Lục Kiến Vi ngồi sau quầy, trong tay cầm sổ sách.

Doanh thu khách điếm vẫn không mấy khả quan, trong khoảng thời gian ngắn khách điếm khó có thể tiếp tục thăng cấp đạo cụ phòng ngự và đạo cụ công kích, Lục Kiến Vi cần nhanh chóng nghĩ ra cách kiếm tiền mới.

“Chưởng quầy.” Tiết Quan Hà tới gần nói: “Đào công tử cùng Ngụy cô nương vừa hỏi có thể cho bọn họ mượn xe lừa khách điếm hay không?”

Lục Kiến Vi hiện tại thính lực phi phàm lại có hệ thống khống chế khách điếm, đối thoại ở lầu hai đương nhiên lọt vào tai nàng không sót nửa chữ.

“Xe lừa có thể mượn, một lần mười lượng bạc, tiền thế chấp một lượng.”

Vừa rồi nàng có hỏi qua hệ thống, khách nhân mượn đồ trong khách điếm tiền phí cũng tính vào doanh thu.

Tiết Quan Hà: “…… Vâng, Ngụy cô nương còn hỏi xiêm y và trang sức của ngài có phải mua tại Vọng Nguyệt Thành hay không, giá cả ra sao?”

“Đây đều là tú nương và trâm nương trong nhà đặt làm riêng, bình thường không bán ra bên ngoài.” Lục Kiến Vi thuận miệng trả lời, nói dối không chớp mắt.

Tiết Quan Hà cả kinh, gia cảnh sư phụ hóa ra không tầm thường, còn có tú nương và trâm nương chuyên thiết kế xiêm y cùng trang sức riêng.

Lễ vật bồi tội và lễ vật bái sư lúc trước của cha hắn có phải đưa hơi ít rồi không?

Tiết Quan Hà càng thêm kính sợ.

“Ta biết rồi, bây giờ sẽ đi trả lời Ngụy cô nương.”

Sau khi Tiết Quan Hà rời đi, hệ thống kinh ngạc nói: “Khi nãy ngươi tìm kiếm xiêm y cùng trang sức ở thương thành không phải là vì muốn lấy giá cao bán cho Ngụy Liễu chứ?”

Lục Kiến Vi nhướng mày: “Tiểu Khách, ngươi đang nghĩ gì vậy? Có tiền không kiếm là đồ ngốc.”



“Vậy ngươi……”

“Tiểu Khách, ngươi có biết hunger marketing là gì không?”

Ngụy Liễu ở lầu hai đúng lúc hỏi: “Đặt làm riêng? Ta có thể đưa tiền, có thể đặt làm giúp ta không?”

Lục Kiến Vi cười thỏa mãn.

“Tiền không phải tới rồi sao.”

“…… Ngươi chỉ là khách điếm chưởng quầy, không phải là con buôn.”

“Sai rồi, khách điếm hiện đại cũng kinh doanh nhiều thứ như nước khoáng, mì gói, bao cao su. Thế giới cổ đại phải kinh doanh phù hợp với bản sắc địa phương, không chỉ cung cấp mỗi chỗ nghỉ chân và ăn uống cho khách nhân mà còn phải thỏa mãn các nhu cầu tiêu phí khác, như vậy mới có thể liên tục phát triển.”

Tiểu Khách: “……”

Ngụy biện! Đều là ngụy biện!

Tiết Quan Hà không thể tự quyết định bèn đi xuống lầu hỏi Lục Kiến Vi.

“Nhà xa, không tiện nhận đặt làm riêng.” Lục Kiến Vi chuyển sang đề tài khác: “Sắp trưa rồi.”

Tiết Quan Hà lập tức nói: “Ta trả lời Ngụy cô nương xong sẽ đi nấu cơm.”

Nói xong xoay người lên lầu.

Lục Kiến Vi móc ra gương đồng nhỏ tự thưởng thức trang dung tinh xảo của mình. Không hổ là nàng - chiến thần bán hàng.

“Ngươi cứ từ chối như thế không sợ nàng ta không mua sao?” Tiểu Khách khó hiểu.



Lục Kiến Vi tự tin nói: “Không sợ.”

“Vì sao?”

“Nàng ta có đam mê mua sắm mãnh liệt, chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ.”

“Ngươi nói gì tại sao ta lại nghe không hiểu?”

“Ngươi không phải sinh vật cacbon, đương nhiên là nghe không hiểu.” Lục Kiến Vi thu hồi gương đồng, nghiêng người dựa lưng vào ghế.

Tiểu Khách có chút kinh ngạc, nó thật sự không hiểu Lục Kiến Vi đang bày trò gì.

Lục Kiến Vi không để ý nó, nàng xoay người gọi Nhạc Thù tới.

“Đi hỏi khách nhân trong tiệm có cần dùng cơm trưa hay không.”

Nhạc Thù nhận lệnh, trước tiên chạy tới gõ cửa giường chung.

“Chuyện gì?”

Yến Phi Tàng đang ở trong phòng suy ngẫm đao pháp, càng nghĩ càng rối rắm buồn bực, đao pháp hắn lấy làm tự hào thế nhưng lại bị một chưởng quầy vô danh tiểu tốt nhìn ra nhiều sơ hở như vậy.

Hắn không thể không hoài nghi năng lực chính mình thực sự kém cỏi.

“Yến đại hiệp có cần dùng cơm trưa không?” Nhạc Thù ở ngoài cửa hỏi.

Yến Phi Tàng xoa xoa bụng, quả thật có chút đói.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương