Trương bá trong lòng bồn chồn, lão dường như hiểu được ý của Lục Kiến Vi, nhưng lại không biết nàng rốt cuộc muốn yết giá như thế nào.

“Lục chưởng quầy, ý của ngài là?”

Lục Kiến Vi rũ mắt nhìn Trương bá, biểu tình không mặn không nhạt.

“Ngươi chưa nói thật. Sơn trang bị diệt hoặc là do kẻ thù làm, hoặc là do tiền tài bảo vật.”

“……”

“Ngươi ở sơn trang hơn phân nửa đời người lại không biết hung thủ là ai, thậm chí đến đối tượng suy đoán cũng không có, chứng tỏ khả năng có kẻ thù không lớn, vậy chỉ còn lại vế sau.”

Ánh mắt Trương bá hiện lên khâm phục, sau đó chợt cười khổ.

“Một già một trẻ không đáng để đối phương ra tay, nếu đã tìm được thứ bọn hắn muốn thì không cần thiết bám riết không buông hai người các ngươi, cho nên trên người các ngươi đang mang theo phiền phức lớn.”

Chu Nguyệt sửng sốt vội nói: “Chưởng quầy tỷ tỷ hiểu lầm rồi, ta lớn như vậy nhưng chưa từng nghe cha nói qua bảo vật gì đó, Trương quản gia cũng không biết.”

Lục Kiến Vi im lặng, cũng không nhìn hắn, trên mặt không còn ý cười ôn hòa như trước.



Trong lòng Chu Nguyệt không khỏi vô cớ run lên, từ Giang Châu trốn đến Phong Châu, một đường này Chu Nguyệt nếm hết chua xót khổ sở, chứng kiến ác ý che trời lấp đất, cho đến khi vào Bát Phương khách điếm, khách điếm tuy đắt đỏ nhưng chưởng quầy tỷ tỷ người đẹp tâm tốt, không chỉ thu lưu bọn họ mà còn hào phóng chỉ điểm cho bọn họ võ kỹ, hắn hận không thể làm công cả đời ở khách điếm.

Chu Nguyệt thật sự vô cùng cảm kích Lục chưởng quầy, nhưng nữ tử ôn nhu thanh lệ trước mắt bỗng nhiên xé xuống vỏ ngoài hiền lành lộ ra nội tâm lạnh lùng làm hắn nhất thời cảm giác xa lạ.

“Trương bá……” Chu Nguyệt nhẹ nhàng gọi một tiếng, tựa như muốn từ đối phương cảm nhận sự ấm áp.

Trương bá biết Chu Nguyệt đang lo lắng bất an, thở dài một tiếng nói: “Lục chưởng quầy, Thiếu trang chủ xác thật không rõ nguyên do bên trong, ngay cả ta cũng chỉ biết vài điều.”

“Vậy nói cái ngươi biết.”

“Ta chỉ mơ hồ nghe được người dẫn đầu muốn tìm bản đồ cơ quan gì đó, cụ thể là cái gì ta cũng không rõ, trang chủ trước nay chưa từng nhắc tới.”

Lục Kiến Vi ngước mắt hỏi: “Bọn họ truy tìm các ngươi là bởi vì không tìm được hay là muốn nhổ cỏ tận gốc?”

“Không rõ.” Trương bá lắc đầu.

“Vì sao không trực tiếp tìm Huyền Kính Tư đến che chở?”

Trương bá lại nói: “ n oán giang hồ nếu trực tiếp tìm tới Huyền Kính Tư thì khác gì tự nhận kém cỏi.”

“……”



Lục Kiến Vi thực sự không hiểu được, nếu Huyền Kính Tư đã chuyên quản đại án này thì tại sao lại kém cỏi?

“Lục chưởng quầy có điều không biết.” Trương bá nhìn ra nghi ngờ của nàng bèn giải thích nói: “Giang hồ cùng triều đình trước nay nước sông không phạm nước giếng, cho dù là chuyện gì thì người giang hồ cũng sẽ tự mình giải quyết. Thời điểm Huyền Kính Tư mới thành lập mọi người chỉ cho rằng là vì bắt hái hoa tặc, cũng không để ở trong lòng, nhưng sau này triều đình thông qua Huyền Kính Tư mà không ngừng nhúng tay vào chuyện giang hồ khiến cho rất nhiều người bất mãn.”

“Vì thế trên giang hồ có quy luật bất thành văn, một khi tìm đến Huyền Kính Tư che chở thì về sau sẽ không thể tiếp tục hành tẩu trên giang hồ, Võ Lâm Minh đến lúc đó sẽ xóa tên Bạch Hạc sơn trang, cho dù có tra ra hung phạm, giang hồ cũng sẽ không ra tay cứu viện.”

Lục Kiến Vi nhíu mày: “Để Huyền Kính Tư tra ra hung thủ bắt về quy án không tốt sao?”

“Trang chủ đã là võ sư cấp sáu còn dễ dàng bị sát hại, hung thủ tu vi nhất định không thấp, Huyền Kính Tư chỉ sợ không có năng lực đó.”

“Không phải ngươi nói chỉ huy sứ lúc mười ba tuổi rất lợi hại à?”

“Hắn đã lâu không tự mình ra tay, nghe nói tẩu hỏa nhập ma không sống được bao lâu. Những tên còn lại sao có thể địch nổi thế lực chốn giang hồ?”

Lục Kiến Vi trầm mặc giây lát liền hỏi: “Ngươi muốn nhờ khách điếm bảo hộ?”

“Nếu Lục chưởng quầy không chê, mạng của tiểu lão nhân về sau chính là của khách điếm!”

Lục Kiến Vi trêu chọc: “Ta đến tên thật của Thiếu trang chủ còn không biết.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương