì lão hủ cũng tuyệt đối không thu phí nửa viên linh thạch nào!”
“Đừng hỏi lão hủ vì sao lại làm vậy, xúc động, thích thì làm thôi!”
Là một trong những phường linh thạch có lưu lượng người qua lại lớn nhất nên đương nhiên Thánh Linh phường có khai thạch sư.
Khi khai thạch sư nghe thấy có người mua Tử Thanh Tiên Hồ Lô, muốn hắn ta đi khai thạch, thì cả người đều ngây ngẩn.
Cái của nợ kia bán với giá mười vạn linh thạch thế mà lại có người mua?
Đúng là kẻ nhiều tiền nhưng thiếu thông minh mà!
Tuy hắn ta không coi trọng khối linh khoáng thạch này, nhưng nếu ông chủ đã bảo hắn ta đi khai thạch, hắn ta chắc chắn sẽ không rề rà.
Dù sao cũng không phải là dùng tiền của hắn ta.
Thanh đao mở thạch sách bén, từ từ cắt viên đá ra.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào khối linh khoáng thạch kia, chỉ sợ để lỡ mất giây phút quý giá nào đó.
Tuy rằng sớm đã được Linh Mạch đại sư nhắc nhở qua, khối linh kháng thạch này không hề có thứ gì tốt.
Nhưng vạn nhất đại sư sai lầm thì sao!
Nếu thế thì chả phải bọn họ sẽ được chứng kiến kỳ tích thì sao?
Nhưng mà, theo từng lớp đá được tróc ra, bọn họ lại càng lúc càng thất vọng.
Đại sư quả nhiên không có sai lầm, khối Tử Thanh Tiên Hồ Lô này quả thật không có cái gì cả.
Chỉ thấy khối linh khoáng thạch đã cắt đến lớp cuối cùng, ngay cả một chút mảnh vụn của linh thạch cũng không có.
Nếu có thì chỉ có một cái hồ lô nhỏ mục nát, đen nhẻm.
…
“Không thể nào, không thể nào a!”
“Khối linh khoáng thạch này đáng lí phải có đại cơ duyên chứ, tại sao lại chỉ có cái hồ lô mục nát này?”
Lưu chưởng quầy bày ra vẻ mặt “khó có thể tin”, áy náy nhìn Thẩm Thiên.
“Thẩm đạo trưởng, lão hủ thẹn với ngài! Lão hủ cũng không giúp được ngài.”
Nhìn qua thì thấy rất chân thành, vô cùng chân thành.
Người qua đường rất đắc ý, hắn ta nhìn Thẩm Thiên, mỉa mai: “Lần này để ta xem ngươi còn biện minh thế nào nữa!”
Thẩm Thiên không thèm để ý đến người qua đường, cười nói: “Lưu chưởng quầy nói đùa.”
“Ngài có con mắt tinh tường đã biết từ trước, làm gì cần phải nói đùa như vậy!”
Dứt lời, hắn đi đến trước mặt Lý Liên Nhi: “Tiên tử, có thể cho ta mượn tiên kiếm dùng một chút được không?”
Lý Liên Nhi gật đầu, rút thanh kiếm ở sau lưng, đưa cho Thẩm Thiên.
Keng!
Thanh kiếm vừa ra khỏi vỏ, tựa như dòng nước mùa thu, ánh sáng trong trẻo.
Cạch…
Chỉ là hơi nặng một chút!
Thẩm Thiên dùng hết sức, giơ thanh kiếm lên, bất thình lình chém xuống cái hồ lô màu đen kia.
Coong!
Khi lưỡi kiếm chạm vào hồ lồ thì lập tức phát ra tiếng như là sắt thép va vào đá tảng.
Tuy cái hồ lô này khá nhỏ, nhưng độ cứng của nó lại ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng mà chung quy lại thì cái hồ lô này đã sắp mục nát nên bị cắt thành hai nửa dưới lưỡi kiếm sắc bén.
Nhưng mà điều làm cho mọi người kinh ngạc là, khi mở ra hồ lô thì bên trong nó lại có một hạt giống đang phát sáng.
Hạt giống này hiện ra các màu: đỏ, da cam, vàng, lục, lam, chàm, tím đủ bảy sắc cầu vồng, xung quanh nó toả ra vầng sáng vô cùng ôn hoà.
Những chỗ được vầng sáng chiếu rọi, mờ mờ ảo ảo hiện ra chân long, phượng hoàng, kỳ lân,… các phía đều có hư ảnh của thần thú, bay lượn vòng quanh.
Trong hư không, cũng mang máng vang lên âm thanh của đại đạo, mang theo chân ý đại đạo huyền diệu vô cùng.
Khi âm thanh này vang lên, ngay lập tức tất cả mọi người đều cảm nhận được sự tươi đẹp hiện lên trong tâm hồn mình.
Thậm chí còn mơ hồ có cảm giác ngộ đạo trong tâm linh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook