Tà Thiếu Dược Vương
Chương 77: Dã tâm

- Thế nào rồi? Đồng Cường cùng Thiết Tháp rời đi, Thường lão tứ lập tức đi tới thi lễ ra mắt, Nhậm Kiệt nhìn về phía Thường lão tứ hỏi.

Nhậm Kiệt hỏi cũng không cụ thể lắm, tuy nhiên Thường lão tứ lại rất rõ ràng, vội nói: - Tạ Kiếm bên kia rất kỳ quái, sau khi ở trước cửa hàng dược đánh Quách Tú xong liền mất tích! Hắn ẩn núp vô cùng tốt, ta đã âm thầm vận dụng quan hệ điều tra dò tìm, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được tin tức của hắn. Mà trừ chúng ta ra, người của Thánh Dược Đường cũng đang ngầm tìm kiếm Tạ Kiếm, có lẽ là Quách Tú muốn trước bắt Tạ Kiếm khai đao, dù không giết Tạ Kiếm, nhưng tuyệt đối cũng không dễ dàng tha thứ cho hắn!

- Người này càng ngày càng có hứng thú! Xem ra tuy rằng hắn bị phế tay trái, thoạt nhìn nửa chết nửa sống, nhưng thật muốn làm chút chuyện gì còn là rất lợi hại, ngay cả ngươi và Thánh Dược Đường trong khoảng thời gian ngắn cũng khó mà tìm được hắn! Nhậm Kiệt càng ngày càng cảm thấy hứng thú, ngẫm nghĩ một lát rồi nói: - Tiếp tục gia tăng nhân lực vật lực đi tìm, không thể để cho Thánh Dược Đường tìm được hắn trước!

- Dạ! Ta đã bố trí rồi, mặc dù Thánh Dược Đường thế lực rất lớn, nhưng ở phương diện tầng dưới chót này bọn họ còn kém xa! Thường lão tứ tự tin đáp: mèo có đường của mèo, chuột có đường của chuột, đối với chuyện tầng dưới chót và tin tình báo, hắn vẫn rất có lòng tin.

- Một mặt cho theo dõi sát sao Thánh Dược Đường, còn chuyện ở sòng bạc thế nào? Nhậm Kiệt sau đó lại dặn dò một câu, bởi vì hắn thủy chung tin tưởng, tồn tại cường đại là vĩnh viễn không phải bỗng dưng mà có được.

Tuy rằng Thường lão tứ rất có lòng tin, Nhậm Kiệt cũng biết hắn ở mặt kinh doanh tầng dưới chót rất tốt, nhưng Thánh Dược Đường cũng nhất định là có biện pháp của họ, loại chuyện như vậy tốt nhất là thận trọng đồng thời lưu ý cẩn thận.

- Dạ! Thường lão tứ đáp một tiếng, lập tức nói thêm: - Lần này ta tới cũng là muốn nói chuyện sòng bạc với sư phụ. Chúng ta mới sửa đổi, trùng tu ba cái sòng bạc mới ngày mai sẽ chính thức bắt đầu khai trương. Trước ta đã dựa theo phương pháp sư phụ nói, không ngừng mời mấy đám người có lực ảnh hưởng tới chơi, cho bọn họ có thua có thắng, thậm chí thắng còn nhiều hơn. Sau đó cũng thông qua bọn họ truyền ra ngoài rất nhiều phương pháp trò chơi mới. Hơn nữa các loại phân chia cấp bậc cũng vô cùng nghiêm khắc, hiện tại đã có rất nhiều người chủ động liên lạc, đoán chừng ngày mai một khi bắt đầu chính thức khai trương, nhất định sẽ làm ăn rất tốt. Đồ nhi muốn hỏi trước sư phụ, ngày mai ngài có thể đi dự hay không?

- Đi! Dĩ nhiên phải đi! Chuyện làm ăn của chúng ta chính ta không đi cổ vũ quảng bá thì còn ai khác! Nhậm Kiệt sớm đã chỉ bảo cho Thường lão tứ các loại lý luận và phát triển sòng bạc. Dĩ nhiên, chẳng qua là hắn đưa ra một số ý nghĩ và giàn giáo, còn cụ thể thay đổi hoàn thiện như thế nào còn cần Thường lão tứ đi làm. Tuy nhiên Thường lão tứ không hổ là từng có cơ sở làm Trường Nhạc Đổ Phường, nên có thể nhanh như vậy đã hoàn toàn định ra hết thảy khối công việc này, có thể thấy được hắn cũng bỏ ra công phu rất lớn.

Nhậm Kiệt cũng muốn đi xem, Thường lão tứ làm thành hình dáng ra sao, bởi vì đây chính là cơ sở căn bản sau này hắn nhặt lấy linh ngọc cuồn cuộn không ngừng. Chỉ có củng cố vững chắc nơi này, mới có thể có tài phú phát triển những thứ khác, mới có thể đủ linh ngọc cho mình không ngừng thông qua đoạn phim trong thức hải nhìn thấy cảnh tượng thánh nhân luận đạo kia.

Mặc dù hiện tại chính mình đã xem như thành thạo lão luyện, nhưng Nhậm Kiệt cũng cảm nhận được áp lực và nguy cơ cực lớn. Mà đại cảnh giới tăng lên chẳng những có thể mang đến chỗ tốt cho mình tu luyện, còn có thể làm cho mình ở những phương diện khác đều có thể phát huy, cộng thêm có thể trợ giúp người bên cạnh tăng tiến... đây mới là kỳ ngộ lớn nhất, mình nhất định phải nắm lấy.

Hàn huyên một hồi với Thường lão tứ, Nhậm Kiệt lại dặn dò hắn một lần về chuyện Tạ Kiếm, quyết định tốt chuyện tham gia khai trương sòng bạc Trường Nhạc Đổ Phường mới. Sau đó cho Thường lão tứ đi về trước bận rộn, Nhậm Kiệt thì bắt đầu tiếp tục tu luyện Ngọc Hoàng Quyết Luyện Thể Thiên tầng thứ sáu.

Sau khi đạt tới tầng thứ sáu, hắn cần ngưng tụ 1152 vòng tròn khí kình mới có thể hoàn thành trận pháp trong cơ thể, quá trình này bản thân nó chính là một loại tôi luyện, một loại rèn luyện đối với nắm giữ về lực lượng của bản thân. Mà một khi ngưng tụ xong 1152 vòng tròn khí kình hình thành trận pháp, thì bắt đầu nghiền ép tôi luyện đối với thân thể và khí kình trong cơ thể.

Hiện tại Nhậm Kiệt nắm giữ đối với Luyện Thể Thiên của Ngọc Hoàng Quyết đã rất nhuần nhuyễn, bình thường ngưng tụ vòng tròn khí kình trong cơ thể đã không cần ở một chỗ cố định đặc biệt, giống như lúc này hắn vẫn đang ngồi trong lương đình xem thành viên cận vệ đội tu luyện, mà vẫn có thể không ngừng hoàn thành chuyện ngưng tụ vòng tròn khí kình trong cơ thể. Trừ phi đến lúc vòng tròn khí kình hoàn toàn ngưng tụ, hoàn toàn tạo thành trọng lực, trận pháp áp lực, nhất là lúc mới bắt đầu, phải cần một không gian riêng biệt thích ứng, bởi vì loại trạng thái đó người khác nhìn một cái có thể nhìn thấu một vài vấn đề. Ngoài ra Ngọc Hoàng Quyết có chỗ tốt khác chính là có thể tùy thời tùy chỗ, ở dưới bất kỳ tình huống gì đều có thể tu luyện.

Cho nên thời khắc này Nhậm Kiệt mới có thể vừa nhìn cận vệ đội tu luyện, thỉnh thoảng nhìn thấu một vài vấn đề kêu đến nói mấy câu, một bên vừa không trễ nãi chuyện tu luyện của mình. Ở trong mắt người khác, hắn giống như một người vô cùng nhàn nhã, ngồi tại đó uống trà xem người khác tu luyện.

...

Tại Thánh Dược Đường, trong hậu viện.

- Phế vật! Con bà nó! Toàn bộ đều là phế vật! Bình thường nuôi các ngươi làm gì, hiện tại bảo các ngươi tìm một tên rác rưới, phế vật cũng không tìm được, lưu lại các ngươi còn có ích lợi gì chứ!

"Bùng... Bốp..." Quách Tú tức giận quát mắng, đi tới đi lui trong phòng, đột nhiên giơ lên một chân đạp bay cái bàn ở bên cạnh, toàn bộ các thứ ở bên trên vỡ vụn bay rơi đầy đất. Phía dưới một đám người đang quỳ, từng người đều đang run cầm cập, không dám nói một câu.

Những người này đều là ngày thường đi theo bên cạnh Quách Tú, bình thường mỗi người đều nói nhiều, ít nhất đều có thể đùa vui vẻ với Quách Tú, chẳng qua lúc này đúng là lúc Quách Tú dùng bọn họ làm việc, lại là một lần ỉu xìu nhất...

- Thiếu gia chính là làm cho các ngươi hư rồi, tất cả đều cút tới Hình đường, mỗi người lĩnh 100 pháp trượng, sau đó toàn bộ đều sung vào đội hái thuốc đi vào Yêu Thú Thâm Uyên hái thuốc! Lúc này, Quách Tông Hữu Đường chủ Thánh Dược Đường cất bước đi vào, lạnh lùng nhìn thoáng qua những người đang quỳ dưới đất. Hắn cảm thấy con trai mình vĩnh viễn đều là ưu tú, sai lầm đều là người bên cạnh.

Bình thường con trai cưng chìu đám người kia hắn cũng không nói gì, lúc này thấy bọn chúng lại chọc cho con trai nổi giận thành như vậy, lập tức hạ lệnh.

"Bùm!" Quách Tông Hữu vừa dứt lời, liền có một người trực tiếp sợ tới mức ngã đùng ngất xỉu. Pháp trượng cũng không phải là một loại phạt trượng, 100 pháp trượng đánh xuống ít nhất có một vài người không sống nổi, dù sao cũng còn sống, nhưng đi vào Yêu Thú Thâm Uyên hái thuốc chính là cửu tử nhất sinh.

Tuy nhiên Quách Tông Hữu đã ra lệnh, mà thời khắc này Quách Tú đang nổi nóng vốn cũng không có nói giúp cho bọn họ, bọn họ cũng chỉ đành nhận mệnh đi ra ngoài.

- Tức giận làm chi với đám nô tài này! Thân thể của con mới vừa dưỡng lành, không bằng trước con trở về tông môn, chuyện nơi đây đích thân cha sẽ giúp con xử lý tốt! Tên Tạ Kiếm kia sẽ không sống được lâu nữa đâu! Quách Tông Hữu đau lòng nói.

- Không được! Quách Tú lắc mạnh đầu, cả giận nói: - Tên Nhậm Kiệt kia ta không có biện pháp tự tay làm thịt hắn thì quên đi! Còn tên Tạ Kiếm này ta nhất định phải đích thân ra tay! Lúc đó hắn cũng dám nắm đầu ta, không phế bỏ tay của hắn, ta nhớ tới liền khó chịu. Đáng giận! Một tên phế vật không thể rời khỏi Ngọc Kinh Thành như vậy, mà lại vận dụng nhiều lực lượng như vậy, thậm chí để cho những bang chủ các bang phái khác tra xét còn không tìm ra được... hắn có thể trốn chỗ nào chứ?

- Tên Tạ Kiếm này vốn được cho là thiên tài kiệt xuất nhất của Minh Ngọc Hoàng Triều tiếp sau Nhậm Thiên Hành, tương lai tiền đồ không thể lường, hắn cũng không phải nhân vật bình thường. Mặc dù bây giờ bị phế, nhưng cũng khó mà dùng lẽ thường suy đoán, tuy nhiên con yên tâm: ta đã liên lạc với người của Lam Thiên trong Ngọc Tinh Học Viện, Tạ Kiếm kia dám trốn tránh người khác, nhưng tuyệt đối không dám trốn tránh Lam Thiên, khẳng định bọn họ sẽ biết Tạ Kiếm ở đâu! Gừng càng già càng cay, Quách Tông Hữu sớm đã làm những chuẩn bị khác. 

Quách Tú nắm chặt nắm tay, gương mặt đầy sát khí, độc ác nói: - Bất kể dùng biện pháp gì tìm được hắn, phát tiết cơn tức này xong, ta mới rời Ngọc Kinh Thành. Tốt nhất có thể nhìn thấy tên Nhậm Kiệt kia chết đi! 

- Tên Nhậm Kiệt kia hễ có tin tức gì cha sẽ lập tức thông báo cho con. Dù sao hắn là con trai của Nhậm Thiên Hành, trước đây Tu La cũng đích thân ra tay, cũng phải đề phòng sau khi hắn bị giết Tu La bạo phát! Cho nên con nhất thiết phải rời đi trước. Hơn nữa lần này ra tay không thể mời tổ chức sát thủ bình thường, điều đó rất dễ dàng bị điều tra ra đầu mối. Cha đã nghĩ kỹ, mời người của Tàn Hồn ra tay, cho nên con hãy yên tâm trở về tông môn tu luyện đi!. 

Người bình thường không biết Tàn Hồn có nghĩa gì, nhưng Quách Tú cũng biết một chút, vừa nghe phụ thân nói mời Tàn Hồn, trong mắt hắn lập tức bừng sáng, đồng thời trong lòng hả hê một trận: "Nhậm Kiệt ơi Nhậm Kiệt! Ai bảo ngươi dám động tới bổn thiếu gia, đấu với bổn thiếu gia, ngươi chết chắc rồi! Chẳng những phải chết, hơn nữa còn chết rất thảm, rất thảm!!!". 

......

Tại Phương gia, gia chủ Phương gia Phương Thiên Ân sắc mặt lại âm trầm xuống, làm cho gương mặt Phương Kỳ gần đây vừa hơi có chút vui vẻ, vừa mới có chứa mỉm cười ngồi ở trong đại sảnh chờ Phương Thiên Ân trở lại, cũng không khỏi sửng sốt. Phương Thiên Ân dù thế nào đi nữa cũng đã làm gia chủ Phương gia nhiều năm như vậy, hơn nữa còn là Hình Bộ Thượng Thư, từ rất lâu vui giận đều không hiện ra nét mặt, nhưng lúc này Phương Kỳ lại có thể nhìn ra Phương Thiên Ân đang rất giận, rất phẫn nộ. 

- Chẳng lẽ chuyện Tây Thành Duệ Tiến Doanh xảy ra vấn đề gì? Phương Kỳ lập tức đứng dậy tự mình bưng lên một ly trà cho Phương Thiên Ân đang nổi giận đùng đùng ngồi xuống, xua tay để cho những người khác đi xuống, nhìn Phương Thiên Ân hỏi thăm. Bởi vì nàng nhớ rất rõ ràng, hai ngày trước lúc gặp phụ thân, phụ thân còn rất cao hứng. Tuy rằng trước đó bị bêu xấu ở trước cửa chính Nhậm gia, nhưng chuyện này qua đi bệ hạ còn làm trung gian cấp cho bồi thường nhất định. 

Vừa lúc ở chỗ Nhậm gia có vị trí hai thống lĩnh, một phó tướng muốn điều động, Hoàng đế trực tiếp đưa người của Phương gia nằm vùng thế vào chỗ. Điều này hiển nhiên chính là một loại cân bằng quân lực. Dù sao lục gia Nhậm Thiên Tung của Nhậm gia có thể công khai giết chết linh thú tọa giá của gia chủ Phương gia, còn có Nhậm Kiệt công khai gõ trống điểm tướng, nên bệ hạ dùng phương thức này coi như là một loại đánh tiếng, đồng thời cũng là một loại bồi thường cho Phương gia. 

Phương Thiên Ân lúc đó còn rất cao hứng, linh thú tọa giá tuy rằng trân quý, nhưng cùng một lúc cấp cho Phương gia nhiều thêm hai vị trí thống lĩnh và một phó tướng thì càng có giá trị hơn. Hơn nữa Hoàng đế còn trực tiếp đáp ứng vốn là một vị nguyên lão Phương gia nắm giữ Duệ Tiến Doanh ở Tây Thành Ngọc Kinh Thành cũng vẫn như cũ sẽ bổ nhiệm người của Phương gia.

Chính vì những thứ cân bằng âm thầm này, sau đó Phương gia mới có thể yên tĩnh như vậy. Hôm nay nhìn sắc mặt của Phương Thiên Ân, trước hết Phương Kỳ nghĩ tới chuyện quan hệ trọng đại Tây Thành Duệ Tiến Doanh. 

"Bịch!" Phương Thiên Ân vỗ mạnh một cái lên bàn, tức giận nói: - Đáng ghét! Lần này lại bị tính kế rồi! Hoàng đế trước đáp ứng nói để cho người Phương gia ta tiếp tục tiếp nhận Tây Thành Duệ Tiến Doanh, hơn nữa còn là nói ở trước mắt cả triều văn võ lâm triều, để cho những người khác bỏ đi ý tranh đoạt. Ta còn tưởng rằng hắn là suy nghĩ tốt muốn lôi kéo chúng ta như thế là để cùng đối phó với Nhậm gia, không nghĩ tới hắn lại đào một cái bẫy rập. Hôm nay... hắn trực tiếp hạ chỉ tuyên bố bổ nhiệm Phương Viêm trở thành phó tướng Tây Thành Duệ Tiến Doanh, tạm thay thế chức tướng quân của Tây Thành Duệ Tiến Doanh!

Chức tướng quân Tây Thành Duệ Tiến Doanh trước nay luôn được Phương gia nắm giữ, quân số cũng là một biên chế lớn nhất tới 10 vạn người, là một trong binh mã chủ lực của kinh đô và vùng trọng địa lân cận, lực lượng này vô cùng trọng yếu. Mà từ lần trước Phương Thiên Ân vứt bỏ không cứu Phương Viêm, để lại Phương Viêm bị trói ở Nhậm gia, sau cùng sau khi Phương Viêm được Hoàng đế hạ chỉ mang đi, Phương Viêm đã hơi xa cách Phương gia. 

Đối với loại kết quả này, Phương Thiên Ân cũng đã nói với Phương Kỳ, cho rằng xảy ra loại chuyện như vậy, trong khoảng thời gian ngắn chuyện giữa Phương Viêm và thất công chúa đã không có gì vui, mà Phương Viêm rõ ràng có ý đồ đầu phục Hoàng đế, gia tộc cũng không cần thiết tiếp tục đầu tư tài nguyên vào hắn nữa. 

Chỉ là không nghĩ tới, Hoàng đế lại đột nhiên dùng chiêu thức ấy, vốn trước đó chuẩn phân phối cho hắn hai vị trí thống lĩnh và một vị trí phó tướng bất quá là mồi dụ. Nên biết rằng một phó tướng bình thường bất quá nắm trong tay hai 3 vạn binh mã, hơn nữa còn là không chính hiệu, vài ba phó tướng như vậy cũng không thể so sánh với một tướng quân Duệ Tiến Doanh... Lần này thật đúng là thua thiệt lớn rồi! 

Phương Kỳ vừa nghe nói cũng khẽ nhíu mày: - Phương Viêm dã tâm cũng rất lớn, bại bởi Thiên ca hắn vẫn luôn không phục, chẳng qua là trước đây hắn một mực ẩn nhẫn không dám biểu hiện ra. Hừ! Xem ra hắn thật đúng là không rõ lắm mình có bao nhiêu cân lượng, ngay cả bệ hạ lợi dụng hắn lại cũng không biết, trở mặt với người trong tộc hắn cho là hắn có thể được chỗ tốt gì chứ? Tuy nhiên ngài cũng không cần lo lắng, như vậy cũng tốt, đỡ phải gia tộc tiếp tục hao phí tài nguyên duy trì hắn. Ở Tây Thành Duệ Tiến Doanh, Phương gia chúng ta kinh doanh đã nhiều năm như vậy, coi như bệ hạ cũng biết rõ, người của hoàng gia trong khoảng thời gian ngắn cũng không làm gì được, huống chi là Phương Viêm!

- Trước cứ để cho hắn đắc ý mấy ngày, tốt nhất để cho hắn tiếp tục đấu một trận với tên Nhậm Kiệt kia, chuyện này phỏng chừng cũng là tâm tư của Hoàng đế, cho nên chúng ta tuyệt đối không thể cấp bách, thậm chí còn phải tỏ ra gia tộc muốn tiếp tục duy trì hắn và giữ vững quan hệ với hắn. Trong khoảng thời gian này ta bế quan tu luyện cũng phóng ra lời nói: vẫn là do Nhậm Kiệt không ngừng gây phiền toái! Tuy nhiên bất kể là Phương Viêm, Nhậm Kiệt hay là Cao Bằng bọn họ, hay là một số những người khác, bất kể bọn họ làm trò trống gì, đều là thằng hề nhảy nhót, chỉ cần Thiên ca trở lại là bọn họ không là gì nữa. Thiên ca đã nói tìm được thứ có thể giúp ta mau sớm tăng lên lực lượng, để cho ta thừa dịp hiện tại đầm tốt cơ sở. Sau khi hắn trở về sẽ giúp ta tăng lên, thuận tiện sẽ dọn dẹp đám rác rưỡi này! Nói đến đây, trong mắt Phương Kỳ ngập đầy vẻ kiêu ngạo, tự tin, hạnh phúc, mong đợi. 

Đừng nói là Phương Kỳ, ngay cả Phương Thiên Ân sau khi nghe nói cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng. Lam Thiên nếu đã nói như vậy, thì đám trẻ tuổi thằng hề bọn chúng cứ nhảy nhót đi rồi sẽ gặp xui xẻo... xui xẻo sụp đổ! Đừng nói là Lam Thiên tự mình ra tay, dù là người dưới tay Lam Thiên trong Thiên bảng ra tay, cũng đủ để diệt sát những tên trẻ tuổi trong cái gọi là tồn tại kiệt xuất này. 

Hai ngày một đêm trong nháy mắt trôi qua, ngay ngày thứ hai sắc trời còn tối đen, Nhậm Kiệt vẫn còn ngồi ở trong viện vừa ngưng tụ vòng tròn khí kình Ngọc Hoàng Quyết Luyện Thể Thiên tầng thứ sáu, vừa chỉ điểm, sửa đổi phương pháp tu luyện cho mọi người cận vệ đội. 

"Ầm... Bùng bùng..." Trong đại viện gia chủ Nhậm gia, bên trong một gian phòng ở trong viện đột nhiên truyền ra một tràng tiếng nổ điếc tai nhức óc, sau đó khí kình cường đại chấn vỡ cửa sổ, cửa phòng toàn bộ vỡ vụn bay ra, trong lúc nhất thời uy thế kinh người.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương