Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)
Chương 44: Nhiệm vụ của Lý tiền bối. (2)

Chương 44: Nhiệm vụ của Lý tiền bối. (2)

Hơn nữa, bình thường thì loại tông môn như thế này vẫn còn có một phương thức có thể liên lạc với lão tổ ở trên Tiên Giới.

Uy thế bậc này lại có thể bị Yêu Tôn nghiền ép được.

Thế nhưng cuối cùng một Yêu Tôn kinh khủng như thế lại bị một bức tranh tiêu diệt.

Tin tức vừa truyền ra, toàn bộ Nam Vực đều rung động.

“Chẳng lẽ còn có Tiên Nhân ở bên trong Nam Vực của chúng ta?”

“Chắc chắn là như vậy, trong truyền thuyết còn có một số Địa Tiên mạnh mẽ sẽ ẩn cư ở bên trong thế gian một thời gian ngắn, chắc chắn chính là một tồn tại như vậy.”

“Có lẽ ở trong nghìn năm cũng chưa từng nghe thấy có người bước một bước vào Thiên Đạo rồi.”

Mọi người đều truyền lời nhau.

Hỏa Linh Nhi và Ly Hỏa Tông cũng bị đẩy lên đầu sóng ngọn gió.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung về phía Nam Vực.

Ở một chỗ sâu bên trong hoàng cung Hỏa Quốc,

“Thánh Thượng, nhất định là con tiện tỳ kia đã hại chết Minh Hiên và Tuyên Phi, ta muốn báo thù cho hai con, giết con tiện tỳ kia.”

Một người phụ nữ xinh đẹp đang khóc lóc kể lể ở trước mặt của Hỏa Hoàng.

Cả người Hỏa Hoàng mặc một bộ áo choàng màu vàng kim, sắc mặt cũng vô cùng âm u.

“Câm miệng!”

Hỏa Hoàng hét lên, nói: “Ngươi muốn ta chết hay sao? Đứng phía sau lưng của nàng ta chính là một vị còn mạnh hơn cả Chí Tôn đó.”

Người phụ nữ xinh đẹp kia lập tức không dám thốt ra một lời nào nữa.

“Người đâu, cầm thánh chỉ của ta, mời công chúa Linh Nhi quay trở về, ta muốn lập nàng ta trở thành Nữ Hoàng Hỏa Quốc đời sau.”

Ánh mắt của Hỏa Hoàng nghiêm túc.

Người phụ nữ xinh đẹp kia giống như bị sét đánh.

. . .

Qua một khoảng thời gian ngắn.

Rốt cuộc mấy người Vu Khải Thủy cũng đã xác nhận xong, xung quanh không có ai đang rình mò cả.

Trên thực tế, đây cũng chỉ là sự cẩn thận dư thừa mà thôi, ai lại dám đi rình mò Tiên Nhân? Đó chính là tự chuốc lấy tai họa cho tông môn của mình.

Bọn họ đi thẳng về phía sơn thôn.

Không lâu sau, rốt cuộc bọn họ cũng đi vào bên trong sơn môn.

Người trong thôn đều đã biết mặt của bọn họ, chào hỏi.

Sau khi đến trước gian nhà, Mộ Thiên Ngưng bước lên gõ cửa.

“Thiên Ngưng đến đây bái kiến Lý tiền bối.”

Sau khi giọng nói của nàng vang lên, trong gian nhà phát ra giọng nói thản nhiên của Lý Phàm: “Vào đi.”

Mấy người đi vào thì nhìn thấy Lý Phàm đang ôm Tiểu Bạch phơi nắng ở dưới gốc cây đào.

Nhàn nhã thong dong vô cùng.

Trong lòng của mỗi người đều cảm thấy phức tạp, vị đại năng tuyệt thế có thể giết chết cả Yêu Tôn, lúc này lại có thể bình tĩnh phơi nắng như vậy…

Không hề quan tâm đến chuyện gì.

“Đa tạ bức tranh của Lý tiền bối.”

Hỏa Linh Nhi bước lên, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sự biết ơn, nói: “Linh Nhi đã sử dụng xong, bây giờ trả lại tiền bối cùng với đồ vật này, cũng mang đến cho tiền bối.”

Nàng cung kính dâng lên bức tranh cuộn tròn và Thiên Hỏa Thần Trấn ngày ấy.

Lý Phàm cũng cười nói: “Đã tặng bức tranh cho ngươi rồi, không cần trả lại cho ta.”

“Có điều, khúc gỗ này… Ngược lại có ý tứ.”

Hắn cầm lấy khúc gỗ, khi cầm lại thấy hơi nặng, còn có một chút lạnh lẽo.

“Ồ, còn tốt hơn rất nhiều so với củi lửa.”

Lý Phàm phê bình một câu.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều trở nên phức tạp, đây chính là pháp bảo của vị Đệ Nhất Chí Tôn, ở trong mắt của Lý tiền bối cũng chỉ tốt hơn một chút so với củi lửa mà thôi…

Có điều, bọn họ cũng không thể không thừa nhận, đây chắc chắn là một đánh giá rất công bằng hợp lý.

Dù sao, bây giờ vị này cũng đều sử dụng Huyền Hỏa Mộc làm củi đốt để nấu thức ăn cho mèo mà.

Lý Phàm cầm khúc gỗ kia, nhưng lại đang suy nghĩ. Những người này cầm một khối gỗ đến đây, chắc chắn là đã nghe được những người ở trong thôn nói hắn rất am hiểu điêu khắc rồi.

Tài nghệ điêu khắc của hắn cũng tuyệt đối hoàn hảo, cho nên có lẽ điêu khắc tượng gỗ cũng có giá trị không ít tiền hay sao?

Nghĩ đến mấy người Mộ Thiên Ngưng nghèo khó, mà thân thế của Hỏa Linh Nhi lại đáng thương như vậy, Lý Phàm khẽ lắc đầu thở dài, nói: “Nếu như các ngươi đã biết rằng ta am hiểu lĩnh vực này, lại mang đồ vật này đến đây, vậy thì ta sẽ giúp các ngươi một lần vậy.”

Lý Phàm mở miệng, lập tức đi vào nhà lấy ra một con dao khắc.

Đó là một con dao khắc màu đen, chỉ có miệng lưỡi dao có màu vàng nhạt.

Không cần phải nói, đây cũng là đạo cụ mà hệ thống cho Lý Phàm.

Một tay của Lý Phàm nắm lấy khúc gỗ, một tay cầm dao, bắt đầu điêu khắc.

Mấy người Vu Khải Thủy đều vô cùng vui mừng.

Xem ra, quả nhiên bọn họ đã đoán trúng được mưu tính của Lý tiền bối, quả nhiên Thiên Hỏa Thần Trấn có ích đối với Lý tiền bối.

Sau khi thấy Lý Phàm điêu khắc, vụn gỗ không ngừng bay lả tả, mọi người lại càng giật mình hơn.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương