Ta Thấy Mỹ Nhân Như Danh Tướng
Chương 49: Tích lũy sức mạnh

Trường An, dưới vòm trời trời cao lộng gió, một con tuấn mã lao như tên bắn vào cửa thành rồi đột ngột ngã vật xuống, cát bụi mù mịt. Phó Lăng Nghi văng khỏi lưng ngựa, lăn lộn một vòng trên mặt đất, thái dương và khuỷu tay bị cọ xát tạo thành những vết thương ghê rợn. Đây đã là con ngựa thứ ba. Hai mắt đỏ quạch, Phó Lăng Nghi lồm cồm bò dậy rồi chạy bạt mạng đến phủ Mai Vĩnh, lấy danh nghĩa giao chiến báo khẩn cấp tám trăm dặm trở lại Trường An để có thể danh chính ngôn thuận đến gặp ông.

Mặt trời vừa ló rạng, Phó Lăng Nghi gần như sắp tắt thở, theo bản năng mở mắt mà chạy, vòng qua vài con phố, rốt cuộc cũng thấy được cổng lớn của Mai phủ. Ngay đối diện, một chiếc xe ngựa đang lắc lư lăn bánh về phía đó, chính là Mai Vĩnh. Người đánh xe hốt hoảng kêu lên, xe ngựa chợt ngừng lại, Mai Vĩnh giật mình mở mắt, vội vàng xốc màn xe. Một thanh niên trẻ tuổi phong trần mệt mỏi đang quỳ trên mặt đất, giơ cao phong thư trong tay, "Ti chức Phó Lăng Nghi, phụng mệnh truyền tin!"

Cùng lúc đó, trong lãnh cung, Ngụy Hành cầm một tấm ván gỗ sứt sẹo đào xới đất bên trong bồn hoa, trong đó có giun dế và cả ấu trùng ve non chưa thành hình. Vỏ cây cối gần đó đã bị cậu lột bỏ toàn bộ, hai bàn tay máu chảy đầm đìa, dính đầy bùn đất và vụn gỗ. Sắc mặt Ngụy Hành trắng bệch, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, xương cổ tay gồ lên như muốn đâm thủng da thịt, không khác nào một người sắp chết đang cố níu kéo hơi tàn.

Từ trứng giun cho đến vỏ cây, quần áo... Ngụy Hành đều đã ăn, bồn hoa bị xới tung lên. Cậu cảm thấy dường như sự sống duy nhất trong lãnh cung tĩnh mịch chỉ có mình và những cái cây bị lột vỏ kia, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, chỉ đành cố chống chọi, cậu không muốn chết, bởi nếu chết thì chẳng còn gì nữa rồi. Điều Ngụy Hành không biết chính là ở bên ngoài những bức tường cung lạnh lẽo, vẫn có người đang nghĩ cách cứu mình ra.

Mai Vĩnh vội vàng mở lá thư. Nét chữ của Từ Ưng Bạch hơi ẩu, trước giờ chữ viết của hắn luôn ngay ngắn, vậy nên Mai Vĩnh vừa nhìn là biết lúc hắn viết lá thư này lòng đã nóng như lửa đốt. Thư viết rất ngắn gọn, Mai Vĩnh hiểu ngay ý định của Từ Ưng Bạch, rất đơn giản, đó là ra tay từ Hoàng Hậu Tiêu Ngộ Ninh.

Dù sở hữu hậu cung ba ngàn giai lệ nhưng không biết có phải do Ngụy Chương quá say mê đan dược hay không mà từ khi đăng cơ tới nay không một vị phi tử nào mang thai, đứa bé trong bụng Tiêu Ngộ Ninh là con đầu, nhất định sẽ nhận được rất nhiều sự chú ý, trên có hoàng đế, Thái Hậu, dưới có thái giám thị nữ, ai nấy đều chú trọng không thôi.

Từ Ưng Bạch muốn Mai Vĩnh mua chuộc thái y của Hoàng Hậu, khi bắt mạch nói rằng thai nhi không ổn, có khả năng sinh non, nhưng lại không tìm ra nguyên nhân, sau đó để Lưu Thính Huyền báo cho Ngụy Chương và Tiêu Ngộ Ninh rằng trong cung có tai ương khiến cho thai nhi trong bụng sợ hãi, nhân cơ hội cứu Ngụy Hành ra. Ngụy Chương tin tưởng Lưu Thính Huyền và tên Nam Hải chân nhân xỏ lá kia, vả lại Lưu Thính Huyền còn từng tiên đoán Hoàng Hậu có thai, những sự việc tâm linh như vậy khó mà phân biệt thật giả, để phòng hậu họa, bọn họ nhất định sẽ thả Ngụy Hành.

Đọc xong, Mai Vĩnh lập tức quyết định phái người đi tìm Lưu Thính Huyền, vừa ra đến sảnh chính thì thấy Phó Lăng Nghi đã sửa soạn xong. Thanh niên mới nghỉ ngơi chưa đầy nửa khắc, hai mắt đỏ ngầu, cằm lún phún râu. Sau nhiều ngày rong ruổi trên lưng ngựa, đôi chân y đã tê dại, dáng đi khập khiễng đến kỳ lạ, nhìn vừa chật vật vừa yếu ớt, như thể sắp sửa ngã quỵ. Mai Vĩnh nhíu mày, tóc hai bên thái dương đã điểm bạc, lo lắng hỏi, "Ngươi không định nghỉ ngơi thêm một lát nữa sao?"

Phó Lăng Nghi lắc đầu, "Không, ta phải trở về."

Mai Vĩnh không tán đồng, "Ngươi đã cưỡi ngựa liên tục nhiều ngày rồi, cứ thế mà trở về thì không chịu nổi đâu."

Phó Lăng Nghi bẻ đốt ngón tay, xương cốt răng rắc vang lên, "Nhưng ta đã hứa với hắn rồi, không thể nuốt lời được." Rồi không đợi Mai Vĩnh tiếp tục khuyên can, y xách tay nải vội vã rời đi, trở về gặp người mình muốn gặp.

Mai Vĩnh thở dài nhìn theo, rồi cầm thư đến chỗ Lưu Thính Huyền.

Cùng lúc đó, trên sa mạc bao la, nước sông dâng trào cuốn theo sỏi đá dày đặc cuồn cuộn đổ về thành Túc Châu. Sóng lớn đánh lên tường thành, nhận được tin, Dương Thế Thanh bàng hoàng không thể tin vào mắt mình, lão biết Từ Ưng Bạch muốn làm gì, nhưng không ngờ tên này lại nghĩ ra được cách tấn công táo bạo như thế.

Tại dốc Mã Đầu, toàn quân lập tức xuất phát, hướng thẳng đến thành Túc Châu. Từ Ưng Bạch đứng giữa lòng quân, vận bạch y nổi bật dưới ánh mặt trời rực rỡ, binh lính chỉ cần quay đầu là có thể thấy tướng quân của mình rõ mồn một. Những ngày tiếp theo, binh mã của Từ Ưng Bạch và A Cổ Đạt Mộc liên tục giao đấu với quân thủ thành. Nước sông ồ ạt tràn vào, một góc thành trì đã bắt đầu sụp xuống.

Bên trong thành, Dương Thế Thanh đã sốt ruột như như kiến bò trên chảo nóng. Đã quá muộn để sửa lại tường thành, nước càng ngày càng dâng, sớm muộn gì mặt tường hướng đó cũng sẽ sập, đến lúc đó chẳng phải binh mã của Từ Ưng Bạch có thể vô tư tràn vào thành như đến chốn không người sao! Lão chỉ có thể phái thêm binh mã đến bảo vệ chỗ hổng kia, đồng thời đào kênh dẫn nước đi, kế hoạch cầm chân Từ Ưng Bạch cũng đã tan thành mây khói. Hiện giờ việc thủ thành đã trở nên vô cùng khó khăn, ngoài chủ động xuất kích thì chẳng còn cách nào khác. Sau khi cân nhắc cẩn thận, lão nhận thấy binh mã của Từ Ưng Bạch tại Gia Dục và An Tây dường như không nhiều, dựa vào binh lực hùng hậu của thành Túc Châu, việc phá vây tử chiến có lẽ sẽ khả thi.

Trong doanh trại, Từ Ưng Bạch bình tĩnh quan sát tình hình chiến trận trước mặt. Tường thành phía bắc đã có dấu hiệu sụp đổ, đến nước này thì con giun xéo lắm cũng quằn, huống chi là con cáo già Dương Thế Thanh. "A Cổ Đạt Mộc, khụ khụ..." Hắn che miệng ho khan một hồi lâu, khẽ chớp chớp mắt rồi giấu bàn tay vào tay áo, hỏi, "Ngươi cho rằng lão sẽ làm gì?"

A Cổ Đạt Mộc chăm chú nhìn bản đồ, không hề ngẩng đầu lên, "Tất nhiên là tấn công toàn lực để phá vòng vây, mở đường máu."

Từ Ưng Bạch bật cười, vị máu tanh ngọt trong cổ họng nhạt đi đôi chút, "Không kịp nữa rồi. Ta muốn cho con cáo già này chết không có chỗ chôn."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương