Ta Thay Tân Nương Minh Hôn Với Quỷ
-
Chương 4: Tìm Lại
"Lạnh quá..."
Chiêu Tử Luân đột ngột cảm thấy nghẹt thở và nặng nề như thể bản thân đang chìm trong lòng nước, tứ chi co rút cứng đờ không thể vùng vẫy cử động, làn nước lạnh cắt da cắt thịt không ngừng chảy vào mắt mũi miệng khiến cậu dần mất đi ý thức vì ngạt nước.
"..."
Thấp thoáng cậu nghe thấy từ trên bờ có tiếng vọng xuống, thân ảnh một người mờ ảo không rõ dung mạo bởi làn sóng nước che khuất, dù là vậy bên tai Tử Luân vẫn nghe rất rõ giọng nói âm trầm, từ tốn nhưng lại chứa sự uy nghiêm.
"Có lẽ lần tới khi ta và ngươi gặp lại, lúc đó chắc ta sẽ không còn nhớ ngươi là ai, người ngươi gặp lại cũng không phải là ta."
"..."
"Dù là vậy... Ta vẫn có chút trông đợi rằng ngươi sẽ tìm được ta, bảo trọng."
Chiêu Tử Luân chỉ nhớ được lời cuối cùng sau đó chỉ còn nhìn thấy màn đêm bao phủ, tới khi mở mắt ra lần nữa thì cậu trông thấy trần gỗ cũ kỹ có phần quen thuộc, cậu lờ mờ nhận ra bản thân không ở đâu xa lạ mà chính là đang trong tư phòng của mình, Tử Luân theo phản xạ định đưa tay lên dụi mắt thì cảm nhận hơi ấm kì lạ từ đâu bao bọc bàn tay.
"?" Cậu thuận tiện hạ mắt nhìn xuống thì bắt gặp Diệp Chính Kiên đang nắm lấy tay mình, Tử Luân phút chốc hoảng loạn vì nhớ ra lý do đã khiến cậu ngất xỉu.
Tử Luân vội bật ngồi dậy khiến Chính Kiên đang mơ màng bất giác giật mình, dù là vậy hắn vẫn không chịu buông tay Tử Luân ra, mặc cho cậu đang vùng vẫy lắc lắc tay mình, cậu giũ mạnh như thể đang có keo dính trên tay, để ý mới thấy vong nữ Bội Châu kia không theo chân Chính Kiên vào trong phòng, có lẽ là do gương bát quái bên ngoài đại sảnh đã ngăn cản, nghĩ vậy mà Tử Luân càng không ngần ngại kháng cự hắn.
"B-Buông tay ra!" Tử Luân hắng giọng.
"Không buông." Chính Kiên dứt khoát nói làm Tử Luân ngơ mặt ra vì không thể ngờ hắn sẽ trả lời thế này.
"Chậc! Ngươi sao lại ngang bướng như vậy chứ?" Tử Luân mất kiên nhẫn liền quát hắn.
"Nếu buông ra thì ngươi sẽ lại chạy trốn, ta không buông." Dứt lời Chính Kiên nắm luôn cả cổ tay còn lại của Tử Luân để cậu không có cơ hội tránh thoát, hắn còn cố tình nhướng người đến gần, đẩy cậu vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Này! Ta nói cho ngươi biết! Nếu còn không buông ra thì ta la lên đó!"
"Ngươi la lên đi? Bọn họ đều bị ta đánh lạc hướng cả, ngươi xem ngươi la khàn cả cổ thì có ai đến giúp ngươi?"
Lúc này những người đứng trực chờ bên ngoài, lúc đầu còn có ý định đẩy đưa đi vào vì để dành sẵn phần bánh riêng cho hai vị kia, dẫu sao Chính Kiên cũng là người mua nên nếu không mời thì không phải phép, đằng nào cũng phải nói trước một tiếng nhưng họ nào ngờ lúc đến trước cửa lại phải đón nhận một màn cưỡng ép cẩu huyết như thế này.
Những người dỏng tai lắng nghe lời cự tuyệt của Tử Luân không khỏi thắc mắc khó hiểu: "Hai người họ... Đang làm gì bên trong vậy?"
Tử Luân chợt nấc lên nức nở: "Agh... Đừng, đừng mà, đau ta..."
Tiếp theo đó là lời nói dịu dàng trấn an từ Chính Kiên:" Ngoan, thả lỏng một chút, rồi sẽ hết đau ngay thôi."
"Ta đã bảo không mà! Buông ta ra! Đau quá đi mất!"
"Này! Tên cầm thú kia ngươi đang làm gì A Luân vậy hả?!?" Cuối cùng họ cũng từ bỏ việc làm bình phong, ai mà có thể giữ bình tĩnh được khi người thân của mình đang bị cưỡng ép? Sắc mặt ai nấy cũng đều đằng đằng sát khí, Tự Hành thẳng chân đạp mạnh cửa xông vào.
"Ơ... Hả?"
Nhưng vào đến nơi thì trái ngược với cảnh xuân tình ướt át họ đang suy diễn, Chính Kiên hiện chỉ đơn giản là đang giúp Tử Luân nắn khớp băng bó cổ chân, vì hắn vừa nhận ra Tử Luân bị trật cổ chân do cú ngã ban nãy, hiện tại phần bị trật đã sưng đỏ lên nên cần phải nắn lại.
Các kỹ nữ kia nhìn thấy cổ chân sưng húp của Tử Luân cũng bắt đầu hiểu chuyện một vài phần, họ cười ái ngại mân mê khăn thêu trên tay mình.
"Haha, tiểu nữ là nói tên đầu đất Tự Hành này, tư phòng của người khác mà lại đạp mạnh bạo vậy đó hả?" Thu Nghiên vừa nói vừa ngắt vai Tự Hành như muốn đổ hết mọi tội lỗi cho hắn.
"Ừm, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi." Kim Hồ cười ngượng.
Tử Luân nhíu mày, ánh mắt hoài nghi nhìn họ: "Hừ, dù là gì thì cửa của đệ các tỷ vẫn phải sửa đấy? Nếu không... ÁGH!?!" Tử Luân chợt hét lên thất thanh, sau đó thì đổ gục xuống run rẩy giống như thân cây vừa bị đốn ngã, cậu đau đớn không nói nên lời nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường.
Hoá ra trong lúc Tử Luân không để ý, Chính Kiên đã tranh thủ cơ hội nắn lại khớp chân cho cậu, hành động nhanh và dứt khoát khiến Tử Luân không kịp trở tay.
"Cái tên khốn này!! Ngươi là..." Tử Luân lấy một hơi thật sâu định rủa Chính Kiên những lời thậm tệ nhất, may đâu Kim Hồ đã phóng nhanh đến kịp bịt miệng cậu trước khi cậu định đắc tội.
"Nào, nào, người ta là ân nhân của đệ đấy, còn không mau đa tạ lại định khẩu nghiệp nữa sao?"
Tử Luân nhất thời vì đau quá mới suy nghĩ không thông, nhưng bị giáo huấn một trận rồi cậu mới nhận ra hắn cũng chỉ là có ý tốt nên thôi nổi cáu, cậu thở nhẹ ra thả lỏng người như thể đã hiểu.
"Đa tạ." Tử Luân lèm bèm phát ra hai chữ.
Chính Kiên trông thấy mọi người đã có mặt đông đủ, hắn cũng không còn ý định nán lại lâu, hắn chỉ gật đầu nói thêm vài lời rồi đứng dậy rời đi.
"Hừ, tiểu tử thối, đệ có cần phải quá đáng như thế không? Diệp thiếu gia đối đãi đệ như huynh đệ thân thích của y, vậy mà đệ cứ xem y như kẻ thù không đội trời chung, rốt cuộc là tại sao?"
"Hừ." Tử Luân hừ lạnh không đáp lời.
"A Luân! Hai người họ đã về rồi!" Hải Vân thở gấp vội chạy vào tư phòng của Tử Luân thông báo rằng Vương Xạ và Phương Dung đã về trước cửa.
Tử Luân thoáng vẻ mừng rỡ, cậu cười nói định ra đón họ vì nếu thật sự Phương Dung đã tỉnh lại và tự đi về được thì đã là chuyện tốt, cậu vốn còn lo ngại rằng suy nghĩ của mình về chuyện Phương Dung bị ám, nên đôi lúc trong lòng cậu cứ bồn chồn không yên mặc cho ai cũng bảo là chỉ nhìn nhầm.
Kim Hồ không nói không rằng dìu dắt Tử Luân bước đi, chân phải của cậu vẫn cần thời gian để hồi phục nên không thể tuỳ tiện mà đi nhanh theo ý muốn được, loạng choạng đi ra đến đại sảnh thì bất chợt Tử Luân tái sầm mặt mũi.
"Kh-không... Không thể nào," Tử Luân kinh ngạc ngã khuỵu xuống, hô hấp cậu dần đứt quãng không thể ổn định được, như thể xung quanh không hề có không khí, cổ họng cậu nghẹn đắng không thể thốt ra thêm lời nào, tiếng ú ớ đông đặc kèm theo sự sợ hãi tột độ.
Trước mặt cậu, không, nói đúng hơn là cả một cung đường phía trước huyền quan, sân gạch xám vốn chỉ trống vắng rộng rãi trong mắt người thường, hiện tại đang chứa cả trăm người, tất cả đồng loạt hướng quay lưng về phía Tử Luân và chỉ riêng Tử Luân là nhìn thấy họ.
Không một ai trong số đó... Là người sống.
"A Luân? Đệ làm sao vậy? A Luân?!" Kim Hồ lo lắng lay mạnh vai Tử Luân.
Lúc này không một ai ngoài cậu cảm nhận âm khí dày đặc đến mức tức ngực khó thở, luồng khí lạnh không ngừng làm cậu toát mồ hôi, bên tai không dừng vang vọng những tiếng than khóc, tiếng la hét tuyệt vọng, tiếng căm phẫn uất ức, tất cả đều chỉ đồng loạt, đồng thanh hướng về phía Phương Dung, người đang đứng thất thần như mất hồn ở trước cửa Hoa Xuân Lầu.
"Tr..ả..trả..đây...trả..lạ..i..đây."
Tử Luân sợ hãi đến mức cậu sợ nếu bản thân lỡ phát ra tiếng sẽ đánh động đến đám âm hồn kia, càng lo sợ hơn nếu gương bát quái đang treo làm ảnh hưởng đến chúng, nói không chừng sẽ làm hại tất cả mọi người ở đây, vốn vong nữ đi theo Chính Kiên và lão Quan Từ cũng đều bị chặn không thể đi vào đại sảnh, còn bọn chúng, những âm hồn mang tà khí không khác ngạ quỷ thế này thì một gương bát quái nhỏ nhoi sao có thể chống lại được?
"Phương Dung, làm sao vậy?"
"Có chuyện gì?"
"Phương Dung đứng chết trân như tượng, không chịu bước vào trong." Vương Xạ khó hiểu trả lời, sau đó lay lay vai Phương Dung gọi.
Lúc này ánh mắt Phương Dung chợt đanh lại, sắc lạnh tựa như lưỡi dao phóng thẳng về phía Tử Luân đang đổ gục trên nền đất, chốc lát bỗng có tiếng hét thất thanh của Kim Hồ.
"Má-Máu!?! Tay Phương Dung đang chảy máu!!" Kim Hồ hoảng sợ gào lên khiến những người xung quanh hoảng hốt lo lắng.
Vương Xạ bắt đầu để ý rằng tay trái của Phương Dung từ nãy giờ đang nắm chặt thứ gì đó, không thể nhìn rõ dạng là vật gì nhưng nó cũng không phải là thứ tốt, bởi tay của nàng càng siết chặt thì càng chảy nhiều máu tựa như bị dao cắt sâu.
Vương Xạ cố gỡ ngón tay Phương Dung để nàng thả vật đó ra, nhưng kỳ lạ tay nàng hiện tại giống như là cục đá, cứng đến mức dù Vương Xạ có bấm chặt ngón tay vào thì nó cũng không có hề hấn gì, ngược lại càng làm máu chảy nhiều, trong một khắc tay hắn cảm giác có vật thể nóng như sắt nung toả khí, Vương Xạ giật mình buông tay ra rồi lùi lại phía sau.
Thần tình hắn ngỡ ngàng, lắp bắp nói vài câu: "Lạ... Quái lạ! Sao tay của Phương Dung giống như sắt lửa vậy?"
Tử Luân cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu càng không có tâm trí để hiểu vì hiện tại cậu giống như một người đang bị hút hết dương khí, đầu óc choáng váng chao đảo, cậu cảm nhận chỉ thêm vài giây nữa bản thân sẽ chính thức bị âm khí này dìm chết.
"KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ Ả VÀO ĐÂY!"
Bất chợt một giọng nói khàn đặc vang lên như ra lệnh, không biết từ lúc nào đã có một lão đạo sĩ xuất hiện, y phục lão xộc xệch, râu tóc rối bù còn thêm cả vài vết bầm tích trên gương mặt, lão lao ra như một vị thần.
"Không được để ả bước vào, tuyệt đối không được nhìn vào mắt ả." Ngữ khí của lão mang vẻ rất hệ trọng, nhưng ngược lại những người kia đều mặt nghệt như ngỗng nhìn lão nói nhăng nói cuội, lão gấp gáp quăng túi vải nâu chỉ to bằng bàn tay về phía Vương Xạ, lão tiếp tục nói.
"Mau đem thứ này đắp vào tay ả để tiêu tán bớt âm khí, hiện "vật đó" đang muốn hoán chủ, nó sẽ giết chủ thể hiện tại để giải thoát bản thân."
Vương Xạ chần chừ một lúc nhưng tình huống cấp bách không để hắn kịp suy nghĩ thêm, hắn vội đưa tay đón nhận lấy túi vải nâu sẫm của lão đạo sĩ kia vừa quăng cho, sau đó đổ ra tay thì thấy một nhúm muối trắng pha lẫn chút bột màu xám đen giống như tro nhang.
Vương Xạ không biết lấy từ đâu sự tin tưởng với người lạ, hắn răm rắp làm theo lời đạo sĩ, đắp đống bột trong tay vào tay trái của Phương Dung.
"Xèo" Lập tức nhúm bột đó giống như sắt nung nóng chạm nước, phát ra những tiếng xèo xèo kì lạ.
Phương Dung ngay tức khắc vì đau mà thả ra vật đang cầm, lúc này họ mới nhìn ra tay của Phương Dung sớm đã bị cắt một mảng khá sâu, nhìn vào vết cắt đó cũng có thể tưởng tượng ra viễn cảnh nếu nàng không kịp buông tay thì sẽ nguy hiểm đến nhường nào, nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn tất cả, thứ vừa thả xuống đất mà mọi người tò mò kia chỉ là một nửa cái vòng cẩm thạch, đường vân không phải màu lam thường thấy, thay vào đó là sắc đen huyền u tối, nhưng chỉ kéo dài đến đoạn cuối thì bị ngăn cách với một màu hổ phách riêng biệt, nó khác hoàn toàn không hòa lẫn với màu đen, trông cứ như màu đen đó đang cố bao bọc chiếm lấy màu còn lại.
Điều đáng chú ý là rõ ràng Phương Dung đã nắm chặt nó với một bàn tay toàn máu, nhưng tại sao không có một vệt máu nào dính trên nửa vòng ngọc đó, thậm chí nó còn đang lan tỏa một làn khói đen mịt kì quái, Vương Xạ theo phản xạ định cầm lên xem thì đã nghe thấy tiếng quát của lão đạo sĩ kia.
"Đừng chạm vào! Ngươi muốn chết hay sao?"
Vị đạo sĩ cũng không có thời gian rỗi, lão tiến bước nhanh đến trước mặt Tử Luân.
"Tránh ra." Lão nghiêm mặt nhìn sang Kim Hồ để nàng buông Tử Luân ra.
"Vâng..." Kim Hồ liền lùi người lại theo lời lão nói.
Lão đảo mắt nhìn thần sắc của Tử Luân xong liền nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng nắm lấy dây vải đỏ mà cậu luôn dùng để cố định tóc xuống, xếp vuông một nếp rồi che mắt của Tử Luân lại để cậu không còn nhìn thấy âm hồn, sau khi vừa cột bừa vài đốt lão lại dùng tay bắt ấn, miệng vừa lẩm nhẩm niệm chú ngữ vừa kéo trong ống tay áo ra một lọn chỉ đỏ, ngón tay linh hoạt luồn thắt sợi chỉ thành một hình dạng gì đó không thể nhìn rõ là gì.
Lão dùng nó cột vào cổ tay của Tử Luân rồi nhanh thoăn thoắt chạy về phía cửa, quấn vài vòng liên kết sợi chỉ đỏ với một hình nhân rơm vận y phục nữ nhân, tiếp đó mới nối vào nửa vòng cẩm thạch kia.
Không ai nghe rõ lão đang niệm lời gì trong miệng, chỉ vài giây sau đó hình rơm kia không biết bắt lửa từ đâu lại cháy dữ dội, chưa qua vài phút đã biến thành than, quay đi quay lại họ mới phát hiện rằng nửa vòng ngọc kia tự dưng không cánh mà bay.
"Biến mất rồi?!" Vương Xạ kinh ngạc.
"Nó... Nó ở đây." Kim Hồ sợ hãi chỉ vào lòng bàn tay đang nắm chặt của Tử Luân, nửa chiếc vòng lẽ ra phải nằm ở trước cửa vài phút trước đó bỗng xuất hiện ở đây.
Trên dưới Hoa Xuân Lầu sau khi chứng kiến những sự việc không thể lý giải được, ai ai cũng mang một tâm trạng hoang mang hoảng sợ, nếu như lão đạo sĩ kia không xuất hiện thì họ sẽ phải đối mặt với điều gì?
Mọi giác quan hiện tại của Tử Luân đều không hoạt động, cậu chỉ cảm thấy duy nhất một sự trống trải vô tận, kèm theo đó là một chút thân quen kì lạ, bên tai bỗng vang lên giọng nói "Tìm, phải tìm lại nó, một nửa, tìm lại."
Việc vừa kết thúc chưa lâu thì Phương Dung bỗng lăn ra ngất xỉu, rất may Vương Xạ đỡ kịp chứ không để nàng ngã đập đầu, thần sắc nàng cũng dần ổn định chứ không còn u ám xanh xao như ban nãy, nàng hiện tại cứ như vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan trở về vậy.
"Đưa vị cô nương này đi nghỉ đi, sau hai canh giờ đem thảo dược này thả vào bồn nước ấm để y ngâm người." Lão đạo sĩ lấy trong tay nải ra một gói thảo dược phơi khô đưa cho Kim Hồ, lão từ tốn nói tiếp: "Dù bần đạo đã dùng hình nhân thay ả một mạng, nhưng vẫn sẽ mất thời gian để hồi phục lại dương khí, bị ám lâu như vậy mà vẫn còn trụ được đã là kì tích."
Họ ngầm hiểu rằng lão là vừa cứu Phương Dung thoát khỏi nguy hiểm nên hiện tại ai cũng đều tin tưởng nghe theo lão, Hải Vân ngượng ngùng tiến đến cúi đầu tạ lỗi với lão như thể cả hai đã quen biết từ trước, mà cũng không nói đâu xa, thủ phạm đã biến lão đạo sĩ từ dáng vẻ uy nghiêm đạo mạo lúc đầu trở thành thân tàn ma dại như thế này là do hắn.
"À.. ừm, tiên sinh, thứ lỗi cho hạ nhân đã mạo phạm người, lúc đó hạ nhân đã nghĩ tiên sinh chỉ là tên lừa gạt nên..."
Lão đạo sĩ kia cười hiền hòa, sau đó đánh một cú trời giáng lên đầu Hải Vân, vốn từ lúc đầu lão đã ngờ ngợ ra việc này sẽ xảy ra, cho nên lão đến trước một bước thông báo hiểm nguy cho Hoa Xuân Lầu, nào ngờ tên khốn Hải Vân gặp lại "bằng hữu" đêm qua báo hại hắn chạy chối chết, nên đã xô xát với lão thành ra thế này.
"Hừ, bần đạo sẽ hỏi tội ngươi sau, tiểu tử dám giở trò đánh lén." Lão không nguôi giận mà còn giận hơn, nhưng rồi cũng không tiếp tục truy cứu hắn mà tiến lại gần Tử Luân, lão nhắm mắt rồi lại ấn vào huyệt trên trán cậu khiến cậu giật mình, trạng thái giống như đang ngủ bị lôi tỉnh dậy.
Chiêu Tử Luân ngơ ngác nhìn xung quanh, cậu thở phào nhẹ nhõm vì cảnh tượng kinh dị ban nãy đã không xuất hiện nữa, nhưng chưa hoàn hồn bao lâu cậu đã trông thấy thứ mình đang cầm trong tay mang một nguồn âm khí cực hạn, nếu chịu lắng nghe thì nó còn đang phát ra tiếng từ cõi u minh vọng về không khác khi nãy, nhắm một mắt, mở một mắt hắn cũng biết được vật hắn đang cầm là cội nguồn mọi chuyện.
"Agh!!" Tử Luân giơ tay toan định ném vòng đó đi thì...
"Nếu ném thì tất cả những người ở đây đều sẽ gặp nạn, nó không dễ dàng gì mà tìm lại được chủ nhân, ngươi ném đi chỉ hại những kẻ vô tội không hiểu cớ sự gì thôi."
"Gì chứ?!" Tử Luân quay ngoắt lại thì nhìn thấy lão đạo sĩ nhìn mình chằm chằm, sẵn biến nỗi sợ thành tức giận, cậu lớn giọng: "Lão già, ta làm sao là chủ nhân của thứ quái quỷ này được, có nhầm lẫn gì không?"
Vừa nói xong cậu lập tức bị ai đó táng thẳng vào đầu một cái, Tử Luân hoang mang chưa kịp định hình chuyện gì thì Hoa Cô Cô không biết từ đâu xuất hiện, đẩy đầu cậu cúi xuống tạ lỗi: "Tiểu tử này, hỗn xược, ta dạy ngươi như thế sao?" Sau đó Tú Cô thở hồng hộc như rất mệt mỏi.
Lão đạo sĩ vuốt chòm râu bạc, trầm ngâm nhìn dáng vẻ tiều tụy của Hoa Cô Cô, lão gật gù bày vẻ am hiểu: "Hóa ra là vậy, bần đạo tự hỏi với nguồn âm khí cực hạn đó sao không thể bức chết ngươi, hóa ra là có sự can thiệp của Song San Phù."
Hoa Cô Cô nghe được đến đây đã hiểu người trước mặt hóa ra là cao nhân đã giúp đỡ Tử Luân, dù Cô chỉ vừa từ ngoài quay trở về nhưng cứ như đã chứng kiến hết mọi chuyện, Tú Cô hạ người dịu giọng nói: "Có lẽ tiểu tử này đã gây phiền hà cho tiên sinh, mong ngài thứ lỗi và đa tạ đã ra tay giúp đỡ."
Lão đạo sĩ vừa nghe Cô Cô nói vừa thi thoảng lại nhìn sang Tử Luân, trông sắc mặt của cậu hiện rõ sự lo lắng và ưu sầu, có lẽ cậu cũng có biết đến loại phù chú này, nhưng có lẽ cậu không muốn nói về nó nên đạo sĩ tinh ý lảng sang chuyện khác.
"Tỉnh rồi thì mau vào đây, bần đạo có việc hỏi ngươi." Lão vắt tay sau lưng, thần thái ung dung bước vào nơi khi nãy lão vừa bị đá đít đuổi ra, nhưng lần này có sự khác biệt là không ai dám đuổi lão nữa.
Chiêu Tử Luân đột ngột cảm thấy nghẹt thở và nặng nề như thể bản thân đang chìm trong lòng nước, tứ chi co rút cứng đờ không thể vùng vẫy cử động, làn nước lạnh cắt da cắt thịt không ngừng chảy vào mắt mũi miệng khiến cậu dần mất đi ý thức vì ngạt nước.
"..."
Thấp thoáng cậu nghe thấy từ trên bờ có tiếng vọng xuống, thân ảnh một người mờ ảo không rõ dung mạo bởi làn sóng nước che khuất, dù là vậy bên tai Tử Luân vẫn nghe rất rõ giọng nói âm trầm, từ tốn nhưng lại chứa sự uy nghiêm.
"Có lẽ lần tới khi ta và ngươi gặp lại, lúc đó chắc ta sẽ không còn nhớ ngươi là ai, người ngươi gặp lại cũng không phải là ta."
"..."
"Dù là vậy... Ta vẫn có chút trông đợi rằng ngươi sẽ tìm được ta, bảo trọng."
Chiêu Tử Luân chỉ nhớ được lời cuối cùng sau đó chỉ còn nhìn thấy màn đêm bao phủ, tới khi mở mắt ra lần nữa thì cậu trông thấy trần gỗ cũ kỹ có phần quen thuộc, cậu lờ mờ nhận ra bản thân không ở đâu xa lạ mà chính là đang trong tư phòng của mình, Tử Luân theo phản xạ định đưa tay lên dụi mắt thì cảm nhận hơi ấm kì lạ từ đâu bao bọc bàn tay.
"?" Cậu thuận tiện hạ mắt nhìn xuống thì bắt gặp Diệp Chính Kiên đang nắm lấy tay mình, Tử Luân phút chốc hoảng loạn vì nhớ ra lý do đã khiến cậu ngất xỉu.
Tử Luân vội bật ngồi dậy khiến Chính Kiên đang mơ màng bất giác giật mình, dù là vậy hắn vẫn không chịu buông tay Tử Luân ra, mặc cho cậu đang vùng vẫy lắc lắc tay mình, cậu giũ mạnh như thể đang có keo dính trên tay, để ý mới thấy vong nữ Bội Châu kia không theo chân Chính Kiên vào trong phòng, có lẽ là do gương bát quái bên ngoài đại sảnh đã ngăn cản, nghĩ vậy mà Tử Luân càng không ngần ngại kháng cự hắn.
"B-Buông tay ra!" Tử Luân hắng giọng.
"Không buông." Chính Kiên dứt khoát nói làm Tử Luân ngơ mặt ra vì không thể ngờ hắn sẽ trả lời thế này.
"Chậc! Ngươi sao lại ngang bướng như vậy chứ?" Tử Luân mất kiên nhẫn liền quát hắn.
"Nếu buông ra thì ngươi sẽ lại chạy trốn, ta không buông." Dứt lời Chính Kiên nắm luôn cả cổ tay còn lại của Tử Luân để cậu không có cơ hội tránh thoát, hắn còn cố tình nhướng người đến gần, đẩy cậu vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
"Này! Ta nói cho ngươi biết! Nếu còn không buông ra thì ta la lên đó!"
"Ngươi la lên đi? Bọn họ đều bị ta đánh lạc hướng cả, ngươi xem ngươi la khàn cả cổ thì có ai đến giúp ngươi?"
Lúc này những người đứng trực chờ bên ngoài, lúc đầu còn có ý định đẩy đưa đi vào vì để dành sẵn phần bánh riêng cho hai vị kia, dẫu sao Chính Kiên cũng là người mua nên nếu không mời thì không phải phép, đằng nào cũng phải nói trước một tiếng nhưng họ nào ngờ lúc đến trước cửa lại phải đón nhận một màn cưỡng ép cẩu huyết như thế này.
Những người dỏng tai lắng nghe lời cự tuyệt của Tử Luân không khỏi thắc mắc khó hiểu: "Hai người họ... Đang làm gì bên trong vậy?"
Tử Luân chợt nấc lên nức nở: "Agh... Đừng, đừng mà, đau ta..."
Tiếp theo đó là lời nói dịu dàng trấn an từ Chính Kiên:" Ngoan, thả lỏng một chút, rồi sẽ hết đau ngay thôi."
"Ta đã bảo không mà! Buông ta ra! Đau quá đi mất!"
"Này! Tên cầm thú kia ngươi đang làm gì A Luân vậy hả?!?" Cuối cùng họ cũng từ bỏ việc làm bình phong, ai mà có thể giữ bình tĩnh được khi người thân của mình đang bị cưỡng ép? Sắc mặt ai nấy cũng đều đằng đằng sát khí, Tự Hành thẳng chân đạp mạnh cửa xông vào.
"Ơ... Hả?"
Nhưng vào đến nơi thì trái ngược với cảnh xuân tình ướt át họ đang suy diễn, Chính Kiên hiện chỉ đơn giản là đang giúp Tử Luân nắn khớp băng bó cổ chân, vì hắn vừa nhận ra Tử Luân bị trật cổ chân do cú ngã ban nãy, hiện tại phần bị trật đã sưng đỏ lên nên cần phải nắn lại.
Các kỹ nữ kia nhìn thấy cổ chân sưng húp của Tử Luân cũng bắt đầu hiểu chuyện một vài phần, họ cười ái ngại mân mê khăn thêu trên tay mình.
"Haha, tiểu nữ là nói tên đầu đất Tự Hành này, tư phòng của người khác mà lại đạp mạnh bạo vậy đó hả?" Thu Nghiên vừa nói vừa ngắt vai Tự Hành như muốn đổ hết mọi tội lỗi cho hắn.
"Ừm, hiểu lầm, là hiểu lầm thôi." Kim Hồ cười ngượng.
Tử Luân nhíu mày, ánh mắt hoài nghi nhìn họ: "Hừ, dù là gì thì cửa của đệ các tỷ vẫn phải sửa đấy? Nếu không... ÁGH!?!" Tử Luân chợt hét lên thất thanh, sau đó thì đổ gục xuống run rẩy giống như thân cây vừa bị đốn ngã, cậu đau đớn không nói nên lời nhưng đồng thời cũng cảm thấy nhẹ nhõm đến lạ thường.
Hoá ra trong lúc Tử Luân không để ý, Chính Kiên đã tranh thủ cơ hội nắn lại khớp chân cho cậu, hành động nhanh và dứt khoát khiến Tử Luân không kịp trở tay.
"Cái tên khốn này!! Ngươi là..." Tử Luân lấy một hơi thật sâu định rủa Chính Kiên những lời thậm tệ nhất, may đâu Kim Hồ đã phóng nhanh đến kịp bịt miệng cậu trước khi cậu định đắc tội.
"Nào, nào, người ta là ân nhân của đệ đấy, còn không mau đa tạ lại định khẩu nghiệp nữa sao?"
Tử Luân nhất thời vì đau quá mới suy nghĩ không thông, nhưng bị giáo huấn một trận rồi cậu mới nhận ra hắn cũng chỉ là có ý tốt nên thôi nổi cáu, cậu thở nhẹ ra thả lỏng người như thể đã hiểu.
"Đa tạ." Tử Luân lèm bèm phát ra hai chữ.
Chính Kiên trông thấy mọi người đã có mặt đông đủ, hắn cũng không còn ý định nán lại lâu, hắn chỉ gật đầu nói thêm vài lời rồi đứng dậy rời đi.
"Hừ, tiểu tử thối, đệ có cần phải quá đáng như thế không? Diệp thiếu gia đối đãi đệ như huynh đệ thân thích của y, vậy mà đệ cứ xem y như kẻ thù không đội trời chung, rốt cuộc là tại sao?"
"Hừ." Tử Luân hừ lạnh không đáp lời.
"A Luân! Hai người họ đã về rồi!" Hải Vân thở gấp vội chạy vào tư phòng của Tử Luân thông báo rằng Vương Xạ và Phương Dung đã về trước cửa.
Tử Luân thoáng vẻ mừng rỡ, cậu cười nói định ra đón họ vì nếu thật sự Phương Dung đã tỉnh lại và tự đi về được thì đã là chuyện tốt, cậu vốn còn lo ngại rằng suy nghĩ của mình về chuyện Phương Dung bị ám, nên đôi lúc trong lòng cậu cứ bồn chồn không yên mặc cho ai cũng bảo là chỉ nhìn nhầm.
Kim Hồ không nói không rằng dìu dắt Tử Luân bước đi, chân phải của cậu vẫn cần thời gian để hồi phục nên không thể tuỳ tiện mà đi nhanh theo ý muốn được, loạng choạng đi ra đến đại sảnh thì bất chợt Tử Luân tái sầm mặt mũi.
"Kh-không... Không thể nào," Tử Luân kinh ngạc ngã khuỵu xuống, hô hấp cậu dần đứt quãng không thể ổn định được, như thể xung quanh không hề có không khí, cổ họng cậu nghẹn đắng không thể thốt ra thêm lời nào, tiếng ú ớ đông đặc kèm theo sự sợ hãi tột độ.
Trước mặt cậu, không, nói đúng hơn là cả một cung đường phía trước huyền quan, sân gạch xám vốn chỉ trống vắng rộng rãi trong mắt người thường, hiện tại đang chứa cả trăm người, tất cả đồng loạt hướng quay lưng về phía Tử Luân và chỉ riêng Tử Luân là nhìn thấy họ.
Không một ai trong số đó... Là người sống.
"A Luân? Đệ làm sao vậy? A Luân?!" Kim Hồ lo lắng lay mạnh vai Tử Luân.
Lúc này không một ai ngoài cậu cảm nhận âm khí dày đặc đến mức tức ngực khó thở, luồng khí lạnh không ngừng làm cậu toát mồ hôi, bên tai không dừng vang vọng những tiếng than khóc, tiếng la hét tuyệt vọng, tiếng căm phẫn uất ức, tất cả đều chỉ đồng loạt, đồng thanh hướng về phía Phương Dung, người đang đứng thất thần như mất hồn ở trước cửa Hoa Xuân Lầu.
"Tr..ả..trả..đây...trả..lạ..i..đây."
Tử Luân sợ hãi đến mức cậu sợ nếu bản thân lỡ phát ra tiếng sẽ đánh động đến đám âm hồn kia, càng lo sợ hơn nếu gương bát quái đang treo làm ảnh hưởng đến chúng, nói không chừng sẽ làm hại tất cả mọi người ở đây, vốn vong nữ đi theo Chính Kiên và lão Quan Từ cũng đều bị chặn không thể đi vào đại sảnh, còn bọn chúng, những âm hồn mang tà khí không khác ngạ quỷ thế này thì một gương bát quái nhỏ nhoi sao có thể chống lại được?
"Phương Dung, làm sao vậy?"
"Có chuyện gì?"
"Phương Dung đứng chết trân như tượng, không chịu bước vào trong." Vương Xạ khó hiểu trả lời, sau đó lay lay vai Phương Dung gọi.
Lúc này ánh mắt Phương Dung chợt đanh lại, sắc lạnh tựa như lưỡi dao phóng thẳng về phía Tử Luân đang đổ gục trên nền đất, chốc lát bỗng có tiếng hét thất thanh của Kim Hồ.
"Má-Máu!?! Tay Phương Dung đang chảy máu!!" Kim Hồ hoảng sợ gào lên khiến những người xung quanh hoảng hốt lo lắng.
Vương Xạ bắt đầu để ý rằng tay trái của Phương Dung từ nãy giờ đang nắm chặt thứ gì đó, không thể nhìn rõ dạng là vật gì nhưng nó cũng không phải là thứ tốt, bởi tay của nàng càng siết chặt thì càng chảy nhiều máu tựa như bị dao cắt sâu.
Vương Xạ cố gỡ ngón tay Phương Dung để nàng thả vật đó ra, nhưng kỳ lạ tay nàng hiện tại giống như là cục đá, cứng đến mức dù Vương Xạ có bấm chặt ngón tay vào thì nó cũng không có hề hấn gì, ngược lại càng làm máu chảy nhiều, trong một khắc tay hắn cảm giác có vật thể nóng như sắt nung toả khí, Vương Xạ giật mình buông tay ra rồi lùi lại phía sau.
Thần tình hắn ngỡ ngàng, lắp bắp nói vài câu: "Lạ... Quái lạ! Sao tay của Phương Dung giống như sắt lửa vậy?"
Tử Luân cũng không hiểu chuyện gì đang diễn ra, cậu càng không có tâm trí để hiểu vì hiện tại cậu giống như một người đang bị hút hết dương khí, đầu óc choáng váng chao đảo, cậu cảm nhận chỉ thêm vài giây nữa bản thân sẽ chính thức bị âm khí này dìm chết.
"KHÔNG ĐƯỢC ĐỂ Ả VÀO ĐÂY!"
Bất chợt một giọng nói khàn đặc vang lên như ra lệnh, không biết từ lúc nào đã có một lão đạo sĩ xuất hiện, y phục lão xộc xệch, râu tóc rối bù còn thêm cả vài vết bầm tích trên gương mặt, lão lao ra như một vị thần.
"Không được để ả bước vào, tuyệt đối không được nhìn vào mắt ả." Ngữ khí của lão mang vẻ rất hệ trọng, nhưng ngược lại những người kia đều mặt nghệt như ngỗng nhìn lão nói nhăng nói cuội, lão gấp gáp quăng túi vải nâu chỉ to bằng bàn tay về phía Vương Xạ, lão tiếp tục nói.
"Mau đem thứ này đắp vào tay ả để tiêu tán bớt âm khí, hiện "vật đó" đang muốn hoán chủ, nó sẽ giết chủ thể hiện tại để giải thoát bản thân."
Vương Xạ chần chừ một lúc nhưng tình huống cấp bách không để hắn kịp suy nghĩ thêm, hắn vội đưa tay đón nhận lấy túi vải nâu sẫm của lão đạo sĩ kia vừa quăng cho, sau đó đổ ra tay thì thấy một nhúm muối trắng pha lẫn chút bột màu xám đen giống như tro nhang.
Vương Xạ không biết lấy từ đâu sự tin tưởng với người lạ, hắn răm rắp làm theo lời đạo sĩ, đắp đống bột trong tay vào tay trái của Phương Dung.
"Xèo" Lập tức nhúm bột đó giống như sắt nung nóng chạm nước, phát ra những tiếng xèo xèo kì lạ.
Phương Dung ngay tức khắc vì đau mà thả ra vật đang cầm, lúc này họ mới nhìn ra tay của Phương Dung sớm đã bị cắt một mảng khá sâu, nhìn vào vết cắt đó cũng có thể tưởng tượng ra viễn cảnh nếu nàng không kịp buông tay thì sẽ nguy hiểm đến nhường nào, nhưng điều khiến họ kinh ngạc hơn tất cả, thứ vừa thả xuống đất mà mọi người tò mò kia chỉ là một nửa cái vòng cẩm thạch, đường vân không phải màu lam thường thấy, thay vào đó là sắc đen huyền u tối, nhưng chỉ kéo dài đến đoạn cuối thì bị ngăn cách với một màu hổ phách riêng biệt, nó khác hoàn toàn không hòa lẫn với màu đen, trông cứ như màu đen đó đang cố bao bọc chiếm lấy màu còn lại.
Điều đáng chú ý là rõ ràng Phương Dung đã nắm chặt nó với một bàn tay toàn máu, nhưng tại sao không có một vệt máu nào dính trên nửa vòng ngọc đó, thậm chí nó còn đang lan tỏa một làn khói đen mịt kì quái, Vương Xạ theo phản xạ định cầm lên xem thì đã nghe thấy tiếng quát của lão đạo sĩ kia.
"Đừng chạm vào! Ngươi muốn chết hay sao?"
Vị đạo sĩ cũng không có thời gian rỗi, lão tiến bước nhanh đến trước mặt Tử Luân.
"Tránh ra." Lão nghiêm mặt nhìn sang Kim Hồ để nàng buông Tử Luân ra.
"Vâng..." Kim Hồ liền lùi người lại theo lời lão nói.
Lão đảo mắt nhìn thần sắc của Tử Luân xong liền nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng nắm lấy dây vải đỏ mà cậu luôn dùng để cố định tóc xuống, xếp vuông một nếp rồi che mắt của Tử Luân lại để cậu không còn nhìn thấy âm hồn, sau khi vừa cột bừa vài đốt lão lại dùng tay bắt ấn, miệng vừa lẩm nhẩm niệm chú ngữ vừa kéo trong ống tay áo ra một lọn chỉ đỏ, ngón tay linh hoạt luồn thắt sợi chỉ thành một hình dạng gì đó không thể nhìn rõ là gì.
Lão dùng nó cột vào cổ tay của Tử Luân rồi nhanh thoăn thoắt chạy về phía cửa, quấn vài vòng liên kết sợi chỉ đỏ với một hình nhân rơm vận y phục nữ nhân, tiếp đó mới nối vào nửa vòng cẩm thạch kia.
Không ai nghe rõ lão đang niệm lời gì trong miệng, chỉ vài giây sau đó hình rơm kia không biết bắt lửa từ đâu lại cháy dữ dội, chưa qua vài phút đã biến thành than, quay đi quay lại họ mới phát hiện rằng nửa vòng ngọc kia tự dưng không cánh mà bay.
"Biến mất rồi?!" Vương Xạ kinh ngạc.
"Nó... Nó ở đây." Kim Hồ sợ hãi chỉ vào lòng bàn tay đang nắm chặt của Tử Luân, nửa chiếc vòng lẽ ra phải nằm ở trước cửa vài phút trước đó bỗng xuất hiện ở đây.
Trên dưới Hoa Xuân Lầu sau khi chứng kiến những sự việc không thể lý giải được, ai ai cũng mang một tâm trạng hoang mang hoảng sợ, nếu như lão đạo sĩ kia không xuất hiện thì họ sẽ phải đối mặt với điều gì?
Mọi giác quan hiện tại của Tử Luân đều không hoạt động, cậu chỉ cảm thấy duy nhất một sự trống trải vô tận, kèm theo đó là một chút thân quen kì lạ, bên tai bỗng vang lên giọng nói "Tìm, phải tìm lại nó, một nửa, tìm lại."
Việc vừa kết thúc chưa lâu thì Phương Dung bỗng lăn ra ngất xỉu, rất may Vương Xạ đỡ kịp chứ không để nàng ngã đập đầu, thần sắc nàng cũng dần ổn định chứ không còn u ám xanh xao như ban nãy, nàng hiện tại cứ như vừa dạo một vòng Quỷ Môn Quan trở về vậy.
"Đưa vị cô nương này đi nghỉ đi, sau hai canh giờ đem thảo dược này thả vào bồn nước ấm để y ngâm người." Lão đạo sĩ lấy trong tay nải ra một gói thảo dược phơi khô đưa cho Kim Hồ, lão từ tốn nói tiếp: "Dù bần đạo đã dùng hình nhân thay ả một mạng, nhưng vẫn sẽ mất thời gian để hồi phục lại dương khí, bị ám lâu như vậy mà vẫn còn trụ được đã là kì tích."
Họ ngầm hiểu rằng lão là vừa cứu Phương Dung thoát khỏi nguy hiểm nên hiện tại ai cũng đều tin tưởng nghe theo lão, Hải Vân ngượng ngùng tiến đến cúi đầu tạ lỗi với lão như thể cả hai đã quen biết từ trước, mà cũng không nói đâu xa, thủ phạm đã biến lão đạo sĩ từ dáng vẻ uy nghiêm đạo mạo lúc đầu trở thành thân tàn ma dại như thế này là do hắn.
"À.. ừm, tiên sinh, thứ lỗi cho hạ nhân đã mạo phạm người, lúc đó hạ nhân đã nghĩ tiên sinh chỉ là tên lừa gạt nên..."
Lão đạo sĩ kia cười hiền hòa, sau đó đánh một cú trời giáng lên đầu Hải Vân, vốn từ lúc đầu lão đã ngờ ngợ ra việc này sẽ xảy ra, cho nên lão đến trước một bước thông báo hiểm nguy cho Hoa Xuân Lầu, nào ngờ tên khốn Hải Vân gặp lại "bằng hữu" đêm qua báo hại hắn chạy chối chết, nên đã xô xát với lão thành ra thế này.
"Hừ, bần đạo sẽ hỏi tội ngươi sau, tiểu tử dám giở trò đánh lén." Lão không nguôi giận mà còn giận hơn, nhưng rồi cũng không tiếp tục truy cứu hắn mà tiến lại gần Tử Luân, lão nhắm mắt rồi lại ấn vào huyệt trên trán cậu khiến cậu giật mình, trạng thái giống như đang ngủ bị lôi tỉnh dậy.
Chiêu Tử Luân ngơ ngác nhìn xung quanh, cậu thở phào nhẹ nhõm vì cảnh tượng kinh dị ban nãy đã không xuất hiện nữa, nhưng chưa hoàn hồn bao lâu cậu đã trông thấy thứ mình đang cầm trong tay mang một nguồn âm khí cực hạn, nếu chịu lắng nghe thì nó còn đang phát ra tiếng từ cõi u minh vọng về không khác khi nãy, nhắm một mắt, mở một mắt hắn cũng biết được vật hắn đang cầm là cội nguồn mọi chuyện.
"Agh!!" Tử Luân giơ tay toan định ném vòng đó đi thì...
"Nếu ném thì tất cả những người ở đây đều sẽ gặp nạn, nó không dễ dàng gì mà tìm lại được chủ nhân, ngươi ném đi chỉ hại những kẻ vô tội không hiểu cớ sự gì thôi."
"Gì chứ?!" Tử Luân quay ngoắt lại thì nhìn thấy lão đạo sĩ nhìn mình chằm chằm, sẵn biến nỗi sợ thành tức giận, cậu lớn giọng: "Lão già, ta làm sao là chủ nhân của thứ quái quỷ này được, có nhầm lẫn gì không?"
Vừa nói xong cậu lập tức bị ai đó táng thẳng vào đầu một cái, Tử Luân hoang mang chưa kịp định hình chuyện gì thì Hoa Cô Cô không biết từ đâu xuất hiện, đẩy đầu cậu cúi xuống tạ lỗi: "Tiểu tử này, hỗn xược, ta dạy ngươi như thế sao?" Sau đó Tú Cô thở hồng hộc như rất mệt mỏi.
Lão đạo sĩ vuốt chòm râu bạc, trầm ngâm nhìn dáng vẻ tiều tụy của Hoa Cô Cô, lão gật gù bày vẻ am hiểu: "Hóa ra là vậy, bần đạo tự hỏi với nguồn âm khí cực hạn đó sao không thể bức chết ngươi, hóa ra là có sự can thiệp của Song San Phù."
Hoa Cô Cô nghe được đến đây đã hiểu người trước mặt hóa ra là cao nhân đã giúp đỡ Tử Luân, dù Cô chỉ vừa từ ngoài quay trở về nhưng cứ như đã chứng kiến hết mọi chuyện, Tú Cô hạ người dịu giọng nói: "Có lẽ tiểu tử này đã gây phiền hà cho tiên sinh, mong ngài thứ lỗi và đa tạ đã ra tay giúp đỡ."
Lão đạo sĩ vừa nghe Cô Cô nói vừa thi thoảng lại nhìn sang Tử Luân, trông sắc mặt của cậu hiện rõ sự lo lắng và ưu sầu, có lẽ cậu cũng có biết đến loại phù chú này, nhưng có lẽ cậu không muốn nói về nó nên đạo sĩ tinh ý lảng sang chuyện khác.
"Tỉnh rồi thì mau vào đây, bần đạo có việc hỏi ngươi." Lão vắt tay sau lưng, thần thái ung dung bước vào nơi khi nãy lão vừa bị đá đít đuổi ra, nhưng lần này có sự khác biệt là không ai dám đuổi lão nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook