Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm
-
Chương 21:
Trên giang hồ cũng không thiếu những võ sư toàn tài, võ kỹ gì cũng muốn học một ít. Kỹ năng chỉ là “môi giới” để vận dụng nội lực, nó có thể thi triển bất kỳ hình thức nội lực nào, đương nhiên kỹ năng tuyệt giai đối với võ giả mà nói là như hổ mọc thêm cánh.
Nếu võ công đạt tới hóa cảnh, võ giả cũng có thể vứt bỏ kỹ năng, trong lúc nói cười cũng có thể dùng hoa lá làm phi tiêu giết người.
Chẳng qua ở giai đoạn sơ cấp, kỹ năng vẫn tương đối quan trọng.
Cho dù dựa vào kiếm pháp đao pháp hay chưởng pháp quyền pháp thì khi đối đầu kẻ địch đều có tác dụng then chốt.
Năng lực mới phát hiện của Lục Kiến Vi ở giai đoạn này có vẻ phá lệ nghịch thiên. Nếu tiếp tục phát triển, nàng có thể dễ dàng nhìn thấu mệnh môn đối phương, khi chiến đấu có thể một kích đánh bại kẻ địch.
“Tiểu Khách, ngươi nói xem ta có nên đổi một vài kỹ năng giá thấp không, trải nghiệm một chút cảm giác tiêu sái của “cao thủ” chẳng hạn?”
Hệ thống: “Ngươi không để dành tiền mua tuyệt đỉnh khinh công sao?”
“Ngươi xem, Hoành Ba Chưởng chỉ 1000 đồng, Quy Tâm Kiếm Quyết chỉ 2000 đồng, Nhạn Quá Vô Ngân 2000 đồng, ta vẫn có thể mua được.”
“Có thể, nhưng không cần thiết.” Hệ thống nhắc nhở nàng: “Ngươi không sử dụng nội lực còn có thể giả vờ mình là cao thủ, một khi sử dụng võ kỹ, lớp ngụy trang của ngươi sẽ mất hiệu lực.”
Lục Kiến Vi thở dài: “Thôi được. À đúng rồi, ngươi có thể nhìn ra Quy Tâm Kiếm Quyết và kiếm chiêu của A Nguyệt cái nào cao cấp hơn không?”
“Hệ thống thương thành toàn vật phi phàm.” Hệ thống kiêu ngạo nói: “Ta đương nhiên sẽ không cung cấp võ kỹ tầm thường của thế giới này cho ký chủ.”
Lục Kiến Vi cười nói: “Cảm ơn ngươi.”
“Không cần khách sáo.”
“Tiểu Khách, con người của ta ấy mà, có nhược điểm thích lên mặt dạy đời người khác, ta nhìn ra nhược điểm kiếm chiêu của A Nguyệt, nếu không nhắc nhở thì trong lòng buồn bực ngứa ngáy. Ta có thể đi dạy hắn không?”
“Đương nhiên có thể.”
Lục Kiến Vi bất động thanh sắc: “Nhưng ta tu tập tâm pháp do hệ thống xuất bản, ta có thể dùng tâm pháp của ngươi đi chỉ điểm võ kỹ người khác sao?”
“Đương nhiên có thể.”
“Vậy nếu sau này ta học xong võ kỹ cũng có thể truyền thụ cho người khác?”
Hệ thống chần chờ vài giây, sau đó hỏi: “Ngươi không sợ người khác học xong mạnh hơn ngươi?”
“Không sợ, có gì đáng sợ chứ? Nếu võ giả đều giấu nghề thì thế giới võ hiệp này sẽ không tồn tại.” Lục Kiến Vi nói hiên ngang lẫm liệt: “Các đại môn phái trong giang hồ không phải đều truyền thụ tâm pháp và võ kỹ sao?”
Hệ thống nghe vậy hổ thẹn nói: “Lúc trước là ta có thành kiến với ngươi.”
Nó cho rằng người bủn xỉn như Lục Kiến Vi sẽ không có được trí tuệ uyên bác như thế.
Lục Kiến Vi chỉ cười: “Không sao, là ta che giấu quá kỹ. Đổi cho ta Hoành Ba Chưởng, Quy Tâm Kiếm Quyết và Nhạn Quá Vô Ngân.”
Hệ thống: “Ha?”
“Còn phải mua thêm một món vũ khí.” Tay nàng kéo danh sách vũ khí, mở thông tin từng món lên so sánh, tiếp đó hạ quyết tâm mua một thanh kiếm rẻ nhất giá năm lượng bạc.
Hệ thống: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lục Kiến Vi hỏi lại: “Ngươi có cảm thấy khách điếm cần phát triển toàn diện hay không?”
“Cho nên?”
“Ta dù sao cũng chỉ có một mình, về sau khách điếm có thêm người, ta có thuật phân thân còn không bằng bồi dưỡng thêm vài thuộc hạ giúp đỡ coi sóc khách điếm.”
Hệ thống kinh ngạc lên tiếng: “Ý của ngươi là……”
“Không sai.”
“Ngươi thế mà nỡ tiêu tiền vì bọn họ?”
Lục Kiến Vi nghiêm khắc sửa lời nó: “Đây là căn cứ vào tương lai phát triển toàn diện của khách điếm.”
“Không sợ bại lộ ngươi nội lực thấp kém sao?”
“Tiểu Khách, sử dụng chiêu thức không nhất định phải dùng nội lực mà.”
“Đúng là vậy.”
Lục Kiến Vi thấy hệ thống thành công bị nàng dụ dỗ, cười tủm tỉm nói: “Sau này vì để tăng tổng thể chiến lực của khách điếm, đảm bảo khách điếm an toàn, ta có lẽ sẽ tiếp tục đổi một vài võ kỹ, ngươi cũng không được keo kiệt đâu đó.”
Nếu võ công đạt tới hóa cảnh, võ giả cũng có thể vứt bỏ kỹ năng, trong lúc nói cười cũng có thể dùng hoa lá làm phi tiêu giết người.
Chẳng qua ở giai đoạn sơ cấp, kỹ năng vẫn tương đối quan trọng.
Cho dù dựa vào kiếm pháp đao pháp hay chưởng pháp quyền pháp thì khi đối đầu kẻ địch đều có tác dụng then chốt.
Năng lực mới phát hiện của Lục Kiến Vi ở giai đoạn này có vẻ phá lệ nghịch thiên. Nếu tiếp tục phát triển, nàng có thể dễ dàng nhìn thấu mệnh môn đối phương, khi chiến đấu có thể một kích đánh bại kẻ địch.
“Tiểu Khách, ngươi nói xem ta có nên đổi một vài kỹ năng giá thấp không, trải nghiệm một chút cảm giác tiêu sái của “cao thủ” chẳng hạn?”
Hệ thống: “Ngươi không để dành tiền mua tuyệt đỉnh khinh công sao?”
“Ngươi xem, Hoành Ba Chưởng chỉ 1000 đồng, Quy Tâm Kiếm Quyết chỉ 2000 đồng, Nhạn Quá Vô Ngân 2000 đồng, ta vẫn có thể mua được.”
“Có thể, nhưng không cần thiết.” Hệ thống nhắc nhở nàng: “Ngươi không sử dụng nội lực còn có thể giả vờ mình là cao thủ, một khi sử dụng võ kỹ, lớp ngụy trang của ngươi sẽ mất hiệu lực.”
Lục Kiến Vi thở dài: “Thôi được. À đúng rồi, ngươi có thể nhìn ra Quy Tâm Kiếm Quyết và kiếm chiêu của A Nguyệt cái nào cao cấp hơn không?”
“Hệ thống thương thành toàn vật phi phàm.” Hệ thống kiêu ngạo nói: “Ta đương nhiên sẽ không cung cấp võ kỹ tầm thường của thế giới này cho ký chủ.”
Lục Kiến Vi cười nói: “Cảm ơn ngươi.”
“Không cần khách sáo.”
“Tiểu Khách, con người của ta ấy mà, có nhược điểm thích lên mặt dạy đời người khác, ta nhìn ra nhược điểm kiếm chiêu của A Nguyệt, nếu không nhắc nhở thì trong lòng buồn bực ngứa ngáy. Ta có thể đi dạy hắn không?”
“Đương nhiên có thể.”
Lục Kiến Vi bất động thanh sắc: “Nhưng ta tu tập tâm pháp do hệ thống xuất bản, ta có thể dùng tâm pháp của ngươi đi chỉ điểm võ kỹ người khác sao?”
“Đương nhiên có thể.”
“Vậy nếu sau này ta học xong võ kỹ cũng có thể truyền thụ cho người khác?”
Hệ thống chần chờ vài giây, sau đó hỏi: “Ngươi không sợ người khác học xong mạnh hơn ngươi?”
“Không sợ, có gì đáng sợ chứ? Nếu võ giả đều giấu nghề thì thế giới võ hiệp này sẽ không tồn tại.” Lục Kiến Vi nói hiên ngang lẫm liệt: “Các đại môn phái trong giang hồ không phải đều truyền thụ tâm pháp và võ kỹ sao?”
Hệ thống nghe vậy hổ thẹn nói: “Lúc trước là ta có thành kiến với ngươi.”
Nó cho rằng người bủn xỉn như Lục Kiến Vi sẽ không có được trí tuệ uyên bác như thế.
Lục Kiến Vi chỉ cười: “Không sao, là ta che giấu quá kỹ. Đổi cho ta Hoành Ba Chưởng, Quy Tâm Kiếm Quyết và Nhạn Quá Vô Ngân.”
Hệ thống: “Ha?”
“Còn phải mua thêm một món vũ khí.” Tay nàng kéo danh sách vũ khí, mở thông tin từng món lên so sánh, tiếp đó hạ quyết tâm mua một thanh kiếm rẻ nhất giá năm lượng bạc.
Hệ thống: “Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”
Lục Kiến Vi hỏi lại: “Ngươi có cảm thấy khách điếm cần phát triển toàn diện hay không?”
“Cho nên?”
“Ta dù sao cũng chỉ có một mình, về sau khách điếm có thêm người, ta có thuật phân thân còn không bằng bồi dưỡng thêm vài thuộc hạ giúp đỡ coi sóc khách điếm.”
Hệ thống kinh ngạc lên tiếng: “Ý của ngươi là……”
“Không sai.”
“Ngươi thế mà nỡ tiêu tiền vì bọn họ?”
Lục Kiến Vi nghiêm khắc sửa lời nó: “Đây là căn cứ vào tương lai phát triển toàn diện của khách điếm.”
“Không sợ bại lộ ngươi nội lực thấp kém sao?”
“Tiểu Khách, sử dụng chiêu thức không nhất định phải dùng nội lực mà.”
“Đúng là vậy.”
Lục Kiến Vi thấy hệ thống thành công bị nàng dụ dỗ, cười tủm tỉm nói: “Sau này vì để tăng tổng thể chiến lực của khách điếm, đảm bảo khách điếm an toàn, ta có lẽ sẽ tiếp tục đổi một vài võ kỹ, ngươi cũng không được keo kiệt đâu đó.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook