Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm
-
Chương 49:
“Ta vừa mới hỏi Tiết tiểu nhị, quần áo này đều là tú nương cùng trâm nương trong nhà đặc biệt làm riêng cho Lục chưởng quầy, đúng là tinh mỹ phi phàm, không biết Lục chưởng quầy có nguyện ý giới thiệu hay không, ta có thể chờ, giá cả càng không thành vấn đề!”
“Thế nhưng……”
“Lục chưởng quầy, giá cả thật sự không là vấn đề.”
Lục Kiến Vi cười cười.
“Cũng không phải là chuyện tiền nong, chỉ là muốn đặt các nàng làm thì phải gặp được người thật, biết được sở thích của Ngụy cô nương. Khoảng cách xa quá thật sự không tiện.”
“Là vậy sao……” Ngụy Liễu trầm ngâm vài giây, mặt dày nói: “Không đặt riêng cũng được, ta rất thích xiêm y và trang sức của Lục chưởng quầy, không biết ngươi có thể bán cho ta một hai bộ được không?”
Mọi người: “……”
Cô nương này đúng là cố chấp mà.
Ngụy Liễu cũng biết hành động của mình không ổn, sắc mặt ửng đỏ nhưng vẫn kiên trì nhìn Lục Kiến Vi.
“Lục chưởng quầy, nếu hôm nay việc mua bán này không thành ta khẳng định sẽ trắng đêm khó ngủ, ta đi qua nhiều thành trấn như vậy chưa từng gặp được xiêm y và trang sức đẹp như của ngươi, thật sự không muốn bỏ lỡ.”
Nàng mở to đôi mắt hạnh ngân ngấn nước, đáng thương nhìn Lục Kiến Vi khẩn cầu. Lục Kiến Vi bỗng cười rộ lên nắm lấy cổ tay nàng.
“Ngụy cô nương thẳng thắn đáng yêu như thế, đừng nói một hai bộ, chỉ cần ngươi thích ta đều cho ngươi, thế nào?”
“Thật à?” Ngụy Liễu nghe vậy mừng rỡ, nhưng lại vội vàng xua tay: “Không cần đưa hết cho ta đâu, một hai bộ là được rồi. Lục chưởng quầy, thật sự cám ơn ngươi!”
Lục Kiến Vi hào phóng nói: “Ở vùng hoang vu dã ngoại này khó gặp được người cùng sở thích, lại còn là một vị nữ hiệp xinh đẹp hoạt bát, ta vui mừng còn không kịp. Ngươi vào phòng chờ ta một lúc.”
“Được!”
Ngụy Liễu hưng phấn lên lầu để lại một mình Đào Dương ở thính đường cùng mọi người mắt to trừng mắt nhỏ.
Ai có thể nghĩ ra khách điếm còn có thể kinh doanh xiêm y và trang sức chứ?
Đúng là không thể nào hiểu được tâm tư các vị cô nương.
Lục Kiến Vi lên lầu ba lấy quần áo trang sức, kỳ thực là từ hệ thống thương thành chọn ra năm bộ xiêm y trang sức, tốn của nàng năm mươi lượng bạc, trong đó đắt nhất là trang sức.
Bộ mà nàng đeo giá cả bình thường, nhưng đồ lấy ra bán đều là hàng cao cấp. Nhưng so với giá cả trang sức Khải triều lại không tính là cao.
Hệ thống ở phương diện này thật sự không hố nàng.
Suy nghĩ đến việc Ngụy Liễu thường xuyên hành tẩu bên ngoài, nàng chọn ra hai bộ áo váy, ba bộ kính trang, trang sức cũng đơn giản hơn một chút.
Lục Kiến Vi mang quần áo và trang sức vào phòng Ngụy Liễu.
“Những xiêm y này ta đều chưa mặc qua, trang sức cũng vậy, thân hình chúng ta xấp xỉ, xiêm y hẳn là vừa người, trang sức ngươi xem thử có thích không?”
Ngụy Liễu quả nhiên vô cùng vừa lòng, mỗi một bộ đều kinh diễm không thôi, lập tức hỏi: “Lục chưởng quầy, toàn bộ những thứ này cộng lại bao nhiêu tiền?”
“Đã nói là tặng ngươi rồi.”
“Không được, ta nói là sẽ mua.”
Hai người đều vô cùng kiên trì, một người nhất quyết tặng, một người nhất quyết mua.
Hệ thống xem không hiểu.
“Không phải ngươi muốn bán sao? Tại sao còn muốn tặng cho nàng? Khi nào ngươi lại hào phóng như vậy?”
Lục Kiến Vi không rảnh trả lời nó, nàng nhìn Ngụy Liễu cười nói: “Ta thật lòng muốn kết giao bằng hữu với ngươi, nếu ngươi đã không muốn được tặng thì cứ nhìn rồi ra giá đi.”
“Lục chưởng quầy, ta chắc chắn kết giao bằng hữu như ngươi.” Ngụy Liễu lập tức móc ra hai tờ ngân phiếu nhét vào trong tay Lục Kiến Vi, vui vẻ ra mặt nói: “Huynh đệ ruột còn phải tính toán rõ ràng, ta không thể ăn chặn ngươi.”
Một tờ là một trăm lượng, tổng cộng là hai trăm lượng.
Lục Kiến Vi lời 150 lượng.
Hệ thống: “……”
Xem không hiểu, thật sự xem không hiểu.
Lục Kiến Vi nhận lấy ngân phiếu, giọng điệu ôn hòa nói: “Nghe nói ngươi và Đào công tử muốn mượn xe lừa, theo ta thấy chỉ đi một chuyến đến Vọng Nguyệt Thành cũng không cần trả tiền thuê làm gì, ta tin tưởng hai người.”
“Lục chưởng quầy khách sáo quá, mượn xe trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Lục Kiến Vi mỉm cười.
“Tiểu Khách, cô nương này nếu không có mục đích riêng thì ta còn thật sự rất có cảm tình.”
Tiểu Khách: “Ừm.” Chỉ cần là người coi tiền như rác ngươi đều thích.
“Thế nhưng……”
“Lục chưởng quầy, giá cả thật sự không là vấn đề.”
Lục Kiến Vi cười cười.
“Cũng không phải là chuyện tiền nong, chỉ là muốn đặt các nàng làm thì phải gặp được người thật, biết được sở thích của Ngụy cô nương. Khoảng cách xa quá thật sự không tiện.”
“Là vậy sao……” Ngụy Liễu trầm ngâm vài giây, mặt dày nói: “Không đặt riêng cũng được, ta rất thích xiêm y và trang sức của Lục chưởng quầy, không biết ngươi có thể bán cho ta một hai bộ được không?”
Mọi người: “……”
Cô nương này đúng là cố chấp mà.
Ngụy Liễu cũng biết hành động của mình không ổn, sắc mặt ửng đỏ nhưng vẫn kiên trì nhìn Lục Kiến Vi.
“Lục chưởng quầy, nếu hôm nay việc mua bán này không thành ta khẳng định sẽ trắng đêm khó ngủ, ta đi qua nhiều thành trấn như vậy chưa từng gặp được xiêm y và trang sức đẹp như của ngươi, thật sự không muốn bỏ lỡ.”
Nàng mở to đôi mắt hạnh ngân ngấn nước, đáng thương nhìn Lục Kiến Vi khẩn cầu. Lục Kiến Vi bỗng cười rộ lên nắm lấy cổ tay nàng.
“Ngụy cô nương thẳng thắn đáng yêu như thế, đừng nói một hai bộ, chỉ cần ngươi thích ta đều cho ngươi, thế nào?”
“Thật à?” Ngụy Liễu nghe vậy mừng rỡ, nhưng lại vội vàng xua tay: “Không cần đưa hết cho ta đâu, một hai bộ là được rồi. Lục chưởng quầy, thật sự cám ơn ngươi!”
Lục Kiến Vi hào phóng nói: “Ở vùng hoang vu dã ngoại này khó gặp được người cùng sở thích, lại còn là một vị nữ hiệp xinh đẹp hoạt bát, ta vui mừng còn không kịp. Ngươi vào phòng chờ ta một lúc.”
“Được!”
Ngụy Liễu hưng phấn lên lầu để lại một mình Đào Dương ở thính đường cùng mọi người mắt to trừng mắt nhỏ.
Ai có thể nghĩ ra khách điếm còn có thể kinh doanh xiêm y và trang sức chứ?
Đúng là không thể nào hiểu được tâm tư các vị cô nương.
Lục Kiến Vi lên lầu ba lấy quần áo trang sức, kỳ thực là từ hệ thống thương thành chọn ra năm bộ xiêm y trang sức, tốn của nàng năm mươi lượng bạc, trong đó đắt nhất là trang sức.
Bộ mà nàng đeo giá cả bình thường, nhưng đồ lấy ra bán đều là hàng cao cấp. Nhưng so với giá cả trang sức Khải triều lại không tính là cao.
Hệ thống ở phương diện này thật sự không hố nàng.
Suy nghĩ đến việc Ngụy Liễu thường xuyên hành tẩu bên ngoài, nàng chọn ra hai bộ áo váy, ba bộ kính trang, trang sức cũng đơn giản hơn một chút.
Lục Kiến Vi mang quần áo và trang sức vào phòng Ngụy Liễu.
“Những xiêm y này ta đều chưa mặc qua, trang sức cũng vậy, thân hình chúng ta xấp xỉ, xiêm y hẳn là vừa người, trang sức ngươi xem thử có thích không?”
Ngụy Liễu quả nhiên vô cùng vừa lòng, mỗi một bộ đều kinh diễm không thôi, lập tức hỏi: “Lục chưởng quầy, toàn bộ những thứ này cộng lại bao nhiêu tiền?”
“Đã nói là tặng ngươi rồi.”
“Không được, ta nói là sẽ mua.”
Hai người đều vô cùng kiên trì, một người nhất quyết tặng, một người nhất quyết mua.
Hệ thống xem không hiểu.
“Không phải ngươi muốn bán sao? Tại sao còn muốn tặng cho nàng? Khi nào ngươi lại hào phóng như vậy?”
Lục Kiến Vi không rảnh trả lời nó, nàng nhìn Ngụy Liễu cười nói: “Ta thật lòng muốn kết giao bằng hữu với ngươi, nếu ngươi đã không muốn được tặng thì cứ nhìn rồi ra giá đi.”
“Lục chưởng quầy, ta chắc chắn kết giao bằng hữu như ngươi.” Ngụy Liễu lập tức móc ra hai tờ ngân phiếu nhét vào trong tay Lục Kiến Vi, vui vẻ ra mặt nói: “Huynh đệ ruột còn phải tính toán rõ ràng, ta không thể ăn chặn ngươi.”
Một tờ là một trăm lượng, tổng cộng là hai trăm lượng.
Lục Kiến Vi lời 150 lượng.
Hệ thống: “……”
Xem không hiểu, thật sự xem không hiểu.
Lục Kiến Vi nhận lấy ngân phiếu, giọng điệu ôn hòa nói: “Nghe nói ngươi và Đào công tử muốn mượn xe lừa, theo ta thấy chỉ đi một chuyến đến Vọng Nguyệt Thành cũng không cần trả tiền thuê làm gì, ta tin tưởng hai người.”
“Lục chưởng quầy khách sáo quá, mượn xe trả tiền là chuyện thiên kinh địa nghĩa.”
Lục Kiến Vi mỉm cười.
“Tiểu Khách, cô nương này nếu không có mục đích riêng thì ta còn thật sự rất có cảm tình.”
Tiểu Khách: “Ừm.” Chỉ cần là người coi tiền như rác ngươi đều thích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook