Ta Thật Sự Không Mở Hắc Điếm
-
Chương 10:
Lục Kiến Vi gật đầu hỏi: “Có giấy tờ thông hành không?”
Nàng phải đăng ký thông tin khách nhân.
Lão nhân mặt buồn rầu: “Hai bà cháu chúng ta lo chạy nạn nên không có thứ này. Ta họ Trương, nhà chồng họ Chu, đây là cháu gái ta Chu Nguyệt, Nguyệt trong ánh trăng.”
Lục Kiến Vi bèn ghi mấy chữ “Trương thị” và “Chu Nguyệt” vào sổ. Khách nhân giang hồ biết vượt nóc băng tường, thường tới vô ảnh đi vô tung, chỉ vài thủ thành cỏn con sao có thể ngăn cản được bọn họ? Người không tuân quy củ nhiều không kể xiết, nàng không cần phải truy hỏi cặn kẽ.
“Tổng cộng 240 văn.” Lục Kiến Vi buông bút nói.
Lão nhân từ trong bao quần áo móc ra ba đồng bạc vụn.
Ở Khải triều, một đồng bạc tương đương 100 đồng, một lượng bạc tương đương một quan tiền, cũng chính là một ngàn văn.
Tiền đồng số lượng nhiều, mang theo không tiện, có thể dùng bạc vụn thay thế. Dùng bạc vụn giao dịch yêu cầu cân nặng, lão nhân không thấy trên quầy có cân đo bạc.
Lục Kiến Vi nhận bạc vụn, làm bộ ước lượng, kỳ thật là để hệ thống rà quét sau đó mới từ ngăn kéo lấy ra sáu chuỗi tiền đồng, một chuỗi mười cái.
“Phòng giường chung không khóa cho nên không cần chìa khóa, ra cửa tay trái tổng cộng có ba gian, các ngươi cứ tự nhiên chọn một gian, đợi lát nữa sẽ có mì.”
Chu Nguyệt chợt hỏi: “Có nước ấm tắm rửa không?”
Lục Kiến Vi trầm mặc một giây, da mặt dày nói: “Trong tiệm không còn tiểu nhị, mà ta thì lại sức yếu, nếu các ngươi muốn tắm ta sẽ nấu một nồi nước ấm, về phần nước lạnh thì đằng sau nhà có giếng, làm phiền các ngươi tự xách nước.”
Hai người: “……”
Chưa gặp qua khách điếm như thế này!
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống hồ Lục chưởng quầy nhìn qua xinh đẹp nhu nhược, có vẻ thật sự không xách nổi nước.
Chu Nguyệt tự xưng nam tử hán, đáp: “Ta có thể tự xách nước.”
Lục Kiến Vi càng cười rạng rỡ: “Được, vậy cho các ngươi mỗi người thêm một quả trứng gà.”
“Đa tạ Lục chưởng quầy.” Lão nhân dứt lời bèn nắm tay thiếu niên đi tới phòng giường chung.
Lục Kiến Vi xoay người đến nhà bếp, tay chân lanh lẹ nhào bột, còn không quên phân thân ra tính sổ sách.
“Đêm nay nhập sổ tiền phòng 200 văn, ta được 40%, cũng chính là 80 văn, hai tô mì là đồ cá nhân do ta cung cấp, cũng do đích thân ta làm, 40 văn toàn bộ thuộc về ta không sai chứ?”
Hệ thống không muốn ăn gian, nhưng thấy dáng vẻ keo kiệt của nàng bèn tức giận nói: “Chén đũa, nồi bếp, củi lửa là tài sản chung của khách điếm, ngươi phải trả phí thuê dùng.”
Lục Kiến Vi: “... Không cần tính kĩ vậy chứ?”
“Hừ.”
“Được rồi được rồi, ta kiếm nhiều tiền chẳng phải cũng chỉ vì muốn mau chóng đổi thành kỹ năng sao, thực lực ta mạnh lên có thể đảm bảo khách điếm kinh doanh càng tốt có đúng không? Hơn nữa mua đồ ở thương thành tiền cũng chạy về túi ngươi mà.”
Giọng nàng nhẹ nhàng, lời nói cũng có đạo lý. Hệ thống đại nhân có đại lượng: “Lần này cho qua.”
Lục Kiến Vi cười híp mắt, dùng ý niệm mở ra tin tức cá nhân.
Tài sản cá nhân: 720 đồng (ngươi thật sự không cảm thấy hổ thẹn sao)
Lại xem hệ thống thương thành, kỹ năng giá thấp nhất là Hoành Ba Chưởng cũng phải 1000 đồng!
Nàng nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi: “Hệ thống, nội dung trong dấu ngoặc không có không được sao?”
Hệ thống: “Không thể nha, ký chủ.”
Trương Bá dìu Chu Nguyệt đi vào giường chung.
“Phòng rất rộng, cũng rất sạch sẽ.” Chu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Giường chung ở khách điếm bình thường đều là mười hoặc mười mấy người chen chúc nhau, tất cả đều là tầng lớp lao động bôn ba đây đó, thời gian lâu dần giường chung liền trở thành nơi bẩn nhất trong khách điếm.
Hắn nhìn chiếc giường rộng rãi có thể ngủ được mười người, bất giác cũng không còn cảm thấy thiệt thòi nữa.
Chí ít thì đêm nay cũng có thể ngủ ngon.
“Sáng mai chúng ta sẽ vào thành.” Trương bá nói: “Trước tiên nghe ngóng tin tức rồi tính sau.”
Chu Nguyệt gật đầu: “Ta nghe lời Trương bá.”
Nàng phải đăng ký thông tin khách nhân.
Lão nhân mặt buồn rầu: “Hai bà cháu chúng ta lo chạy nạn nên không có thứ này. Ta họ Trương, nhà chồng họ Chu, đây là cháu gái ta Chu Nguyệt, Nguyệt trong ánh trăng.”
Lục Kiến Vi bèn ghi mấy chữ “Trương thị” và “Chu Nguyệt” vào sổ. Khách nhân giang hồ biết vượt nóc băng tường, thường tới vô ảnh đi vô tung, chỉ vài thủ thành cỏn con sao có thể ngăn cản được bọn họ? Người không tuân quy củ nhiều không kể xiết, nàng không cần phải truy hỏi cặn kẽ.
“Tổng cộng 240 văn.” Lục Kiến Vi buông bút nói.
Lão nhân từ trong bao quần áo móc ra ba đồng bạc vụn.
Ở Khải triều, một đồng bạc tương đương 100 đồng, một lượng bạc tương đương một quan tiền, cũng chính là một ngàn văn.
Tiền đồng số lượng nhiều, mang theo không tiện, có thể dùng bạc vụn thay thế. Dùng bạc vụn giao dịch yêu cầu cân nặng, lão nhân không thấy trên quầy có cân đo bạc.
Lục Kiến Vi nhận bạc vụn, làm bộ ước lượng, kỳ thật là để hệ thống rà quét sau đó mới từ ngăn kéo lấy ra sáu chuỗi tiền đồng, một chuỗi mười cái.
“Phòng giường chung không khóa cho nên không cần chìa khóa, ra cửa tay trái tổng cộng có ba gian, các ngươi cứ tự nhiên chọn một gian, đợi lát nữa sẽ có mì.”
Chu Nguyệt chợt hỏi: “Có nước ấm tắm rửa không?”
Lục Kiến Vi trầm mặc một giây, da mặt dày nói: “Trong tiệm không còn tiểu nhị, mà ta thì lại sức yếu, nếu các ngươi muốn tắm ta sẽ nấu một nồi nước ấm, về phần nước lạnh thì đằng sau nhà có giếng, làm phiền các ngươi tự xách nước.”
Hai người: “……”
Chưa gặp qua khách điếm như thế này!
Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, huống hồ Lục chưởng quầy nhìn qua xinh đẹp nhu nhược, có vẻ thật sự không xách nổi nước.
Chu Nguyệt tự xưng nam tử hán, đáp: “Ta có thể tự xách nước.”
Lục Kiến Vi càng cười rạng rỡ: “Được, vậy cho các ngươi mỗi người thêm một quả trứng gà.”
“Đa tạ Lục chưởng quầy.” Lão nhân dứt lời bèn nắm tay thiếu niên đi tới phòng giường chung.
Lục Kiến Vi xoay người đến nhà bếp, tay chân lanh lẹ nhào bột, còn không quên phân thân ra tính sổ sách.
“Đêm nay nhập sổ tiền phòng 200 văn, ta được 40%, cũng chính là 80 văn, hai tô mì là đồ cá nhân do ta cung cấp, cũng do đích thân ta làm, 40 văn toàn bộ thuộc về ta không sai chứ?”
Hệ thống không muốn ăn gian, nhưng thấy dáng vẻ keo kiệt của nàng bèn tức giận nói: “Chén đũa, nồi bếp, củi lửa là tài sản chung của khách điếm, ngươi phải trả phí thuê dùng.”
Lục Kiến Vi: “... Không cần tính kĩ vậy chứ?”
“Hừ.”
“Được rồi được rồi, ta kiếm nhiều tiền chẳng phải cũng chỉ vì muốn mau chóng đổi thành kỹ năng sao, thực lực ta mạnh lên có thể đảm bảo khách điếm kinh doanh càng tốt có đúng không? Hơn nữa mua đồ ở thương thành tiền cũng chạy về túi ngươi mà.”
Giọng nàng nhẹ nhàng, lời nói cũng có đạo lý. Hệ thống đại nhân có đại lượng: “Lần này cho qua.”
Lục Kiến Vi cười híp mắt, dùng ý niệm mở ra tin tức cá nhân.
Tài sản cá nhân: 720 đồng (ngươi thật sự không cảm thấy hổ thẹn sao)
Lại xem hệ thống thương thành, kỹ năng giá thấp nhất là Hoành Ba Chưởng cũng phải 1000 đồng!
Nàng nhịn rồi lại nhịn, nhưng vẫn không nhịn nổi: “Hệ thống, nội dung trong dấu ngoặc không có không được sao?”
Hệ thống: “Không thể nha, ký chủ.”
Trương Bá dìu Chu Nguyệt đi vào giường chung.
“Phòng rất rộng, cũng rất sạch sẽ.” Chu Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
Giường chung ở khách điếm bình thường đều là mười hoặc mười mấy người chen chúc nhau, tất cả đều là tầng lớp lao động bôn ba đây đó, thời gian lâu dần giường chung liền trở thành nơi bẩn nhất trong khách điếm.
Hắn nhìn chiếc giường rộng rãi có thể ngủ được mười người, bất giác cũng không còn cảm thấy thiệt thòi nữa.
Chí ít thì đêm nay cũng có thể ngủ ngon.
“Sáng mai chúng ta sẽ vào thành.” Trương bá nói: “Trước tiên nghe ngóng tin tức rồi tính sau.”
Chu Nguyệt gật đầu: “Ta nghe lời Trương bá.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook