Bản đồ hiển thị bằng hình thức không gian ba chiều, quả cầu vàng đại diện cho vị trí khách điếm, mười dặm xung quanh nó không còn kiến trúc nào khác.

Thật đúng là hoang dã.

“Nơi này cách Vọng Nguyệt Thành bao xa?”

“Hai mươi dặm.”

Lục Kiến Vi cạn lời, nàng tiếp tục kéo ra xa, nhưng sau đó phát hiện bản đồ bị kẹt, nói đúng ra là hết rồi.

“Sao lại thế này?”

“Có thể thăng cấp bản đồ không?”

Lục Kiến Vi lần này đầu nảy số: “Thăng cấp bản đồ cần điều kiện gì?”

Hệ thống: “Mở rộng một dặm cần một đồng.”

“……”

Quả nhiên là cái hệ thống hút máu!

Lục Kiến Vi quả quyết cự tuyệt, hiện tại trong túi nàng chỉ có 100 đồng, nhiều nhất chỉ mua được một đạo cụ phòng ngự cơ bản.

Giữ mệnh quan trọng hơn!

Nàng nhấn vào icon quả cầu vàng, toàn thể khách điếm hiện ra trước mắt là một tiểu lâu ba tầng tường viện vuông vức.

Lầu một phân làm ba khu vực, phòng khách dùng làm nhà ăn, phòng bếp dùng để nấu ăn, còn một vài phòng nhỏ là nơi ở của tiểu nhị.



Lầu hai là phòng bình thường cho khách, tổng cộng có tám gian.

Lầu ba là phòng cao cấp, tương đương với phòng tổng thống, tổng cộng có ba gian.

Hiện tại Lục Kiến Vi đang ở phòng giữa tại lầu ba.

Ngoại trừ lầu chính ra thì các phòng đều có đồ vật riêng. Sườn đông có ba gian nhà ngói, mỗi gian đều có giường lớn có thể ngủ được mười người. Sườn tây là nơi ở của gia súc, hay còn gọi là chuồng ngựa, có thể làm nơi nghỉ tạm cho tọa kỵ của lữ khách.

Đằng sau lầu chính là một khu đất trống, ở giữa có một cái giếng.

Lục Kiến Vi đã hiểu đại khái tình hình khách điếm, sau một hồi suy tư nàng lại hỏi: “Đạo cụ phòng ngự nếu không chịu công kích, không bị mài mòn thì có phải sẽ không bị hạ lực phòng ngự hay không?”

“Đúng vậy.” Hệ thống đáp.

Lục Kiến Vi nhẹ nhàng thở ra, từ góc độ nào đó mà nói thì đây cũng xem như đạo cụ vĩnh cửu. Trong lòng nàng cũng an tâm đôi chút, tiếp đó lấy ra sổ tay sinh tồn. Sổ tay hơi mỏng, nửa quyển đầu giới thiệu về thiết lập của thế giới này, nửa quyển sau lại miêu tả phong tục tập quán nơi đây.

Lục Kiến Vi cũng đã có nhận thức cơ bản về Khải triều.

Đây là thế giới cổ đại võ hiệp, cấp bậc vũ lực từ một đến chín, sau cấp chín là tông sư, sau tông sư có lẽ vẫn còn nhưng trong sổ tay không đề cập tới.

Đương nhiên số người có thể học thành võ công chỉ là số ít, phần lớn đều là dân chúng bình thường sống một cuộc đời đạm bạc.

Trong sổ tay còn ghi rõ vật giá trung bình ở Khải triều, tiện cho Lục Kiến Vi kinh doanh khách điếm.

“Thông tin khách điếm chưa hoàn chỉnh, có bổ sung hay không?” Hệ thống bất chợt nhắc nhở.

Lục Kiến Vi gật đầu: “Bổ sung.”

“Mời đặt tên cho khách điếm.”

Lục Kiến Vi tùy tiện nghĩ một cái tên: “Bát Phương khách điếm.”



“Khách điếm đã đặt tên, đã tạo bảng hiệu.” Hệ thống tiếp tục nói: “Mời chiêu mộ chưởng quầy cho khách điếm.”

Lục Kiến Vi thở dài: “Để ta tự làm.”

“Tiểu nhị……”

“Vẫn là ta.”

Bây giờ nàng biết đi đâu tìm người chứ? Hơn nữa nàng căn bản không có tiền.

“Thông tin đã cập nhật, hy vọng ký chủ nghiêm túc kinh doanh khách điếm, đồng thời tuân thủ chặt chẽ quy tắc khách điếm.”

“Quy tắc khách điếm?”

“Cấm ẩu đả trong khách điếm là tôn chỉ tối cao, áp dụng đối với toàn bộ người trong phạm vi kinh doanh của khách điếm.”

Lục Kiến Vi nhướng mày: “Nếu có người không tuân thủ thì sao?”

Hệ thống: “Người vi phạm quy tắc sẽ bị ký chủ trừng phạt, còn về mức độ trừng phạt sẽ do ký chủ tự mình quyết định.”

Lục Kiến Vi hưng phấn: “Phạm vi quyết định như thế nào? Nếu vi phạm luật lệ của triều đại này thì sao?”

“Giang hồ có quy củ giang hồ, nhưng đương nhiên cũng phải nằm trong phạm vi hợp lý.”

Đã hiểu.

Thiết lập của thế giới này chính là, nhân sĩ giang hồ bởi vì võ công cao cường nên thường xuyên không tuân thủ luật pháp của quan phủ, vậy thì nàng cũng có thể dùng quy củ giang hồ đối đãi khách nhân.

Nhưng cũng phải trong chuẩn mực cho phép.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương