Tà Thiếu Dược Vương
-
Chương 74: Lại đột phá
Dựa vào, khó trách nói dưới Chân Khí Cảnh không cách nào luyện chế phù văn, vốn là trước mắt mình đã hoàn thành, cuối cùng phù văn ngưng tụ thành hình có thể hấp thu bộ phận linh khí trong thiên địa xung quanh, nhưng hấp thu 10 phần linh khí trong thiên địa, phải cần mình cung cấp 1 phần linh khí làm phụ trợ mới ngưng tụ thành hình.
Vừa rồi một hơi khống chế 5 cái trận pháp khắc họa phù văn đã hao bảy tám phần, tốc độ khôi phục trong người đã thua xa không thể cung cấp, tiếp tục như vậy thì phù văn khổ cực luyện chế đến trình tự cuối cùng vẫn sẽ bị hủy.
Hơn nữa nếu như mình không cách nào hoàn thành bước cuối cùng, dù có cố gắng thế nào thì cũng không cách nào hoàn thành.
Lực lượng, bản thân mình còn chưa đủ lực lượng.
Tuy rằng lực lượng bản thân giai đoạn hiện tại thoạt nhìn không có tác dụng lớn, nhưng trong lòng nhưng Nhậm Kiệt hiểu rõ, trên thế giới này, cuối cùng vẫn phải dựa vào lực lượng của bản thân.
Khí kình trong người gần như bị hút hết, lúc này phù văn mất đi lực lượng của Nhậm Kiệt điều tiết khống chế, một bước cuối cùng dung hợp hoàn thành, chẳng qua là đơn thuần bắt đầu hấp thu linh khí trong thiên địa, vừa bắt đầu liền xuất hiện hỗn loạn muốn nổ tung.
Má nó, nổ cỡ này thì mình cũng phải bị thương.
Lực lượng trong người gần như bị hút hết, Nhậm Kiệt đã chuẩn bị ném cái phù văn đã hoàn thành 99%, ném đi rồi mới nghĩ cách khác. Chờ mình khôi phục lực lượng hoàn toàn sau đó nghĩ cách tiết kiệm lực lượng từ thúc đẩy trận pháp, hoặc là sử dụng dược tề nháy mắt kích hoạt ra lực lượng khí kình, sau đó sẽ thử....
Ngay khi trong đầu Nhậm Kiệt nhanh chóng tính toán, chuẩn bị ném khối phù văn hoàn thành 99% này ra ngoài, trong người đột nhiên trào ra một cỗ linh khí khổng lồ.
Chưa đến Chân Khí Cảnh, vậy không cách nào hấp thu linh khí trong linh ngọc, nhưng lần này linh khí đi vào người Nhậm Kiệt là linh khí được người khác xử lý, trong nháy mắt làm cho khí kình trong cơ thể Nhậm Kiệt sống dậy, điên cuồng khôi phục, điên cuồng tăng vọt.
Trong nháy mắt lực lượng của Nhậm Kiệt gần như bị hút khô liền khôi phục trong nháy mắt. Nhậm Kiệt không để ý tới nguyên nhân cỗ lực lượng này, lập tức khống chế phù văn sắp bị ném ra, nháy mắt ngưng tụ lực lượng.
Vù!
Từng đạo lực lượng tràn vào phù văn, khối phù văn lớn cỡ bàn tay kém theo một vòng hào quang lih khí ngưng tụ co lại nằm trong tay Nhậm Kiệt.
Chẳng qua lúc này Nhậm Kiệt cũng không có sức đâu nhìn khối phù văn mà mình hao hết sức lực luyện chế thành. Bởi vì trước đó không ngừng tiêu hao, thử nghiệm luyện chế phù văn, lực lượng trong người không ngừng vận chuyển, Ngọc Hoàng Quyết điên cuồng thúc đẩy. Hơn nữa ở lúc cuối cùng, lực lượng gần như khô cạn được linh khí khổng lồ tưới mát, Ngọc Hoàng Quyết điên cuồng vận chuyển, lực lượng mênh mông bành trường trong người.
Bùm bùm bùm....
Vòng tròn khí kình vốn đã thích ứng, nhưng vẫn không có sức đánh vỡ, trong nháy mắt bị đánh vỡ hoàn toàn.
Oành! Đột phá, Nhậm Kiệt từ Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm đột phá đến tầng thứ sáu, dù chỉ là đột phá Luyện Thể Cảnh, nhưng lực lượng của hắn tăng trưởng hung mãnh, càng khủng bố hơn Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất đột phá đến tầng thứ hai.
- Tổ cha nó, tiểu tử này quá khủng bố đi chứ, thật sự để hắn luyện chế hoàn thành. Hơn nữa chẳng qua là Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm đột phá đến tầng thứ sáu, đột phá bé nhỏ, vậy mà... vậy mà hung mãnh đến cỡ này. Lúc này ở đằng sau Nhậm Kiệt, lão nhân mặt cười đang đặt tay lên vai Nhậm Kiệt, chính là hắn vào lúc mấu chốt không ngừng chuyển hóa linh khí truyền cho Nhậm Kiệt.
Tuy rằng như vậy hao tổn rất lớn, nhưng lại trợ giúp vô cùng lớn đối với Nhậm Kiệt.
Mà lúc này bản thân lão nhân mặt cười cảm nhận được Nhậm Kiệt đột phá, cũng bị dọa hoảng sợ. Người khác đột phá Luyện Thể Cảnh cơ sở nhất, tầng thứ năm đến tầng thứ sáu dù có chút quan trọng, nhưng cũng chỉ như một chậu nước mở rộng thành ba chậu mà thôi. Nhậm Kiệt thì hay rồi, trực tiếp từ một chậu nước biến thành cái hồ nước, đã tăng trưởng không chỉ một hai lần, quá kinh người.
Hơn nữa thân thể hắn cũng mạnh đến kinh người, lại có thể sánh được với Chân Khí Cảnh tầng thứ ba, rốt cuộc hắn làm như thế nào, chẳng lẽ công pháp mà hắn tu luyện lại thần kỳ như thế?
Lại lần nữa, lại một lần nữa.
Trong lòng lão nhân mặt cười cười khổ không thôi, thế này mới bao lâu, mỗi lần mình gặp hắn cũng là lúc hắn đột phá, mỗi lần mình nghĩ là đã nhìn thấu, mới phát hiện căn bản không có chuyện đó. Thấy được Nhậm Kiệt đã hoàn thành đột phá, lão nhân mặt cười mới từ từ rút tay về, chẳng qua ánh mắt nhìn Nhậm Kiệt lại có thêm vô số thắc mắc.
- Phù! Nhậm Kiệt đột phá xong thở phào một hơi, mỗi lần đánh vỡ vòng tròn khí kình đều sảng khoái như giãy khỏi lồng giam xiềng xích. Chẳng qua sẽ rất nhanh lại phải khóa mình vào bên trong, bởi vì chỉ có như thế mới thu được lực lượng càng mạnh hơn.
Cảm thụ được lực lượng trong người, cường độ thân thể biến đổi, Nhậm Kiệt xiết chặt tay, hiện tại dù cho gặp lại Nghiêm Chấn Phi, dù là ở tình huống hắn không bị thương, Nhậm Kiệt cũng có lòng tin đánh hắn một trận. Chẳng qua vẫn nên ẩn giấu thực lực của mình thì hơn, không thích hợp bại lộ, trừ khi giống như đối phó Nghiêm Chấn Phi lần trước, hoặc là đến khi mình có được đầy đủ thực lực đối mặt mọi thứ.
- Lần này lão gia ngài thua lớn rồi! Chậm rãi khống chế lực lượng trong người, Nhậm Kiệt xoay người xòe tay ra đưa phù văn đã luyện chế xong ra trước mặt lão nhân mặt cười.
Mới vừa rồi không có lão nhân mặt cười hỗ trợ, Nhậm Kiệt không thể hoàn thành, không thể làm được việc phá vỡ luật sắt ở Minh Ngọc Hoàng Triều, càng không thể thắng được lão nhân mặt cười.
- Hừ! Lão nhân mặt cười hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: - Đánh cược chịu thua, bổn vương cược là ngươi không cách nào làm được, dù là bởi lực lượng được ngươi không duy trì nổi, bổn vương cũng không nhỏ mọn nói ngươi thua. Chẳng qua không ngờ tới, ngươi lại thật sự làm được, hơn nữa còn không bình thương hơn cả yêu nghiệt Lam Thiên kia. Yên tâm, ta sẽ dựa theo ước định dẫn tiểu nha đầu ra ngoài 1 năm, giúp nó bình ổn tâm cảnh, sẽ không để cho nó vì hận nhập ma.
Lão nhân mặt cười nghe Nhậm Kiệt nói xong, liền hiểu được dụng ý của hắn. Tôn Nhị tận mắt nhìn thấy chuyện diệt môn, ảnh hưởng quá lớn tới nàng, nếu như không thể giúp nàng thay đổi, vậy rất có thể sẽ vây khốn nàng cả đời.
- Báo thù không đáng trách, có thể lấy làm động lực giết người, nhưng sẽ lại mai một bản tâm. Đối với lão nhân mặt cười lấy mình so sánh với Lam Thiên mà mọi người đều cho là yêu nghiệt, Nhậm Kiệt căn bản không tiếp lời, bởi vì vốn là hắn không để ý. Nếu như đổi lại thành người khác, lúc này đã sớm khó nhịn được, hắn lại càng quan tâm tình huống của Tôn Nhị.
- Tuy rằng ngài không chịu nói nhiều, nhưng mà ở lâu như vậy cũng cùng ngài học được không ít, còn liên tiếp đột phá...
- Tổ cha nó, tiểu tử ngươi có ý gì? Lão nhân mặt cười vừa nghe liền trợn mắt to như trâu, thầm mắng tiểu tử này biến tướng mắng người mà!
- Tuyệt đối không có ý gì khác, thành tâm thành ý, ngài đừng nghĩ nhiều. Nhậm Kiệt vội vàng giơ tay lên ấn xuống lão nhân mặt cười đừng kích động, thế mới nói tiếp: - Ngài cũng thấy bên ta rồi, các mặt đều có thể học tập nắm giữ, hiện tại vấn đề bên phía Tiểu Nhị mới nghiêm trọng. Cho nên ta muốn ngài dẫn bé ra ngoài một chuyến, muốn để cho bé đi nhiều, thấy nhiều, cảm nhận nhiều, không thể vẫn luôn chìm đắm trong thù hận. Thù là phải báo, nhưng không thể vì thế mà hủy diệt bản thân, chờ đến khi báo thù xong, người cũng xong rồi.
Nghe Nhậm Kiệt nói thế, lão nhân mặt cười khẽ gật đầu, bởi vì Nhậm Kiệt đều nói thật, chính hắn cũng rất không tự nhiên, mỗi lần đều không biết phải dạy Nhậm Kiệt cái gì. Quá cao thâm, hiện tại Nhậm Kiệt không dùng tới cũng không thể học, những cái khác thì chỉ biết Bát Phương Tuyệt Sát, trận pháp cùng chuyện hôm nay.
An bài như thế cũng hay lắm rồi, làm cho lão nhân mặt cười có cảm giác thở phào, dạy tiểu tử này đúng là hại khổ bản thân. Hắn chẳng qua là Luyện Thể Cảnh, mình dùng chuyện Chân Khí Cảnh cũng khó hoàn thành được mà hắn cũng có thể thoải mái hoàn thành. Mình cũng không lấy ra thứ Thần Thông Cảnh để dạy hắn được, tổ cha nó, Nhậm Thiên Hành sao lại có đứa con như thế.
- Tiểu Nhị liền phó thác cho ngài, chỗ ta không có lễ vật gì cầm ra được, chỗ này có một cái phù văn tặng cho ngài. Nếu lúc ngài tu luyện có vấn đề gì dùng tới, có lẽ giúp được gì cho ngài, ta khắc hoạ một ít cảm ngộ của mình vào trong đó. Nhậm Kiệt nói, giao chiếc phù văn đầu tiên mà mình khắc ra cho lão nhân mặt cười.
Phù văn có thể dung nhập các loại lực lượng, thậm chí cảm ngộ cũng không có vấn đề. Mà vừa rồi khi khắc họa phù văn này, Nhậm Kiệt đã khắc họa một ít thứ thấy được Thánh nhân giảng đạo trong thức hải. Tuy rằng hắn có thể khắc họa ra cực ít, chỉ như giọt nước trong biển rộng, nhưng dù sao hắn cũng dốc sức khắc họa ít nhiều cảnh Thánh nhân luận đạo vào trong này.
Chính hắn hiện tại có thể lĩnh ngộ những thứ này, nhưng nếu người khác bị ảnh hưởng một chút, có lẽ cũng giúp ích được. Nhất là loại cảnh giới như lão nhân mặt cười, bởi vì cảnh giới cao, Nhậm Kiệt chẳng qua có thể miêu tả một ít cảnh thấy được trong thức hải, người không đủ cảnh giới không thể phát hiện được gì, có lẽ chỉ thấy cảnh vật lóe lên rồi qua.
Cụ thế có dùng được không, Nhậm Kiệt cũng không rõ lắm, dù sao loại chuyện này phải xem cơ duyên, cảm ngộ.
Trợ giúp?
Lão nhân mặt cười ngây ra, nhìn Nhậm Kiệt không biết phải nói gì nữa. Tu vi cùng lực lượng của mình, tiểu tử này đi cầm một cái phù văn Luyện Thể Cảnh nói cho mình có lẽ giúp được một ít, trong đầu hắn đang nghĩ cái gì?
Tuy nhiên lão nhân mặt cười vẫn nhận lấy, hắn cũng muốn nghiên cứu thử, Nhậm Kiệt dùng trận pháp khắc họa phù văn có gì khác biệt, phá vỡ luật sắt ngàn năm Minh Ngọc Hoàng Triều rốt cuộc là chuyện thế nào.
Về phần Nhậm Kiệt nói trợ giúp, hắn căn bản không suy nghĩ nhiều, một cái phù văn Luyện Thể Cảnh có giúp ích được gì cho mình.
Trên thực tế bản thân Nhậm Kiệt cũng không biết, phù văn mà mình dốc sức khắc họa cảm ngộ trong đó sẽ tạo thành tác dụng gì, dù sao lão nhân mặt cười thấy chấn động rồi hiếu kỳ, mình cũng không dùng được, cho hắn vậy.
Sau đó hai người chạy về chỗ ở của Nhậm Kiệt ở Nhậm gia, Nhậm Kiệt gọi Tôn Nhị tới. Dù có dược phẩm của Cao Nhân điều dưỡng, nhưng tiểu nha đầu Tôn Nhị tu luyện gần như điên cuồng không muốn mạng, cũng làm cho thân thể yếu ớt của nàng gánh vác rất lớn, trạng thái toàn thân không được tốt.
Tôn Nhị còn không chịu nói chuyện, tuy nhiên đối với Nhậm Kiệt vẫn nói gì nghe nấy, dù vậy Nhậm Kiệt vẫn giải thích rõ ràng với nàng, nói cho nàng muốn chân chính học được, có được bản lĩnh báo thù, vậy phải đi cùng lão nhân mặt cười, phải nghe lời hắn nói.
Tôn Nhị nhỏ bé rất ỷ lại vào Nhậm Kiệt, đã trải qua trận biến cố đó như phá kén sống lại, lúc nàng nói Nhậm Kiệt vẫn đứng bên cạnh Nhậm Kiệt. Tôn Nhị nhỏ bé điên cuồng tu luyện không sợ chết, làm cho những lão binh trải qua vô số chém giết cũng phải kinh hãi, nhưng lúc này chỉ một mực kéo góc áo của Nhậm Kiệt.
Chẳng qua cuối cùng nàng vẫn không mở miệng nói gì, Nhậm Kiệt nói thật lâu với Tôn Nhị, thật lâu, không ngừng nói cho nàng biết, nơi này vĩnh viễn là nhà của nàng, chẳng qua là nàng ra ngoài tu luyện.
Thẳng đến cuối cùng Tôn Nhị đi theo lão nhân mặt cười, thấy nàng cắn môi, bị lão nhân mặt cười kéo tay run run, cố nén nước mắt, quay đầu nhìn lại, Nhậm Kiệt cũng rất đau lòng.
Nhưng Nhậm Kiệt không thể không như thế, hắn không muốn làm cho bé Tôn Nhị một mực đi mãi như vậy, vừa lúc có lão nhân mặt cười thực lực cao thâm khó lường làm cho mình yên lòng. Đế cho bé ấy trải qua một ít chuyện, biết được thù đúng là cần phải báo, nhưng không thể vì báo thù mà phá hủy bản thân.
Hơn nữa hiện tại Nhậm gia cũng không phải chỗ yên lành gì, cho nên Nhậm Kiệt mới động ý này.
Giày vò một đêm, tiễn bé Tôn Nhị đi rồi, Nhậm Kiệt trở về sân viện, người chưa vào đã nghe tiếng reo hò kích động, thậm chí huýt sáo trợ uy từ bên trong.
Vừa rồi một hơi khống chế 5 cái trận pháp khắc họa phù văn đã hao bảy tám phần, tốc độ khôi phục trong người đã thua xa không thể cung cấp, tiếp tục như vậy thì phù văn khổ cực luyện chế đến trình tự cuối cùng vẫn sẽ bị hủy.
Hơn nữa nếu như mình không cách nào hoàn thành bước cuối cùng, dù có cố gắng thế nào thì cũng không cách nào hoàn thành.
Lực lượng, bản thân mình còn chưa đủ lực lượng.
Tuy rằng lực lượng bản thân giai đoạn hiện tại thoạt nhìn không có tác dụng lớn, nhưng trong lòng nhưng Nhậm Kiệt hiểu rõ, trên thế giới này, cuối cùng vẫn phải dựa vào lực lượng của bản thân.
Khí kình trong người gần như bị hút hết, lúc này phù văn mất đi lực lượng của Nhậm Kiệt điều tiết khống chế, một bước cuối cùng dung hợp hoàn thành, chẳng qua là đơn thuần bắt đầu hấp thu linh khí trong thiên địa, vừa bắt đầu liền xuất hiện hỗn loạn muốn nổ tung.
Má nó, nổ cỡ này thì mình cũng phải bị thương.
Lực lượng trong người gần như bị hút hết, Nhậm Kiệt đã chuẩn bị ném cái phù văn đã hoàn thành 99%, ném đi rồi mới nghĩ cách khác. Chờ mình khôi phục lực lượng hoàn toàn sau đó nghĩ cách tiết kiệm lực lượng từ thúc đẩy trận pháp, hoặc là sử dụng dược tề nháy mắt kích hoạt ra lực lượng khí kình, sau đó sẽ thử....
Ngay khi trong đầu Nhậm Kiệt nhanh chóng tính toán, chuẩn bị ném khối phù văn hoàn thành 99% này ra ngoài, trong người đột nhiên trào ra một cỗ linh khí khổng lồ.
Chưa đến Chân Khí Cảnh, vậy không cách nào hấp thu linh khí trong linh ngọc, nhưng lần này linh khí đi vào người Nhậm Kiệt là linh khí được người khác xử lý, trong nháy mắt làm cho khí kình trong cơ thể Nhậm Kiệt sống dậy, điên cuồng khôi phục, điên cuồng tăng vọt.
Trong nháy mắt lực lượng của Nhậm Kiệt gần như bị hút khô liền khôi phục trong nháy mắt. Nhậm Kiệt không để ý tới nguyên nhân cỗ lực lượng này, lập tức khống chế phù văn sắp bị ném ra, nháy mắt ngưng tụ lực lượng.
Vù!
Từng đạo lực lượng tràn vào phù văn, khối phù văn lớn cỡ bàn tay kém theo một vòng hào quang lih khí ngưng tụ co lại nằm trong tay Nhậm Kiệt.
Chẳng qua lúc này Nhậm Kiệt cũng không có sức đâu nhìn khối phù văn mà mình hao hết sức lực luyện chế thành. Bởi vì trước đó không ngừng tiêu hao, thử nghiệm luyện chế phù văn, lực lượng trong người không ngừng vận chuyển, Ngọc Hoàng Quyết điên cuồng thúc đẩy. Hơn nữa ở lúc cuối cùng, lực lượng gần như khô cạn được linh khí khổng lồ tưới mát, Ngọc Hoàng Quyết điên cuồng vận chuyển, lực lượng mênh mông bành trường trong người.
Bùm bùm bùm....
Vòng tròn khí kình vốn đã thích ứng, nhưng vẫn không có sức đánh vỡ, trong nháy mắt bị đánh vỡ hoàn toàn.
Oành! Đột phá, Nhậm Kiệt từ Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm đột phá đến tầng thứ sáu, dù chỉ là đột phá Luyện Thể Cảnh, nhưng lực lượng của hắn tăng trưởng hung mãnh, càng khủng bố hơn Chân Khí Cảnh tầng thứ nhất đột phá đến tầng thứ hai.
- Tổ cha nó, tiểu tử này quá khủng bố đi chứ, thật sự để hắn luyện chế hoàn thành. Hơn nữa chẳng qua là Luyện Thể Cảnh tầng thứ năm đột phá đến tầng thứ sáu, đột phá bé nhỏ, vậy mà... vậy mà hung mãnh đến cỡ này. Lúc này ở đằng sau Nhậm Kiệt, lão nhân mặt cười đang đặt tay lên vai Nhậm Kiệt, chính là hắn vào lúc mấu chốt không ngừng chuyển hóa linh khí truyền cho Nhậm Kiệt.
Tuy rằng như vậy hao tổn rất lớn, nhưng lại trợ giúp vô cùng lớn đối với Nhậm Kiệt.
Mà lúc này bản thân lão nhân mặt cười cảm nhận được Nhậm Kiệt đột phá, cũng bị dọa hoảng sợ. Người khác đột phá Luyện Thể Cảnh cơ sở nhất, tầng thứ năm đến tầng thứ sáu dù có chút quan trọng, nhưng cũng chỉ như một chậu nước mở rộng thành ba chậu mà thôi. Nhậm Kiệt thì hay rồi, trực tiếp từ một chậu nước biến thành cái hồ nước, đã tăng trưởng không chỉ một hai lần, quá kinh người.
Hơn nữa thân thể hắn cũng mạnh đến kinh người, lại có thể sánh được với Chân Khí Cảnh tầng thứ ba, rốt cuộc hắn làm như thế nào, chẳng lẽ công pháp mà hắn tu luyện lại thần kỳ như thế?
Lại lần nữa, lại một lần nữa.
Trong lòng lão nhân mặt cười cười khổ không thôi, thế này mới bao lâu, mỗi lần mình gặp hắn cũng là lúc hắn đột phá, mỗi lần mình nghĩ là đã nhìn thấu, mới phát hiện căn bản không có chuyện đó. Thấy được Nhậm Kiệt đã hoàn thành đột phá, lão nhân mặt cười mới từ từ rút tay về, chẳng qua ánh mắt nhìn Nhậm Kiệt lại có thêm vô số thắc mắc.
- Phù! Nhậm Kiệt đột phá xong thở phào một hơi, mỗi lần đánh vỡ vòng tròn khí kình đều sảng khoái như giãy khỏi lồng giam xiềng xích. Chẳng qua sẽ rất nhanh lại phải khóa mình vào bên trong, bởi vì chỉ có như thế mới thu được lực lượng càng mạnh hơn.
Cảm thụ được lực lượng trong người, cường độ thân thể biến đổi, Nhậm Kiệt xiết chặt tay, hiện tại dù cho gặp lại Nghiêm Chấn Phi, dù là ở tình huống hắn không bị thương, Nhậm Kiệt cũng có lòng tin đánh hắn một trận. Chẳng qua vẫn nên ẩn giấu thực lực của mình thì hơn, không thích hợp bại lộ, trừ khi giống như đối phó Nghiêm Chấn Phi lần trước, hoặc là đến khi mình có được đầy đủ thực lực đối mặt mọi thứ.
- Lần này lão gia ngài thua lớn rồi! Chậm rãi khống chế lực lượng trong người, Nhậm Kiệt xoay người xòe tay ra đưa phù văn đã luyện chế xong ra trước mặt lão nhân mặt cười.
Mới vừa rồi không có lão nhân mặt cười hỗ trợ, Nhậm Kiệt không thể hoàn thành, không thể làm được việc phá vỡ luật sắt ở Minh Ngọc Hoàng Triều, càng không thể thắng được lão nhân mặt cười.
- Hừ! Lão nhân mặt cười hừ một tiếng, ngạo nghễ nói: - Đánh cược chịu thua, bổn vương cược là ngươi không cách nào làm được, dù là bởi lực lượng được ngươi không duy trì nổi, bổn vương cũng không nhỏ mọn nói ngươi thua. Chẳng qua không ngờ tới, ngươi lại thật sự làm được, hơn nữa còn không bình thương hơn cả yêu nghiệt Lam Thiên kia. Yên tâm, ta sẽ dựa theo ước định dẫn tiểu nha đầu ra ngoài 1 năm, giúp nó bình ổn tâm cảnh, sẽ không để cho nó vì hận nhập ma.
Lão nhân mặt cười nghe Nhậm Kiệt nói xong, liền hiểu được dụng ý của hắn. Tôn Nhị tận mắt nhìn thấy chuyện diệt môn, ảnh hưởng quá lớn tới nàng, nếu như không thể giúp nàng thay đổi, vậy rất có thể sẽ vây khốn nàng cả đời.
- Báo thù không đáng trách, có thể lấy làm động lực giết người, nhưng sẽ lại mai một bản tâm. Đối với lão nhân mặt cười lấy mình so sánh với Lam Thiên mà mọi người đều cho là yêu nghiệt, Nhậm Kiệt căn bản không tiếp lời, bởi vì vốn là hắn không để ý. Nếu như đổi lại thành người khác, lúc này đã sớm khó nhịn được, hắn lại càng quan tâm tình huống của Tôn Nhị.
- Tuy rằng ngài không chịu nói nhiều, nhưng mà ở lâu như vậy cũng cùng ngài học được không ít, còn liên tiếp đột phá...
- Tổ cha nó, tiểu tử ngươi có ý gì? Lão nhân mặt cười vừa nghe liền trợn mắt to như trâu, thầm mắng tiểu tử này biến tướng mắng người mà!
- Tuyệt đối không có ý gì khác, thành tâm thành ý, ngài đừng nghĩ nhiều. Nhậm Kiệt vội vàng giơ tay lên ấn xuống lão nhân mặt cười đừng kích động, thế mới nói tiếp: - Ngài cũng thấy bên ta rồi, các mặt đều có thể học tập nắm giữ, hiện tại vấn đề bên phía Tiểu Nhị mới nghiêm trọng. Cho nên ta muốn ngài dẫn bé ra ngoài một chuyến, muốn để cho bé đi nhiều, thấy nhiều, cảm nhận nhiều, không thể vẫn luôn chìm đắm trong thù hận. Thù là phải báo, nhưng không thể vì thế mà hủy diệt bản thân, chờ đến khi báo thù xong, người cũng xong rồi.
Nghe Nhậm Kiệt nói thế, lão nhân mặt cười khẽ gật đầu, bởi vì Nhậm Kiệt đều nói thật, chính hắn cũng rất không tự nhiên, mỗi lần đều không biết phải dạy Nhậm Kiệt cái gì. Quá cao thâm, hiện tại Nhậm Kiệt không dùng tới cũng không thể học, những cái khác thì chỉ biết Bát Phương Tuyệt Sát, trận pháp cùng chuyện hôm nay.
An bài như thế cũng hay lắm rồi, làm cho lão nhân mặt cười có cảm giác thở phào, dạy tiểu tử này đúng là hại khổ bản thân. Hắn chẳng qua là Luyện Thể Cảnh, mình dùng chuyện Chân Khí Cảnh cũng khó hoàn thành được mà hắn cũng có thể thoải mái hoàn thành. Mình cũng không lấy ra thứ Thần Thông Cảnh để dạy hắn được, tổ cha nó, Nhậm Thiên Hành sao lại có đứa con như thế.
- Tiểu Nhị liền phó thác cho ngài, chỗ ta không có lễ vật gì cầm ra được, chỗ này có một cái phù văn tặng cho ngài. Nếu lúc ngài tu luyện có vấn đề gì dùng tới, có lẽ giúp được gì cho ngài, ta khắc hoạ một ít cảm ngộ của mình vào trong đó. Nhậm Kiệt nói, giao chiếc phù văn đầu tiên mà mình khắc ra cho lão nhân mặt cười.
Phù văn có thể dung nhập các loại lực lượng, thậm chí cảm ngộ cũng không có vấn đề. Mà vừa rồi khi khắc họa phù văn này, Nhậm Kiệt đã khắc họa một ít thứ thấy được Thánh nhân giảng đạo trong thức hải. Tuy rằng hắn có thể khắc họa ra cực ít, chỉ như giọt nước trong biển rộng, nhưng dù sao hắn cũng dốc sức khắc họa ít nhiều cảnh Thánh nhân luận đạo vào trong này.
Chính hắn hiện tại có thể lĩnh ngộ những thứ này, nhưng nếu người khác bị ảnh hưởng một chút, có lẽ cũng giúp ích được. Nhất là loại cảnh giới như lão nhân mặt cười, bởi vì cảnh giới cao, Nhậm Kiệt chẳng qua có thể miêu tả một ít cảnh thấy được trong thức hải, người không đủ cảnh giới không thể phát hiện được gì, có lẽ chỉ thấy cảnh vật lóe lên rồi qua.
Cụ thế có dùng được không, Nhậm Kiệt cũng không rõ lắm, dù sao loại chuyện này phải xem cơ duyên, cảm ngộ.
Trợ giúp?
Lão nhân mặt cười ngây ra, nhìn Nhậm Kiệt không biết phải nói gì nữa. Tu vi cùng lực lượng của mình, tiểu tử này đi cầm một cái phù văn Luyện Thể Cảnh nói cho mình có lẽ giúp được một ít, trong đầu hắn đang nghĩ cái gì?
Tuy nhiên lão nhân mặt cười vẫn nhận lấy, hắn cũng muốn nghiên cứu thử, Nhậm Kiệt dùng trận pháp khắc họa phù văn có gì khác biệt, phá vỡ luật sắt ngàn năm Minh Ngọc Hoàng Triều rốt cuộc là chuyện thế nào.
Về phần Nhậm Kiệt nói trợ giúp, hắn căn bản không suy nghĩ nhiều, một cái phù văn Luyện Thể Cảnh có giúp ích được gì cho mình.
Trên thực tế bản thân Nhậm Kiệt cũng không biết, phù văn mà mình dốc sức khắc họa cảm ngộ trong đó sẽ tạo thành tác dụng gì, dù sao lão nhân mặt cười thấy chấn động rồi hiếu kỳ, mình cũng không dùng được, cho hắn vậy.
Sau đó hai người chạy về chỗ ở của Nhậm Kiệt ở Nhậm gia, Nhậm Kiệt gọi Tôn Nhị tới. Dù có dược phẩm của Cao Nhân điều dưỡng, nhưng tiểu nha đầu Tôn Nhị tu luyện gần như điên cuồng không muốn mạng, cũng làm cho thân thể yếu ớt của nàng gánh vác rất lớn, trạng thái toàn thân không được tốt.
Tôn Nhị còn không chịu nói chuyện, tuy nhiên đối với Nhậm Kiệt vẫn nói gì nghe nấy, dù vậy Nhậm Kiệt vẫn giải thích rõ ràng với nàng, nói cho nàng muốn chân chính học được, có được bản lĩnh báo thù, vậy phải đi cùng lão nhân mặt cười, phải nghe lời hắn nói.
Tôn Nhị nhỏ bé rất ỷ lại vào Nhậm Kiệt, đã trải qua trận biến cố đó như phá kén sống lại, lúc nàng nói Nhậm Kiệt vẫn đứng bên cạnh Nhậm Kiệt. Tôn Nhị nhỏ bé điên cuồng tu luyện không sợ chết, làm cho những lão binh trải qua vô số chém giết cũng phải kinh hãi, nhưng lúc này chỉ một mực kéo góc áo của Nhậm Kiệt.
Chẳng qua cuối cùng nàng vẫn không mở miệng nói gì, Nhậm Kiệt nói thật lâu với Tôn Nhị, thật lâu, không ngừng nói cho nàng biết, nơi này vĩnh viễn là nhà của nàng, chẳng qua là nàng ra ngoài tu luyện.
Thẳng đến cuối cùng Tôn Nhị đi theo lão nhân mặt cười, thấy nàng cắn môi, bị lão nhân mặt cười kéo tay run run, cố nén nước mắt, quay đầu nhìn lại, Nhậm Kiệt cũng rất đau lòng.
Nhưng Nhậm Kiệt không thể không như thế, hắn không muốn làm cho bé Tôn Nhị một mực đi mãi như vậy, vừa lúc có lão nhân mặt cười thực lực cao thâm khó lường làm cho mình yên lòng. Đế cho bé ấy trải qua một ít chuyện, biết được thù đúng là cần phải báo, nhưng không thể vì báo thù mà phá hủy bản thân.
Hơn nữa hiện tại Nhậm gia cũng không phải chỗ yên lành gì, cho nên Nhậm Kiệt mới động ý này.
Giày vò một đêm, tiễn bé Tôn Nhị đi rồi, Nhậm Kiệt trở về sân viện, người chưa vào đã nghe tiếng reo hò kích động, thậm chí huýt sáo trợ uy từ bên trong.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook