Tà Thiếu Dược Vương
-
Chương 52: Kim Loan Điện, Chiến Long đánh người
Nhất thời trên Kim Loan Đại Điện đối với đường đường là gia chủ Nhậm gia mà lại làm ra sự việc bực này, cũng có người nhảy ra nói một số chuyện khác, dù sao Nhậm gia cường thế nhiều năm như vậy, các thứ đè ép tích lũy đã rất nhiều.
Người của một thế hệ Nhậm gia không có người tâm phúc, hơn nữa chuyện này hiện giờ còn không rõ ràng lắm sao lại thế này, bọn họ không có phản ứng cộng thêm có Phương Thiên Ân gia chủ Phương gia ở trong bóng tối lôi kéo nên có một số người càng thêm ăn nói với dáng vẻ bệ vệ.
Vì thế vốn chuyện không tính vào đâu lại càng náo động càng lớn, dần dần cũng có nhiều người đầu óc nóng lên bắt đầu nói sang chuyện khác. Sắc mặt của Hoàng đế càng ngày càng sa sầm xuống, có người còn tưởng rằng Hoàng đế tức giận chuẩn bị ra tay với Nhậm gia đây, vì thế càng thêm tích cực.
Nhưng thời điểm này đám người Phương Thiên Ân bọn họ lại phát hiện sự việc có điều gì đó không đúng! Nếu nói chỉ là công kích Nhậm Kiệt, nên một thế hệ người Nhậm gia không có bất kỳ phản ứng nào còn có lý. Dù sao Nhậm Kiệt làm rất nhiều chuyện bát nháo, hơn nữa ở trong mắt đám người này, hắn cũng không có chân chính tạo lập uy vọng của gia chủ. Nhưng hôm nay sự tình dần dần loạn cả lên, có mấy người không biết rõ sao lại thế: mấy năm gần đây có tên mới quật khởi lại lấy gương Nhậm Thiên Hành mà theo là đúng vậy, mà giờ khắc này người của họ Nhậm vẫn không có phản ứng gì, điều này quả thực có chút không bình thường.
- Năm xưa Nhậm Thiên Hành kia nhậm chức cố ý làm bậy, Nhậm gia kiêu ngạo trong mắt không có vương pháp đã không phải là hiện tại, chỉ là hiện tại càng khoa trương hơn: loại chuyện cướp đoạt sản nghiệp của người khác này đều làm được, xem ra Nhậm gia thật đúng là hổ phụ không có khuyển tử mà! Nếu cứ phát triển tiếp như vậy, Nhậm gia so với cường đạo còn hung... Lý Nham con của An Dương Vương Lý Chính cũng là huyết mạch hoàng tộc, vừa mới vào triều làm quan hai năm trước. Năm đó lão cha của hắn phụ trách đốc lương, ngấm ngầm cắt xén lương thảo thiếu chút nữa bị Nhậm Thiên Hành đánh chết. Hơn nữa Nhậm Thiên Hành còn dung túng cho thủ hạ, cuối cùng An Dương Vương Lý Chính bị đánh mù một con mắt, người cũng bị đánh phế chỉ có thể trở lại đất phong. Lý Nham trẻ tuổi khí thịnh, lúc này nhìn thấy tình cảm quần chúng kích động, còn tưởng đây là thời cơ động tới Nhậm gia, nên cũng theo đó từ trong bóng tối sưu tập một vài thứ đưa ra.
Nhưng hắn lại không chú ý tới, hắn càng nói nhiều bầu không khí càng quỷ dị, càng về sau vốn Phương Thiên Ân là người thúc đẩy chuyện này cũng kỳ quái nhìn về phía hắn.
“Thình...” Ngay thời điểm Lý Nham nói đang hưng phấn, đột nhiên từ hàng võ tướng phía trước nhất lao ra một người: Chiến Thiên Long, Chiến Đại tướng quân tới tham gia lâm triều, đứng ở trước mặt nhất từ đầu tới giờ không nói một tiếng, đột nhiên bước ra một bước, trong nháy mắt phát huy võ kỹ Súc Địa Thành Thốn đến mức tận cùng, đồng thời tung một quyền đánh cho Lý Nham đang hăng say nói kia trực tiếp bay ra ngoài.
- Phù... Ngươi... ngươi dám đánh ta, bệ hạ... Hoàng thúc làm chủ cho ta... Lý Nham bị đánh phun ra một búng máu, mấy cái răng đều rớt ra theo, không dám tin gào lên.
Hắn đúng là huyết mạch hoàng tộc chân chính, hiện tại cũng là Nhị Đẳng Hầu, hơn nữa còn là con cả của lão cha hắn, về sau nếu vận số may mắn còn có cơ hội là một Vương gia... nơi này chính là Kim Loan Đại Điện lại dám đánh mình.
- Đánh ngươi coi như còn nhẹ! Con bà nó! Còn dám nói bậy về đại soái liền giết chết ngươi! “Thịch...” Chiến Thiên Long giống như một con cự long nổi giận bước tới tung ra một chân, vừa đá vừa mắng: - Tên của Đại soái là ngươi cũng có thể gọi thẳng ra hay sao? Đánh ngươi thì sao chứ, cứ đánh ngươi, con mắt của lão cha ngươi năm đó cũng là ta đánh bể, lão cha ngươi năm đó cũng là ta đánh phế...
Chiến Thiên Long ngoại hiệu là Chiến Long, ở trong chiến trường hắn luôn chiến đấu hung mãnh giống như một con cự long, là phụ tá đắc lực của Nhậm Thiên Hành. Tuy rằng hiện tại hắn chỉ nắm chức quan nhàn tản ở quân bộ, chỉ khi nào nổi giận lên thì không người nào có thể ngăn chặn. Cổ sát khí xung trận anh dũng kia làm cho không ít đại thần không trải qua chiến trường hai chân đều run lên: đây là muốn làm gì?
- Bản tướng quân cứ đánh đó! Con bà nó! Ngươi dám nói đại soái...
- Đúng! Đã sớm xem tên khốn này không vừa mắt, cũng dám nói đại soái...
- Ngươi thì tính là gì chứ! Dám nói đại soái là cường đạo, không có đại soái ngươi có thể còn sống ở trong này nói chuyện sao!
...
Chiến Thiên Long này vừa động thủ không lâu, trong hàng võ tướng lao ra mười mấy người. Tuy rằng không dùng tới lực lượng chân chính, nhưng cũng toàn bộ quyền cước thêm vào. Những người này đều là ai, là người từng bách chiến sa trường, mặc dù không dùng tới pháp thuật thần thông, không dùng tới võ kỹ đánh người, cũng không phải người như Lý Nham này có thể chịu đựng nổi.
Không chỉ là võ tướng, trong hàng văn thần cũng có mấy người vọt ra. Năm đó Chiến Thiên Long là Đại tướng thứ hai dưới trướng Nhậm Thiên Hành, cùng với lục gia của Nhậm gia cùng nhau trợ giúp Nhậm Thiên Hành tạo thành một truyền kỳ bất hủ. Hiện giờ người họ Nhậm đều nhìn vào Chiến Thiên Long, Chiến Thiên Long này vừa ra tay, hơn nữa tên Lý Nham này bình thường cũng thường xuyên nói xấu Nhậm gia, bọn họ đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.
Lý Nham liên tục kêu gào thảm thiết, không ngừng kêu rên, không dám tin: đám người kia điên rồi, cũng dám ở Kim Loan Đại Điện đánh hắn.
Phương Thiên Ân, Văn Dũng, Cao Chiến Uyên... nhìn Lý Nham bị đòn, không ai ra tiếng. Thầm nghĩ: “Năm đó lão cha ngươi chính là hoàng tử chân chính, trừ áp tải lương thảo còn có chức trách giám quân, nhưng còn thiếu chút nữa bị giết chết. Mấu chốt là ngươi nói ai cũng không sao, ngươi nhàn rỗi không chuyện làm lại nói cái gì về Nhậm Thiên Hành làm chi! Đây là đang ở Kim Loan Đại Điện, nếu ngươi dám đến một số chỗ quân đội nói như thế, ắt sẽ có vô số người thà rằng cửu tộc bị tru di cũng sẽ xé nát ngươi ra!”
Nhậm Thiên Hành tuy rằng biến mất nhiều năm, nhưng tầm ảnh hưởng của hắn mạnh như trước không ai dám xem nhẹ, bao gồm hiện tại Hoàng thượng còn có các đại gia tộc, một số hành động đều là từng bước, thử tính từng chút từng chút, vậy mà tên này lại la ó.
Cuối cùng nhìn thấy Lý Nham bị đánh gần chết, Chiến Thiên Long bọn họ coi như phát tiết xong, Hoàng đế mới làm mặt giận quát một tiếng, đứng lên, giũa cho Chiến Thiên Long bọn họ một trận, sau đó đều răn dạy mọi người một phen, mệnh lệnh cho Phương Thiên Ân một lần nữa điều tra rõ lại sự tình rồi tính sau, sau đó phất tay áo rời đi.
- Hoàng... thượng... Hoàng thúc... Lý Nham nằm ở nơi đó, quả thực không thể tin lại chính là loại kết quả này! Những người khác vừa rời Kim Loan Đại Điện vừa lắc đầu, thầm nghĩ: “Tên này không ai đánh buồn mông đây mà!” Năm đó Hoàng thượng phải phong cho Nhậm Thiên Hành một chữ sóng vai Đại Tướng Quân Vương! Nhậm Thiên Hành như thế nào nhận được hai khối Miễn Tử Ngọc Bài kia: năm đó lúc Hoàng thượng còn là hoàng tử, Nhậm Thiên Hành đã cứu Hoàng thượng không dưới mười lần, đừng nói chi là sau này vì nước chinh chiến mở rộng lãnh thổ quốc gia!
Nếu tùy ý để người khác nói Nhậm Thiên Hành, Hoàng thượng đều không có biện pháp giải thích, đừng nói chi là uy vọng vô địch của Nhậm Thiên Hành trong quân đội. Nếu như hôm nay Lý Nham nói Nhậm Thiên Hành, Hoàng đế lại duy trì hắn thì hậu quả đó không thể lường, đây cũng không phải là sự kiện bình thường.
“Đứa nhỏ ngốc này, ngươi ngay cả hoàng tử đều không phải, lão cha ngươi năm đó bị giáo huấn còn không có hấp thu, không đánh ngươi thì đánh ai chứ!?.”
Vì thế nguyên vốn một trường gió lốc nhằm vào Nhậm Kiệt, ở nơi này bởi vì Lý Nham ăn nói bậy bạ bị một đám văn thần võ tướng đánh cho một trận tơi bời mà chấm dứt... ít nhất tạm thời là như thế.
Tuy rằng buổi lâm triều không có kết quả gì, nhưng tiếp theo sau chuyện này cũng truyền đi khắp Ngọc Kinh Thành, lại có người cố ý thúc đẩy, đề tài này cũng trở thành náo nhiệt nhất ở Ngọc Kinh Thành hiện giờ, nói cái gì đều có...
Mà Nhậm gia có gia chủ quần áo lụa là như vậy, càng trở thành một truyện cười và lo lắng.
Quấn chân theo đuổi mỹ nữ không được, liền hạ độc người ta, sau đó vơ vét tài sản, còn muốn âm dương điều hòa không thành liền mượn danh nghĩa Phương gia chiếm lấy sản nghiệp của người khác... càng thêm quá mức chính là, đối với người trong gia tộc của mình cũng phi thường tàn nhẫn, trực tiếp ở cửa đánh đòn hạ nhân nguy hiểm tới tính mạng...
Mà trải qua người cố ý giảng giải: Chiến Thiên Long cầm đầu một thế hệ nhân viên Nhậm gia ở lúc gia chủ Nhậm gia bị người buộc tội đả kích thì không ra tiếng, ngược lại lúc nói động tới lão gia chủ Nhậm Thiên Hành liền bạo phát, lại ở ngay trong Kim Loan Đại Điện không quản tới hết thảy đánh con trai của An Dương Vương Lý Nham, thì bị coi là một loại biểu hiện cực độ thất vọng đối với gia chủ Nhậm gia của một thế hệ người Nhậm gia hiện nay.
Đủ các loại giảng giải, đủ các loại lời đồn, đủ các loại tung tin bát nháo... làm cho Nhậm Kiệt gia chủ Nhậm gia từ trước đã nổi danh là quần áo lụa là, lại lần nữa trở thành tiêu điểm ở Ngọc Kinh Thành. Đồng thời cũng làm cho thanh danh của Nhậm gia vốn đã không chịu nổi, biến thành càng thêm chịu hết thấu.
Mà bản thân Nhậm Kiệt, giờ phút này thì đang đứng ở trong lương đình trong sân, nhìn một thân ảnh nhỏ gầy đang liều mạng tu luyện trong sân. Không chỉ là Nhậm Kiệt, mà ngay cả các người cận vệ đội khác vốn đang tu luyện đều ngừng lại.
Đồng Cường, Thiết Tháp bọn họ ngay từ đầu cũng không để ý lắm đến đứa nhỏ gầy ốm này, trong lòng thì lấy làm lạ không biết gia chủ từ đâu mang về một đứa nhỏ dáng dấp thanh tú, xinh đẹp như vậy, còn tưởng rằng nó là tới nơi này đùa chơi.
Chẳng ai nghĩ tới, tiếp theo sau nó lại cùng theo người của cận vệ đội tham gia huấn luyện, càng thêm không ai ngờ tới nó còn nhỏ tuổi như thế lại đã là Luyện Thể Cảnh tầng thứ tám. Nhưng nó dường như cũng chưa từng trải qua loại tu luyện nghiêm khắc, kinh khủng này, bởi vì những thứ này đều là sau này Nhậm Kiệt kết hợp với một ít trí nhớ ở kiếp trước một lần nữa làm ra một ít huấn luyện, đừng nói chi là người của cận vệ đội bây giờ tu luyện trông đều rất điên cuồng.
Đừng nói là một đứa bé như nó, dù là những binh lính lão luyện đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ chín, thậm chí là đại viên mãn trong quân đội kia đến đây, muốn vượt qua một canh giờ khẳng định cũng không chịu nổi.
Kết quả khi bọn họ nhìn ra đứa bé gầy yếu này, mà lại đi theo bọn họ huấn luyện một mạch cho đến bây giờ, thậm chí khi bọn họ nghỉ ngơi, nó cũng không hề ngừng lại lần nào. Cuối cùng làm cho Đồng Cường, Thiết Tháp, lão Thử những người cận vệ đội bọn họ này xem rõ đều ngây người.
Đây là một đứa nhỏ không đến 10 tuổi làm được sao?
Mọi người đều nhìn về phía Nhậm Kiệt, thầm nghĩ gia chủ yêu cầu hà khắc với cận vệ đội và chính mình, khủng bố còn chưa tính, làm sao tìm tới một đứa nhỏ đáng yêu như vậy bắt nó huấn luyện kinh khủng như vậy... Cái này cũng quá không... nhân đạo đi!
Giờ này Nhậm Kiệt cũng rất là bất đắc dĩ! Trước đó sau khi mang Tôn Nhị về, Nhậm Kiệt liền sai người đi tìm mấy bộ quần áo xinh đẹp thích hợp với tuổi cho cô bé này mặc. Nhậm gia to lớn như thế, bên trong gia tộc cái gì cũng có.
Thế nhưng cô bé Tôn Nhị này lại chết sống không mặc, bởi vì cô bé không chịu nói, cho nên Nhậm Kiệt cũng phải phí hết sức nửa ngày, liên tục vừa suy đoán vừa dò hỏi mới hiểu được ý của cô bé. Thì ra cô bé nghe được động tĩnh của cận vệ đội đang huấn luyện ở bên ngoài, nên cô bé muốn mặc quần áo con trai để đi tham gia huấn luyện. Bất luận là cô bé không nói lời nào còn có thời khắc khác thường này, Nhậm Kiệt đều có thể hiểu được: Dù sao một đứa trẻ vừa mới trải qua loại chuyện đó, có thể không sụp đổ, không điên khùng đã coi như là vận may lớn rồi.
Về phần cô bé không chịu lên tiếng nói chuyện, còn có một ít phản ứng khác, vốn Nhậm Kiệt đã dự tính từ từ sẽ đến. Bây giờ nhìn cô bé kiên trì như vậy, Nhậm Kiệt cũng phải nghe theo bảo người tìm quần áo con trai cho cô bé. Tuy rằng cô bé còn nhỏ tuổi như vậy nhưng linh khí kinh người, mặc vào trang phục nam cũng rất giống là một đứa nhỏ tuấn tú vượt bực. Ngay từ đầu Nhậm Kiệt là muốn cho cô bé nghỉ ngơi, thậm chí còn lấy viên hạt châu Ngọc Tinh kia cho vào trong túi thêu đóa hoa xinh đẹp đeo lại trước ngực của bé.
Nhưng cô bé vừa thấy hạt châu Ngọc Tinh lại có phản ứng rất kỳ quái, cho nên Nhậm Kiệt cũng chỉ phải thu cất, đồng ý để cho cô bé đi ra ngoài cùng theo cận vệ đội bọn họ huấn luyện. Vốn nghĩ rằng với cường độ huấn luyện cao như thế ắt hẳn cô bé sẽ không kiên trì nổi, hoặc là mệt mỏi là được rồi... Kết quả nhoáng một cái qua mấy canh giờ, hiện giờ người của cận vệ đội cũng bắt đầu nghỉ ngơi, mà cô bé vẫn còn đang huấn luyện.
Cô bé rất mạnh muốn trở nên mạnh hơn, nhưng tên Nghiêm Chấn Phi kia đã bị mình giết, chẳng lẽ là bởi vì trường giết chóc kia đã làm cho cô bé có loại ý nghĩ này, chính là dùng một loại phương thức huấn luyện gần như tự mình hại mình như vậy, để áp chế nỗi sợ hãi do trường giết chóc diệt môn tanh máu kia mang tới.
Đột nhiên, Nhậm Kiệt nhớ lại thời điểm mình lấy ra hạt châu Ngọc Tinh, phản ứng của Tôn Nhị khi nhìn thấy dấu hiệu trên hạt châu Ngọc Tinh mà lão nhân mặt cười nói là tổ chức Tàn Hồn kia. Nhậm Kiệt bật ngồi dậy, chẳng lẽ trong lòng cùa cô bé này là muốn báo thù, trả thù toàn bộ tổ chức Tàn Hồn?
“Con bà nó!”
Lúc này Nhậm Kiệt đã cảm thấy có chút đau đầu! Đối mặt với Tôn Nhị, đứa nhỏ bị kích thích phong bế kỳ quái này, Nhậm Kiệt cảm thấy còn đau đầu hơn so với đối mặt cùng gia chủ Phương gia, gia chủ Cao gia cùng những trưởng lão Nhậm gia kia. Tổ chức Tàn Hồn ngay cả lão nhân mặt cười đều rất là thận trọng, hiển nhiên không tầm thường...
Quên đi! Bất kể tiểu nha đầu này nghĩ như thế nào, trước cứ để cho cô bé khôi phục bình thường rồi tính sau.
Lúc này vừa lúc mập mạp từ bên ngoài trở về, cũng mang theo tin tức phát sinh từ bên ngoài trở về.
- Trời ơi! Phiếu cơm lão đại ngược đãi nhi đồng mà! Nhìn thấy Tôn Nhị đang huấn luyện giữa sân, mập mạp giật nảy mình, một bộ dáng sợ sệt nhìn Nhậm Kiệt, ánh mắt kia nói: đứa nhỏ đáng yêu như vậy như thế nào ngươi đành ra tay như thế!
- Ngươi không nói ta còn thật quên mất: mấy lần trước cho ngươi bắt đầu huấn luyện, kết quả làm cho ngươi chạy mất. Nhìn xem, gần đây ngươi càng ngày càng mập, ngươi nhìn ngươi xem đều không mạnh bằng một đứa nhỏ, có mất mặt hay không? Một tháng sau khảo hạch rồi, ngươi còn có muốn thăng cấp không? Được rồi! Ngươi đã trở lại đúng lúc, vậy ngươi cũng ra huấn luyện chung với nó đi!
Nhậm Kiệt không để ý tới mập mạp gào lên, trực tiếp kêu Đồng Cường lại, bảo hắn phái người nhìn chằm chằm vào mập mạp nhất thiết phải cùng tham gia huấn luyện. Đồng thời bảo Đồng Cường đi giao mấy tờ thiệp mời, theo thứ tự là Phương Thiên Ân gia chủ Phương gia, Văn Dũng gia chủ Văn gia, Cao Chiến Uyên gia chủ Cao gia... trong đó còn có một thiệp dĩ nhiên là giao cho đương kim Hoàng đế.
Nội dung đều giống nhau: Nhậm đại gia chủ Nhậm gia định thu đồ đệ, mời bọn họ đêm nay lại đây cùng nhau làm chứng.
Người của một thế hệ Nhậm gia không có người tâm phúc, hơn nữa chuyện này hiện giờ còn không rõ ràng lắm sao lại thế này, bọn họ không có phản ứng cộng thêm có Phương Thiên Ân gia chủ Phương gia ở trong bóng tối lôi kéo nên có một số người càng thêm ăn nói với dáng vẻ bệ vệ.
Vì thế vốn chuyện không tính vào đâu lại càng náo động càng lớn, dần dần cũng có nhiều người đầu óc nóng lên bắt đầu nói sang chuyện khác. Sắc mặt của Hoàng đế càng ngày càng sa sầm xuống, có người còn tưởng rằng Hoàng đế tức giận chuẩn bị ra tay với Nhậm gia đây, vì thế càng thêm tích cực.
Nhưng thời điểm này đám người Phương Thiên Ân bọn họ lại phát hiện sự việc có điều gì đó không đúng! Nếu nói chỉ là công kích Nhậm Kiệt, nên một thế hệ người Nhậm gia không có bất kỳ phản ứng nào còn có lý. Dù sao Nhậm Kiệt làm rất nhiều chuyện bát nháo, hơn nữa ở trong mắt đám người này, hắn cũng không có chân chính tạo lập uy vọng của gia chủ. Nhưng hôm nay sự tình dần dần loạn cả lên, có mấy người không biết rõ sao lại thế: mấy năm gần đây có tên mới quật khởi lại lấy gương Nhậm Thiên Hành mà theo là đúng vậy, mà giờ khắc này người của họ Nhậm vẫn không có phản ứng gì, điều này quả thực có chút không bình thường.
- Năm xưa Nhậm Thiên Hành kia nhậm chức cố ý làm bậy, Nhậm gia kiêu ngạo trong mắt không có vương pháp đã không phải là hiện tại, chỉ là hiện tại càng khoa trương hơn: loại chuyện cướp đoạt sản nghiệp của người khác này đều làm được, xem ra Nhậm gia thật đúng là hổ phụ không có khuyển tử mà! Nếu cứ phát triển tiếp như vậy, Nhậm gia so với cường đạo còn hung... Lý Nham con của An Dương Vương Lý Chính cũng là huyết mạch hoàng tộc, vừa mới vào triều làm quan hai năm trước. Năm đó lão cha của hắn phụ trách đốc lương, ngấm ngầm cắt xén lương thảo thiếu chút nữa bị Nhậm Thiên Hành đánh chết. Hơn nữa Nhậm Thiên Hành còn dung túng cho thủ hạ, cuối cùng An Dương Vương Lý Chính bị đánh mù một con mắt, người cũng bị đánh phế chỉ có thể trở lại đất phong. Lý Nham trẻ tuổi khí thịnh, lúc này nhìn thấy tình cảm quần chúng kích động, còn tưởng đây là thời cơ động tới Nhậm gia, nên cũng theo đó từ trong bóng tối sưu tập một vài thứ đưa ra.
Nhưng hắn lại không chú ý tới, hắn càng nói nhiều bầu không khí càng quỷ dị, càng về sau vốn Phương Thiên Ân là người thúc đẩy chuyện này cũng kỳ quái nhìn về phía hắn.
“Thình...” Ngay thời điểm Lý Nham nói đang hưng phấn, đột nhiên từ hàng võ tướng phía trước nhất lao ra một người: Chiến Thiên Long, Chiến Đại tướng quân tới tham gia lâm triều, đứng ở trước mặt nhất từ đầu tới giờ không nói một tiếng, đột nhiên bước ra một bước, trong nháy mắt phát huy võ kỹ Súc Địa Thành Thốn đến mức tận cùng, đồng thời tung một quyền đánh cho Lý Nham đang hăng say nói kia trực tiếp bay ra ngoài.
- Phù... Ngươi... ngươi dám đánh ta, bệ hạ... Hoàng thúc làm chủ cho ta... Lý Nham bị đánh phun ra một búng máu, mấy cái răng đều rớt ra theo, không dám tin gào lên.
Hắn đúng là huyết mạch hoàng tộc chân chính, hiện tại cũng là Nhị Đẳng Hầu, hơn nữa còn là con cả của lão cha hắn, về sau nếu vận số may mắn còn có cơ hội là một Vương gia... nơi này chính là Kim Loan Đại Điện lại dám đánh mình.
- Đánh ngươi coi như còn nhẹ! Con bà nó! Còn dám nói bậy về đại soái liền giết chết ngươi! “Thịch...” Chiến Thiên Long giống như một con cự long nổi giận bước tới tung ra một chân, vừa đá vừa mắng: - Tên của Đại soái là ngươi cũng có thể gọi thẳng ra hay sao? Đánh ngươi thì sao chứ, cứ đánh ngươi, con mắt của lão cha ngươi năm đó cũng là ta đánh bể, lão cha ngươi năm đó cũng là ta đánh phế...
Chiến Thiên Long ngoại hiệu là Chiến Long, ở trong chiến trường hắn luôn chiến đấu hung mãnh giống như một con cự long, là phụ tá đắc lực của Nhậm Thiên Hành. Tuy rằng hiện tại hắn chỉ nắm chức quan nhàn tản ở quân bộ, chỉ khi nào nổi giận lên thì không người nào có thể ngăn chặn. Cổ sát khí xung trận anh dũng kia làm cho không ít đại thần không trải qua chiến trường hai chân đều run lên: đây là muốn làm gì?
- Bản tướng quân cứ đánh đó! Con bà nó! Ngươi dám nói đại soái...
- Đúng! Đã sớm xem tên khốn này không vừa mắt, cũng dám nói đại soái...
- Ngươi thì tính là gì chứ! Dám nói đại soái là cường đạo, không có đại soái ngươi có thể còn sống ở trong này nói chuyện sao!
...
Chiến Thiên Long này vừa động thủ không lâu, trong hàng võ tướng lao ra mười mấy người. Tuy rằng không dùng tới lực lượng chân chính, nhưng cũng toàn bộ quyền cước thêm vào. Những người này đều là ai, là người từng bách chiến sa trường, mặc dù không dùng tới pháp thuật thần thông, không dùng tới võ kỹ đánh người, cũng không phải người như Lý Nham này có thể chịu đựng nổi.
Không chỉ là võ tướng, trong hàng văn thần cũng có mấy người vọt ra. Năm đó Chiến Thiên Long là Đại tướng thứ hai dưới trướng Nhậm Thiên Hành, cùng với lục gia của Nhậm gia cùng nhau trợ giúp Nhậm Thiên Hành tạo thành một truyền kỳ bất hủ. Hiện giờ người họ Nhậm đều nhìn vào Chiến Thiên Long, Chiến Thiên Long này vừa ra tay, hơn nữa tên Lý Nham này bình thường cũng thường xuyên nói xấu Nhậm gia, bọn họ đã nhẫn nhịn rất lâu rồi.
Lý Nham liên tục kêu gào thảm thiết, không ngừng kêu rên, không dám tin: đám người kia điên rồi, cũng dám ở Kim Loan Đại Điện đánh hắn.
Phương Thiên Ân, Văn Dũng, Cao Chiến Uyên... nhìn Lý Nham bị đòn, không ai ra tiếng. Thầm nghĩ: “Năm đó lão cha ngươi chính là hoàng tử chân chính, trừ áp tải lương thảo còn có chức trách giám quân, nhưng còn thiếu chút nữa bị giết chết. Mấu chốt là ngươi nói ai cũng không sao, ngươi nhàn rỗi không chuyện làm lại nói cái gì về Nhậm Thiên Hành làm chi! Đây là đang ở Kim Loan Đại Điện, nếu ngươi dám đến một số chỗ quân đội nói như thế, ắt sẽ có vô số người thà rằng cửu tộc bị tru di cũng sẽ xé nát ngươi ra!”
Nhậm Thiên Hành tuy rằng biến mất nhiều năm, nhưng tầm ảnh hưởng của hắn mạnh như trước không ai dám xem nhẹ, bao gồm hiện tại Hoàng thượng còn có các đại gia tộc, một số hành động đều là từng bước, thử tính từng chút từng chút, vậy mà tên này lại la ó.
Cuối cùng nhìn thấy Lý Nham bị đánh gần chết, Chiến Thiên Long bọn họ coi như phát tiết xong, Hoàng đế mới làm mặt giận quát một tiếng, đứng lên, giũa cho Chiến Thiên Long bọn họ một trận, sau đó đều răn dạy mọi người một phen, mệnh lệnh cho Phương Thiên Ân một lần nữa điều tra rõ lại sự tình rồi tính sau, sau đó phất tay áo rời đi.
- Hoàng... thượng... Hoàng thúc... Lý Nham nằm ở nơi đó, quả thực không thể tin lại chính là loại kết quả này! Những người khác vừa rời Kim Loan Đại Điện vừa lắc đầu, thầm nghĩ: “Tên này không ai đánh buồn mông đây mà!” Năm đó Hoàng thượng phải phong cho Nhậm Thiên Hành một chữ sóng vai Đại Tướng Quân Vương! Nhậm Thiên Hành như thế nào nhận được hai khối Miễn Tử Ngọc Bài kia: năm đó lúc Hoàng thượng còn là hoàng tử, Nhậm Thiên Hành đã cứu Hoàng thượng không dưới mười lần, đừng nói chi là sau này vì nước chinh chiến mở rộng lãnh thổ quốc gia!
Nếu tùy ý để người khác nói Nhậm Thiên Hành, Hoàng thượng đều không có biện pháp giải thích, đừng nói chi là uy vọng vô địch của Nhậm Thiên Hành trong quân đội. Nếu như hôm nay Lý Nham nói Nhậm Thiên Hành, Hoàng đế lại duy trì hắn thì hậu quả đó không thể lường, đây cũng không phải là sự kiện bình thường.
“Đứa nhỏ ngốc này, ngươi ngay cả hoàng tử đều không phải, lão cha ngươi năm đó bị giáo huấn còn không có hấp thu, không đánh ngươi thì đánh ai chứ!?.”
Vì thế nguyên vốn một trường gió lốc nhằm vào Nhậm Kiệt, ở nơi này bởi vì Lý Nham ăn nói bậy bạ bị một đám văn thần võ tướng đánh cho một trận tơi bời mà chấm dứt... ít nhất tạm thời là như thế.
Tuy rằng buổi lâm triều không có kết quả gì, nhưng tiếp theo sau chuyện này cũng truyền đi khắp Ngọc Kinh Thành, lại có người cố ý thúc đẩy, đề tài này cũng trở thành náo nhiệt nhất ở Ngọc Kinh Thành hiện giờ, nói cái gì đều có...
Mà Nhậm gia có gia chủ quần áo lụa là như vậy, càng trở thành một truyện cười và lo lắng.
Quấn chân theo đuổi mỹ nữ không được, liền hạ độc người ta, sau đó vơ vét tài sản, còn muốn âm dương điều hòa không thành liền mượn danh nghĩa Phương gia chiếm lấy sản nghiệp của người khác... càng thêm quá mức chính là, đối với người trong gia tộc của mình cũng phi thường tàn nhẫn, trực tiếp ở cửa đánh đòn hạ nhân nguy hiểm tới tính mạng...
Mà trải qua người cố ý giảng giải: Chiến Thiên Long cầm đầu một thế hệ nhân viên Nhậm gia ở lúc gia chủ Nhậm gia bị người buộc tội đả kích thì không ra tiếng, ngược lại lúc nói động tới lão gia chủ Nhậm Thiên Hành liền bạo phát, lại ở ngay trong Kim Loan Đại Điện không quản tới hết thảy đánh con trai của An Dương Vương Lý Nham, thì bị coi là một loại biểu hiện cực độ thất vọng đối với gia chủ Nhậm gia của một thế hệ người Nhậm gia hiện nay.
Đủ các loại giảng giải, đủ các loại lời đồn, đủ các loại tung tin bát nháo... làm cho Nhậm Kiệt gia chủ Nhậm gia từ trước đã nổi danh là quần áo lụa là, lại lần nữa trở thành tiêu điểm ở Ngọc Kinh Thành. Đồng thời cũng làm cho thanh danh của Nhậm gia vốn đã không chịu nổi, biến thành càng thêm chịu hết thấu.
Mà bản thân Nhậm Kiệt, giờ phút này thì đang đứng ở trong lương đình trong sân, nhìn một thân ảnh nhỏ gầy đang liều mạng tu luyện trong sân. Không chỉ là Nhậm Kiệt, mà ngay cả các người cận vệ đội khác vốn đang tu luyện đều ngừng lại.
Đồng Cường, Thiết Tháp bọn họ ngay từ đầu cũng không để ý lắm đến đứa nhỏ gầy ốm này, trong lòng thì lấy làm lạ không biết gia chủ từ đâu mang về một đứa nhỏ dáng dấp thanh tú, xinh đẹp như vậy, còn tưởng rằng nó là tới nơi này đùa chơi.
Chẳng ai nghĩ tới, tiếp theo sau nó lại cùng theo người của cận vệ đội tham gia huấn luyện, càng thêm không ai ngờ tới nó còn nhỏ tuổi như thế lại đã là Luyện Thể Cảnh tầng thứ tám. Nhưng nó dường như cũng chưa từng trải qua loại tu luyện nghiêm khắc, kinh khủng này, bởi vì những thứ này đều là sau này Nhậm Kiệt kết hợp với một ít trí nhớ ở kiếp trước một lần nữa làm ra một ít huấn luyện, đừng nói chi là người của cận vệ đội bây giờ tu luyện trông đều rất điên cuồng.
Đừng nói là một đứa bé như nó, dù là những binh lính lão luyện đạt tới Luyện Thể Cảnh tầng thứ chín, thậm chí là đại viên mãn trong quân đội kia đến đây, muốn vượt qua một canh giờ khẳng định cũng không chịu nổi.
Kết quả khi bọn họ nhìn ra đứa bé gầy yếu này, mà lại đi theo bọn họ huấn luyện một mạch cho đến bây giờ, thậm chí khi bọn họ nghỉ ngơi, nó cũng không hề ngừng lại lần nào. Cuối cùng làm cho Đồng Cường, Thiết Tháp, lão Thử những người cận vệ đội bọn họ này xem rõ đều ngây người.
Đây là một đứa nhỏ không đến 10 tuổi làm được sao?
Mọi người đều nhìn về phía Nhậm Kiệt, thầm nghĩ gia chủ yêu cầu hà khắc với cận vệ đội và chính mình, khủng bố còn chưa tính, làm sao tìm tới một đứa nhỏ đáng yêu như vậy bắt nó huấn luyện kinh khủng như vậy... Cái này cũng quá không... nhân đạo đi!
Giờ này Nhậm Kiệt cũng rất là bất đắc dĩ! Trước đó sau khi mang Tôn Nhị về, Nhậm Kiệt liền sai người đi tìm mấy bộ quần áo xinh đẹp thích hợp với tuổi cho cô bé này mặc. Nhậm gia to lớn như thế, bên trong gia tộc cái gì cũng có.
Thế nhưng cô bé Tôn Nhị này lại chết sống không mặc, bởi vì cô bé không chịu nói, cho nên Nhậm Kiệt cũng phải phí hết sức nửa ngày, liên tục vừa suy đoán vừa dò hỏi mới hiểu được ý của cô bé. Thì ra cô bé nghe được động tĩnh của cận vệ đội đang huấn luyện ở bên ngoài, nên cô bé muốn mặc quần áo con trai để đi tham gia huấn luyện. Bất luận là cô bé không nói lời nào còn có thời khắc khác thường này, Nhậm Kiệt đều có thể hiểu được: Dù sao một đứa trẻ vừa mới trải qua loại chuyện đó, có thể không sụp đổ, không điên khùng đã coi như là vận may lớn rồi.
Về phần cô bé không chịu lên tiếng nói chuyện, còn có một ít phản ứng khác, vốn Nhậm Kiệt đã dự tính từ từ sẽ đến. Bây giờ nhìn cô bé kiên trì như vậy, Nhậm Kiệt cũng phải nghe theo bảo người tìm quần áo con trai cho cô bé. Tuy rằng cô bé còn nhỏ tuổi như vậy nhưng linh khí kinh người, mặc vào trang phục nam cũng rất giống là một đứa nhỏ tuấn tú vượt bực. Ngay từ đầu Nhậm Kiệt là muốn cho cô bé nghỉ ngơi, thậm chí còn lấy viên hạt châu Ngọc Tinh kia cho vào trong túi thêu đóa hoa xinh đẹp đeo lại trước ngực của bé.
Nhưng cô bé vừa thấy hạt châu Ngọc Tinh lại có phản ứng rất kỳ quái, cho nên Nhậm Kiệt cũng chỉ phải thu cất, đồng ý để cho cô bé đi ra ngoài cùng theo cận vệ đội bọn họ huấn luyện. Vốn nghĩ rằng với cường độ huấn luyện cao như thế ắt hẳn cô bé sẽ không kiên trì nổi, hoặc là mệt mỏi là được rồi... Kết quả nhoáng một cái qua mấy canh giờ, hiện giờ người của cận vệ đội cũng bắt đầu nghỉ ngơi, mà cô bé vẫn còn đang huấn luyện.
Cô bé rất mạnh muốn trở nên mạnh hơn, nhưng tên Nghiêm Chấn Phi kia đã bị mình giết, chẳng lẽ là bởi vì trường giết chóc kia đã làm cho cô bé có loại ý nghĩ này, chính là dùng một loại phương thức huấn luyện gần như tự mình hại mình như vậy, để áp chế nỗi sợ hãi do trường giết chóc diệt môn tanh máu kia mang tới.
Đột nhiên, Nhậm Kiệt nhớ lại thời điểm mình lấy ra hạt châu Ngọc Tinh, phản ứng của Tôn Nhị khi nhìn thấy dấu hiệu trên hạt châu Ngọc Tinh mà lão nhân mặt cười nói là tổ chức Tàn Hồn kia. Nhậm Kiệt bật ngồi dậy, chẳng lẽ trong lòng cùa cô bé này là muốn báo thù, trả thù toàn bộ tổ chức Tàn Hồn?
“Con bà nó!”
Lúc này Nhậm Kiệt đã cảm thấy có chút đau đầu! Đối mặt với Tôn Nhị, đứa nhỏ bị kích thích phong bế kỳ quái này, Nhậm Kiệt cảm thấy còn đau đầu hơn so với đối mặt cùng gia chủ Phương gia, gia chủ Cao gia cùng những trưởng lão Nhậm gia kia. Tổ chức Tàn Hồn ngay cả lão nhân mặt cười đều rất là thận trọng, hiển nhiên không tầm thường...
Quên đi! Bất kể tiểu nha đầu này nghĩ như thế nào, trước cứ để cho cô bé khôi phục bình thường rồi tính sau.
Lúc này vừa lúc mập mạp từ bên ngoài trở về, cũng mang theo tin tức phát sinh từ bên ngoài trở về.
- Trời ơi! Phiếu cơm lão đại ngược đãi nhi đồng mà! Nhìn thấy Tôn Nhị đang huấn luyện giữa sân, mập mạp giật nảy mình, một bộ dáng sợ sệt nhìn Nhậm Kiệt, ánh mắt kia nói: đứa nhỏ đáng yêu như vậy như thế nào ngươi đành ra tay như thế!
- Ngươi không nói ta còn thật quên mất: mấy lần trước cho ngươi bắt đầu huấn luyện, kết quả làm cho ngươi chạy mất. Nhìn xem, gần đây ngươi càng ngày càng mập, ngươi nhìn ngươi xem đều không mạnh bằng một đứa nhỏ, có mất mặt hay không? Một tháng sau khảo hạch rồi, ngươi còn có muốn thăng cấp không? Được rồi! Ngươi đã trở lại đúng lúc, vậy ngươi cũng ra huấn luyện chung với nó đi!
Nhậm Kiệt không để ý tới mập mạp gào lên, trực tiếp kêu Đồng Cường lại, bảo hắn phái người nhìn chằm chằm vào mập mạp nhất thiết phải cùng tham gia huấn luyện. Đồng thời bảo Đồng Cường đi giao mấy tờ thiệp mời, theo thứ tự là Phương Thiên Ân gia chủ Phương gia, Văn Dũng gia chủ Văn gia, Cao Chiến Uyên gia chủ Cao gia... trong đó còn có một thiệp dĩ nhiên là giao cho đương kim Hoàng đế.
Nội dung đều giống nhau: Nhậm đại gia chủ Nhậm gia định thu đồ đệ, mời bọn họ đêm nay lại đây cùng nhau làm chứng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook