Ta Thực Sự Không Phải Là Con Trai Của Khí Vận
-
Chương 14: Các Hạ Không Có Duyên Với Ta
…
Tống gia chuyên làm về giám định, đương nhiên nhận ra được lệnh bài trong tay Thẩm Thiên không phải đồ giả.
Lại thêm cách xưng hô đặc biệt của Quế công công với Thẩm Thiên, Tống thiếu chưởng quỹ gần như đã tin chắc chắn Thẩm Thiên chính là Hoàng tử từ trong cung ra.
Có điều, y nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao số ghi trên lệnh bài kia không phải số sáu mà là số mười ba.
Nếu là Hoàng tử bình thường, Tống thiếu chưởng quỹ vẫn nung nấu ý định trả thù đấy.
Dù sao thì, nếu Tống gia đã có thể làm được việc khởi linh khoáng thạch thì cũng có một ít vốn liếng và nhân mạch trong giới tu tiên, dù là hoàng thất thế tục cũng phải nể mặt vài phần.
Nhưng trong số đông đảo Hoàng tử nước Đại Viêm, địa vị của Lục Hoàng tử ở mức siêu nhiên.
Cả hoàng thành Đại Viêm lớn như vậy, có ai là không biết đến uy danh Lục Hoàng tử Thẩm Ngạo?
Mười tám tuổi đã tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí cửu trọng thiên, gần như đã được một vị trưởng lão nào đó của Thái Bạch Động Thiên nhận làm đệ tử thân truyền, tiền đồ sau này không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ cần không vẫn lạc, ngày sau ít nhất Thẩm Ngạo cũng là chân nhân Kim Đan Kỳ.
Nếu may mắn, thạm chí còn có hy vọng đạt được vị trí Tôn giả Nguyên Anh Kỳ nữa.
Nên nhớ, dù là lão tổ tông Tống giá cũng chỉ có cảnh giới Kim Đan Kỳ đỉnh phong mà thôi.
Y chỉ là một thiếu chưởng quỹ Tống gia, làm sao có thể đắc tội nổi với một thiên tài tuyệt thế như Thẩm Ngạo?
Gần như trong chớp mắt, Tống thiếu chưởng quỹ đã dập tắt ý định trả thù.
Dù sao thì, còn sống không phải vẫn tốt hơn sao?
…
Lúc ấy, Thẩm Thiên đã rời xa hiện trường gây án!
“Mất mặt, mất mặc quá!”
Thẩm Thiên ngửa mặt lên trời thở dài. Đơn giản là hắn đã chịu đủ cái quầng sáng Phi Tù trên đầu mình rồi.
Người ta thấy việc nghĩa hăng hái làm anh hùng cứu mỹ nhân một cách thuận lợi.
Nhưng đến lượt hắn, lại có thể vỗ nhầm một cái đinh mới tội.
Biết đi đâu nói lí lẽ đây?
“Đến bao giờ mới có thể thoát khỏi cái vòng đen thui trên đầu này đây?”
Thậm chí Thẩm Thiên không dám yêu cầu xa vời quầng sáng màu đỏ, cho dù là màu lục cũng được.
“Điện hạ bớt giận, đây là chuyện ngoài ý muốn.”
Quế công công tỏ vẻ thương cảm, an ủi.
Thẩm Thiên bình tĩnh nhìn Quế công công hỏi: “Thật sự là ngoài ý muốn sao?”
Quế công công hơi khựng lại.
Xem biểu hiện suốt mười sáu năm qua của Điện hạ…
Hình như… không phải ngoài ý muốn thật.
…
“Hừ, không sao cả!”
Bỗng nhiên Thẩm Thiên cười lạnh nói: “Mặc dù kế hoạch A thất bại nhưng bổn Điện hạ đã nghĩ đến kế hoạch B!”
Hành vi lừa gạt bán khoáng của Tiểu Linh Tiên khiến cho trong lòng Thẩm Thiên nảy ra một sáng kiến tuyệt diệu.
Nếu Tiểu Linh Tiên đã có thể tự dựng cho mình cái mác linh mạch sư khiến cho vô số người điên cuồng hâm mộ.
Vậy thì sao Thẩm Thiên hắn không bắt chước chứ?
Dù sao, Tiểu Linh Tiên cũng chỉ là một tên giả mạo, mà Thẩm Thiên lại có thể nhìn thấy hình tượng cơ duyên thật sự.
Chỉ cần Thẩm Thiên đưa được mấy người có hình ảnh cơ duyên trên đầu tìm tới linh quáng thạch tương đương, chắc chắn có thể nổi danh đầu bảng rồi.
Đến lúc đó, đoán chừng người của cả Vạn Linh Viên đều phải xếp hàng muốn mời Thẩm Thiên hỗ trợ xem linh quáng thạch ấy chứ.
Lo gì không tìm được cơ duyên tẩy trắng quầng sáng đen thui trên đầu mình.
…
Nói làm là làm ngay!
Thẩm Thiên quyết định cải trang, đổi sang một thân đạo bào, dán thêm hai cọng ria mép gợi cảm bên môi.
Tiếp theo, hắn tìm một cái bàn và một cái ghế đựng quầy ở bên đường gần Vạn Linh Viên.
Sau đó, hắn cắt một tấm vải đỏ ra làm ba. Một miếng trải trên mặt bàn, hai miếng kia treo trên đầu hai cây gậy trúc được dựng hai bên bàn.
Bên trái viết: “Người có duyên một xu không lấy”, bên phải viết “Kẻ vô duyên vạn kim không kể.”
Tấm vải đỏ trên bàn thì viết bốn chữ lớn “Tích đức hành thiện” đầy mạnh mẽ, phiêu diệt thoát tục.
Không thể không nói, mặc dù Thập Tam Hoàng Tử Điện hạ có hơi xui xẻo.
Nhưng sống trong cung suốt mười sáu năm, ngày ngày đọc sách viết chữ, đã luyện ra được thư pháp rất thanh tú.
Vừa nhìn đã để lại ấn tượng thâm sâu khó lường.
“Đến xem đi, mau tới xem đi!”
“Bần đạo chính là Thẩm Ngạo Thiên đệ tử tọa hạ của Thiên Cơ Tôn giả tại động U Hác núi Thu Danh, phụng mệnh sư phụ xuống núi lịch lãm, tìm linh quáng thạch giúp cho người có duyên.
“Cam đoan mỗi lần khai mở chắc chắn sẽ có linh thạch. Mà sau khi mở ra được linh thạch, tại hạ sẽ không lấy một xu, mà tặng cho người có duyên toàn bộ!
“Mọi người đừng bỏ qua!
“Mua linh quáng thạch theo như lời bần đạo, năm sau tiên phủ sẽ giàu như biển lớn!”
…
Quế công công cùng Tần Cao không ngừng la gọi Thẩm Thiên, sắc mặt và địa vị dần dần trở nên tế nhị.
“Quế bá, Điện hạ thật sự sẽ đi tìm mỏ linh đoạn sao?”
“Mặc dù Điện hạ đã đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, nhưng việc tìm linh đoạn quáng bác đại tinh thâm, không có danh sư chỉ điểm, sợ là rất khó có thể hiểu được.”
“Không phải vì trước đó đã bị kích thích quá lớn nên Điện hạ đã bị điên rồi chứ?”
“Gần đây hành vi của Điện hạ có hơi khác thường, chẳng lẽ suy đoán trước đó là đúng? Thế nhưng bây giờ không có ngự y ở đây!”
Thẩm Thiên phản bác: “Bàn đạo không điên, bần đạo rất bình thường.”
Hai người này cũng không biết hô hào giúp hắn nữa, thực không biết cách làm việc.
Lúc này, có người qua đường nổi hứng đi tới hỏi thăm.
“Này, nếu mở ra được linh thạch, có phải ngươi sẽ không lấy một xu thật không?”
Thẩm Thiên tự tin cười nói: “Bần đạo nhất ngôn cửu đỉnh, nói không lấy một xu là sẽ không lấy một xu.”
Người qua đường kia nói: “Nhưng nếu ta nghe lời ngươi chọn linh khoáng thạch mà sai thì phải làm sao? Ngươi sẽ không lừa đảo chứ?”
Thẩm Thiên ngẩn người. Vị huynh đệ này đặt câu hỏi chạm đúng vào điểm mù của hắn rồi.
Đúng vậy!
Vì sao cùng một phương thức giống nhau mà không ai nghi ngờ Tiểu Linh Tiên lừa đảo chứ?
Đổi thành hắn, sao tự nhiên những người đi đường này lại thông minh thế?
Chẳng lẽ vì hắn không may mắn sao?
…
Ngẫm nghĩ một lát, Thẩm Thiên cảm thấy với khả năng của mình hẳn là sẽ không thất bại đâu.
Thế là hắn mỉm cười trả lời: “Bần đạo giúp người có duyên tìm linh đoạn khoáng chỉ vì muốn tích đức làm việc thiện. Nếu mở ra bảo vật sẽ không lấy một xu. Nếu không mở được bảo vật sẽ bồi thường tương đương!”
Mở ra bảo bối sẽ cho mình hết, không mở ra sẽ bồi thường toàn bộ sao?
Có chuyện tốt như vậy sao? Có bánh ngọt từ trên trời rơi xuống sao?
Ngay lập tức, người qua đường Giáp kia trở nên kích động.
Gã tươi cười nói: “Vậy làm phiền tiên sư chọn một khối mỏ tốt cho ta đi!”
Thẩm Thiên nhìn chằm chằm người qua đường Giáp này vài giây đồng hồ, khẽ lắc đầu.
“Thật đáng tiếc, các hạ và bần đạo không có duyên.”
Tống gia chuyên làm về giám định, đương nhiên nhận ra được lệnh bài trong tay Thẩm Thiên không phải đồ giả.
Lại thêm cách xưng hô đặc biệt của Quế công công với Thẩm Thiên, Tống thiếu chưởng quỹ gần như đã tin chắc chắn Thẩm Thiên chính là Hoàng tử từ trong cung ra.
Có điều, y nghĩ thế nào cũng không hiểu tại sao số ghi trên lệnh bài kia không phải số sáu mà là số mười ba.
Nếu là Hoàng tử bình thường, Tống thiếu chưởng quỹ vẫn nung nấu ý định trả thù đấy.
Dù sao thì, nếu Tống gia đã có thể làm được việc khởi linh khoáng thạch thì cũng có một ít vốn liếng và nhân mạch trong giới tu tiên, dù là hoàng thất thế tục cũng phải nể mặt vài phần.
Nhưng trong số đông đảo Hoàng tử nước Đại Viêm, địa vị của Lục Hoàng tử ở mức siêu nhiên.
Cả hoàng thành Đại Viêm lớn như vậy, có ai là không biết đến uy danh Lục Hoàng tử Thẩm Ngạo?
Mười tám tuổi đã tu luyện tới cảnh giới Luyện Khí cửu trọng thiên, gần như đã được một vị trưởng lão nào đó của Thái Bạch Động Thiên nhận làm đệ tử thân truyền, tiền đồ sau này không thể tưởng tượng nổi.
Chỉ cần không vẫn lạc, ngày sau ít nhất Thẩm Ngạo cũng là chân nhân Kim Đan Kỳ.
Nếu may mắn, thạm chí còn có hy vọng đạt được vị trí Tôn giả Nguyên Anh Kỳ nữa.
Nên nhớ, dù là lão tổ tông Tống giá cũng chỉ có cảnh giới Kim Đan Kỳ đỉnh phong mà thôi.
Y chỉ là một thiếu chưởng quỹ Tống gia, làm sao có thể đắc tội nổi với một thiên tài tuyệt thế như Thẩm Ngạo?
Gần như trong chớp mắt, Tống thiếu chưởng quỹ đã dập tắt ý định trả thù.
Dù sao thì, còn sống không phải vẫn tốt hơn sao?
…
Lúc ấy, Thẩm Thiên đã rời xa hiện trường gây án!
“Mất mặt, mất mặc quá!”
Thẩm Thiên ngửa mặt lên trời thở dài. Đơn giản là hắn đã chịu đủ cái quầng sáng Phi Tù trên đầu mình rồi.
Người ta thấy việc nghĩa hăng hái làm anh hùng cứu mỹ nhân một cách thuận lợi.
Nhưng đến lượt hắn, lại có thể vỗ nhầm một cái đinh mới tội.
Biết đi đâu nói lí lẽ đây?
“Đến bao giờ mới có thể thoát khỏi cái vòng đen thui trên đầu này đây?”
Thậm chí Thẩm Thiên không dám yêu cầu xa vời quầng sáng màu đỏ, cho dù là màu lục cũng được.
“Điện hạ bớt giận, đây là chuyện ngoài ý muốn.”
Quế công công tỏ vẻ thương cảm, an ủi.
Thẩm Thiên bình tĩnh nhìn Quế công công hỏi: “Thật sự là ngoài ý muốn sao?”
Quế công công hơi khựng lại.
Xem biểu hiện suốt mười sáu năm qua của Điện hạ…
Hình như… không phải ngoài ý muốn thật.
…
“Hừ, không sao cả!”
Bỗng nhiên Thẩm Thiên cười lạnh nói: “Mặc dù kế hoạch A thất bại nhưng bổn Điện hạ đã nghĩ đến kế hoạch B!”
Hành vi lừa gạt bán khoáng của Tiểu Linh Tiên khiến cho trong lòng Thẩm Thiên nảy ra một sáng kiến tuyệt diệu.
Nếu Tiểu Linh Tiên đã có thể tự dựng cho mình cái mác linh mạch sư khiến cho vô số người điên cuồng hâm mộ.
Vậy thì sao Thẩm Thiên hắn không bắt chước chứ?
Dù sao, Tiểu Linh Tiên cũng chỉ là một tên giả mạo, mà Thẩm Thiên lại có thể nhìn thấy hình tượng cơ duyên thật sự.
Chỉ cần Thẩm Thiên đưa được mấy người có hình ảnh cơ duyên trên đầu tìm tới linh quáng thạch tương đương, chắc chắn có thể nổi danh đầu bảng rồi.
Đến lúc đó, đoán chừng người của cả Vạn Linh Viên đều phải xếp hàng muốn mời Thẩm Thiên hỗ trợ xem linh quáng thạch ấy chứ.
Lo gì không tìm được cơ duyên tẩy trắng quầng sáng đen thui trên đầu mình.
…
Nói làm là làm ngay!
Thẩm Thiên quyết định cải trang, đổi sang một thân đạo bào, dán thêm hai cọng ria mép gợi cảm bên môi.
Tiếp theo, hắn tìm một cái bàn và một cái ghế đựng quầy ở bên đường gần Vạn Linh Viên.
Sau đó, hắn cắt một tấm vải đỏ ra làm ba. Một miếng trải trên mặt bàn, hai miếng kia treo trên đầu hai cây gậy trúc được dựng hai bên bàn.
Bên trái viết: “Người có duyên một xu không lấy”, bên phải viết “Kẻ vô duyên vạn kim không kể.”
Tấm vải đỏ trên bàn thì viết bốn chữ lớn “Tích đức hành thiện” đầy mạnh mẽ, phiêu diệt thoát tục.
Không thể không nói, mặc dù Thập Tam Hoàng Tử Điện hạ có hơi xui xẻo.
Nhưng sống trong cung suốt mười sáu năm, ngày ngày đọc sách viết chữ, đã luyện ra được thư pháp rất thanh tú.
Vừa nhìn đã để lại ấn tượng thâm sâu khó lường.
“Đến xem đi, mau tới xem đi!”
“Bần đạo chính là Thẩm Ngạo Thiên đệ tử tọa hạ của Thiên Cơ Tôn giả tại động U Hác núi Thu Danh, phụng mệnh sư phụ xuống núi lịch lãm, tìm linh quáng thạch giúp cho người có duyên.
“Cam đoan mỗi lần khai mở chắc chắn sẽ có linh thạch. Mà sau khi mở ra được linh thạch, tại hạ sẽ không lấy một xu, mà tặng cho người có duyên toàn bộ!
“Mọi người đừng bỏ qua!
“Mua linh quáng thạch theo như lời bần đạo, năm sau tiên phủ sẽ giàu như biển lớn!”
…
Quế công công cùng Tần Cao không ngừng la gọi Thẩm Thiên, sắc mặt và địa vị dần dần trở nên tế nhị.
“Quế bá, Điện hạ thật sự sẽ đi tìm mỏ linh đoạn sao?”
“Mặc dù Điện hạ đã đọc nhiều sách vở, kiến thức uyên bác, nhưng việc tìm linh đoạn quáng bác đại tinh thâm, không có danh sư chỉ điểm, sợ là rất khó có thể hiểu được.”
“Không phải vì trước đó đã bị kích thích quá lớn nên Điện hạ đã bị điên rồi chứ?”
“Gần đây hành vi của Điện hạ có hơi khác thường, chẳng lẽ suy đoán trước đó là đúng? Thế nhưng bây giờ không có ngự y ở đây!”
Thẩm Thiên phản bác: “Bàn đạo không điên, bần đạo rất bình thường.”
Hai người này cũng không biết hô hào giúp hắn nữa, thực không biết cách làm việc.
Lúc này, có người qua đường nổi hứng đi tới hỏi thăm.
“Này, nếu mở ra được linh thạch, có phải ngươi sẽ không lấy một xu thật không?”
Thẩm Thiên tự tin cười nói: “Bần đạo nhất ngôn cửu đỉnh, nói không lấy một xu là sẽ không lấy một xu.”
Người qua đường kia nói: “Nhưng nếu ta nghe lời ngươi chọn linh khoáng thạch mà sai thì phải làm sao? Ngươi sẽ không lừa đảo chứ?”
Thẩm Thiên ngẩn người. Vị huynh đệ này đặt câu hỏi chạm đúng vào điểm mù của hắn rồi.
Đúng vậy!
Vì sao cùng một phương thức giống nhau mà không ai nghi ngờ Tiểu Linh Tiên lừa đảo chứ?
Đổi thành hắn, sao tự nhiên những người đi đường này lại thông minh thế?
Chẳng lẽ vì hắn không may mắn sao?
…
Ngẫm nghĩ một lát, Thẩm Thiên cảm thấy với khả năng của mình hẳn là sẽ không thất bại đâu.
Thế là hắn mỉm cười trả lời: “Bần đạo giúp người có duyên tìm linh đoạn khoáng chỉ vì muốn tích đức làm việc thiện. Nếu mở ra bảo vật sẽ không lấy một xu. Nếu không mở được bảo vật sẽ bồi thường tương đương!”
Mở ra bảo bối sẽ cho mình hết, không mở ra sẽ bồi thường toàn bộ sao?
Có chuyện tốt như vậy sao? Có bánh ngọt từ trên trời rơi xuống sao?
Ngay lập tức, người qua đường Giáp kia trở nên kích động.
Gã tươi cười nói: “Vậy làm phiền tiên sư chọn một khối mỏ tốt cho ta đi!”
Thẩm Thiên nhìn chằm chằm người qua đường Giáp này vài giây đồng hồ, khẽ lắc đầu.
“Thật đáng tiếc, các hạ và bần đạo không có duyên.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook