Ta Thật Sự Không Yếu Nha
-
41: Vào Thành
Dịch: Lap Tran----Nhìn thi thể Phùng Đại Xuyên, lòng Trần Triệt cũng không có bao nhiêu gợn sóng.
Phùng Đại Xuyên này muốn mang mình ra khỏi thành xem bệnh, sau đó mượn cơ hội giết chết.
Khi trong đầu hắn xuất hiện suy nghĩ như thế hẳn là có thể nghĩ đến nếu mình ra khỏi thành khám bệnh thì tám chín phần mười mẫu thân và cữu cữu sẽ muốn đi theo.
Nói cách khác tên này vốn dự định giết cả nhà mình.
Nếu hắn đã có suy nghĩ như vậy thí chết như thế nào đều là trừng phạt đúng tội.
Hí hí hí!Bỗng có tiếng ngựa hí dài.
Trần Triệt liếc sang, cúi người tiện tay nhặt một cục đá ném tới.
Vù!Tiếng xé gió vang lên!Tên quản sự thấy tình hình không ổn chuẩn bị lên ngựa chạy trốn ngã quỵ.
Trần Triệt không có nhìn tên quản sự mà trực tiếp kéo thi thể Phùng Đại Xuyên đến xe ngựa, thuận tay xử lý luôn mã phu còn chưa tắt thở!.
Vơ vét thi thể sáu người một lượt xong thì hắn bỏ tất cả vào xe ngựa đã chỉ còn phần dưới, sau đó kéo vào rừng cây rồi giấu đi.
Xử lý thi thể xong hắn mới tìm một chỗ không người bắt đầu kiểm kê chiến lợi phẩm.
Trên thân mấy người Phùng Đại Xuyên cũng không có mang theo bao nhiêu tiền, tổng cộng cũng chỉ có ba bốn trăm lạng bạc.
Tên quản sự mang theo kim phiếu hai trăm lượng.
Kim phiếu là do tiền trang lớn nhất Đại Hạ phát hành, có thể sử dụng ở bất kỳ nơi nào trong Đại Hạ.
Quản sự mang nhiều kim phiếu như vậy là vì đi Châu Phủ nhập hàng, sau đó chở về Thạch Hỏa thành, hiện tại làm lợi cho Trần Triệt.
Mấy đồ vật như nội giáp thì hắn không có cầm!.
"Xem như qua một cửa này.
"Ngồi tựa trên một cây to, Trần Triệt nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra từ khi biết được Dương gia cùng Phùng Đại Xuyên muốn giết mình, hắn vẫn luôn nghĩ biện pháp kéo dài.
Chỉ cần có thể kéo tới khi hắn bước vào Thiết Cốt cảnh thì Phùng Đại Xuyên sẽ không làm gì được hắn.
Kéo tới khi Tế Thế minh vào thành thì Dương gia sẽ không làm gì được hắn.
Hiện tại hắn đến nơi hoang vu bên ngoài thành, có thể kéo dài bao lâu liền kéo bấy lâu.
Nếu không phải sợ mẫu thân cùng cữu cữu lo lắng, hắn có thể mang theo kim phiếu đi Châu Phủ , chờ tu luyện tới Luyện Tạng cảnh rồi trở lại.
Trong nhận thức của Dương gia thì chắc chắn là hắn đã chết rồi!.
"Lại kéo dài thêm một chút đi, ngày mai Tế Thế minh sẽ vào thành.
"Trần Triệt âm thầm quyết định, sau đó cưỡi ngựa làm quen với địa hình ngoài thành.
Tuy rằng đã qua một cửa ải nhưng không chừng về sau phải chạy trốn.
Hiện tại làm quen địa hình một chút, sau này có chạy cũng không đến mức chạy bừa.
Sau một lúc đi dạo quanh bên ngoài Thạch Hỏa thành, hắn phát hiện một con đường nhỏ.
Đường nhỏ nằm trong đám bụi gai, không có cách nào cưỡi ngựa.
Người bình thường muốn đi qua cũng có chút khó khăn.
Nhưng đối với võ giả mà nói lại không tính là gì!.
Sau khi tìm được con đường này, Trần Triệt liền ẩn núp trong một rừng cây không xa Thạch Hảo thành, bắt đầu yên lặng chờ đợi.
Bởi vì trên thân có bảy tám khối Liệt Dương thạch cho nên hắn không sợ thu hút tà ma!.
Nháy mắt đã hai ngày trôi qua.
Sáng sớm ngày thứ ba.
Trần Triệt đứng cách vài trăm mét nhìn thấy cửa Thạch Hỏa thành mở ra, ngay sau đó là một đám đông ùa ra hai bên cửa thành.
Từ trang phục trên người bọn họ có thể thấy được có quan quân, có người huyện nha, đại diện các đại gia tộc còn có rất nhiều bình dân.
Trông khoảng hơn nghìn ngườig.
Rõ ràng những người này đang chuẩn bị nghênh đón Tế Thế minh vào thành.
Lại đợi thêm khoảng một canh giờ thì cuối con đường nối với cửa thành có một đội kỵ mã kỵ binh.
Kỵ binh cũng không nhiều, chỉ khoảng một trăm mà thôi.
Một một người đều ăn mặc không giống nhau.
Có người ăn mặc giáp da cầm đại đao, có người ăn mặc áo giáp vác lấy trường thương.
Thậm chí còn có người cởi trần.
Tuổi tác và giới tính của đám người này cũng không giống nhau.
Có nam có nữ, có già có trẻ.
So với quan quân chính quy thì đám người này trông giống sơn phỉ hơn.
"Xem ra đây là người Tế Thế minh! "Nhìn lá cờ màu đen được giơ cao trong đội ngũ, Trần Triệt thầm nghĩ trong lòng.
Mắt thấy đội ngũ dần dần tới gần, hắn không dám lộn xộn nữa.
Những người khác trong đội ngũ thì bình thường nhưng tên đại hán cầm đầu lại mang đến cho hắn cảm giác áp bách rất lớn.
Đại hán kia cao gần hai mét, mặc giáp đen, tay cầm một cây kích đen, bên dưới là một con yei6 mã màu đỏ hồng lớn gấp đôi ngựa thường.
Hắn đi cách xa những người khác một đoạn dài, tựa như hạc giữa bầy gà.
Dù cách hơn một trăm mét nhưng Trần Triệt vẫn cảm giác được một loại uy thế cực mạnh phát ra từ trên thân người này.
Hắn cảm giác chỉ cần thở mạnh một hơi liền sẽ bị đại hán phát giác.
"Người này cực kỳ lợi hại!"Lòng Trần Triệt rung động.
Đây là hắn lần thứ nhất hắn nhìn thấy võ giả cấp cao ở thế giới này.
Tồn tại thế này đừng nói giết người, trảm yêu trừ ma đều chuyện bình thường.
Khó trách những gia tộc trong Thạch Hỏa thành kiêng kị Tế Thế minh như vậy, không nói tới trăm người sau, chỉ mình tên đại hán này đã có thể dễ dàng đạp bẹp mấy gia tộc lớn trong Thạch Hỏa thành.
Nghĩ tới đây, lòng Trần Triệt càng hướng về võ đạo của thế giới này.
Có Phệ Nguyên bình, chỉ cần hắn không chết thì một ngày nào đó cũng có thể đạt tới cảnh giới này, thậm chí càng mạnh hơn.
Đến lúc đó hắn có thể yên ổn sinh sống.
Trên thực tế, nếu như không phải chủ nhân nhân thể này đào cho hắn quá nhiều hố thì hiện tại cuộc sống đã rất tốt!.
Đội quân tới gần Thạch Hỏa thành, hơn nghìn người hai bên bị khí thế chấn nhiếp, đều không dám động đậy.
Mãi đến khi bọn họ tới gần hơn một chút mới có một người cưỡi ngựa nghênh đón.
Người này mặc quân giáp Đại Hạ, xem ra là tướng thủ thành.
Thấy hắn xuất hiện, những người khác mới bắt đầu có phản ứng.
Hơn nghìn người bắt đầu nhiệt liệt oan nghênh, bầu không khí lập tức trở nên náo nhiệt.
Ồn ào một lúc, Tế Thế minh bắt đầu tiến vào thành.
Đội ngũ nghênh đón thì theo phía sau đám người Tế Thế minh trở về thành!.
Chờ cửa thành trở nên yên tĩnh Trần Triệt mới đi hướng về cửa thành.
Đi tới trước cửa thành, binh sĩ thủ thành đã là một người khác.
So với tên trước đó, binh sĩ hiện tại cường tráng hơn một chút, khuôn mặt cũng hiền lành hơn.
Sau khi đăng ký kiểm tra một lượt, Trần Triệt thuận lợi tiến vào thành.
So với trước đó, đường phố trong Thạch Hỏa thành đã được quét dọn.
Mấy tên ăn mày ngày thường hay tụ tập đã biến mất.
Người tới tới lui lui trên đường phố cũng mang vẻ mặt hiền lành, an cư lạc nghiệp.
Trong đám người còn có mấy người nhận biết Trần Triệt, khi nhìn thấy hắn đều kinh ngạc, sau đó không hẹn mà cùng nhau nhanh chóng xoay người rời đi.
Trần Triệt cũng không để ý tới những người này mà trực tiếp đi về nhà.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook