Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)
-
Chương 4: Nhân vật khủng bố. (2)
Chương 4: Nhân vật khủng bố. (2)
Lý Phàm chợt nhớ ra, dường như mỗi lần mình đến chặt củi đều gặp được một hạt châu như vậy.
Chẳng qua từ trước đến nay, hắn không có hứng thú với châu báu, nhặt được thì ném đi.
“Hình như ta đã thấy qua… Ngươi có thể đi theo ta, ta nhớ nó ở trong rừng cây.”
Mộ Thiên Ngưng nghe thấy vậy, vô cùng vui vẻ.
Thế nhưng, đến khi nàng đi đến “rừng cây” trong lời của Lý Phàm, nàng trợn tròn mắt.
Đó chính là một rừng cây rực lửa đỏ.
Mỗi một thân cây đều cao lớn cứng cáp.
Mỗi một chiếc lá đều nồng nặc thuộc tính hỏa, một mảnh là có thể giúp người ta ngộ đạo.
“Huyền Hỏa Mộc, cứng rắn không thể phá vỡ, ngay cả tu giả Hóa Thần Kỳ cũng không thể tổn thương một chút nào, được xưng là loài cây vạn năm không chết, sinh trưởng bên trong liệt hỏa…”
Nàng thì thào, trong lòng càng run rẩy, vị tiền bối này muốn chặt cây, là Huyền Hỏa Mộc?
Mà lúc này Lý Phàm đã giơ rìu lên, chặt!
“Đùng…”
Một cái cây to lớn ầm ầm ngã xuống đất.
Mộ Thiên Ngưng chấn động, mỗi một lần Lý Phàm vung rìu, nàng đều cảm nhận được mặt đất muốn sụp đổ.
Đó là cái rìu gì?
Quá kinh khủng.
“Rốt cuộc ta đã gặp được nhân vật khủng bố nào đây?”
Không lâu sau, Lý Phàm đã chặt xong, hắn hơi mệt mỏi, mở nước ra uống một ngụm.
“Ngươi có khát không?”
Nói xong, đưa chai nước qua.
Mộ Thiên Ngưng tiếp nhận theo bản năng, mặc dù có vị tiền bối này bảo vệ, nhưng tu vì nàng quá thấp, vẫn có cảm giác hơi nóng nực.
Nước giếng ngọt ngào vào trong bụng, nàng cảm giác vô cùng thoải mái.
Nhưng một chớp mắt tiếp theo, nàng cũng bỗng nhiên giật mình.
Khí tức của nàng đột nhiên tăng lên!
Trực tiếp vượt qua Kim Đan tầng hai, nhảy vọt lên Kim Đan tầng ba.
Hơn nữa còn không ngừng tăng lên.
Kim Đan tầng bốn.
Tầng năm!
. . .
Một đường vọt thẳng lên Kim Đan tầng chín.
Kim Đan viên mãn.
Nàng lại nhìn về phía chai nước trong tay, cực kỳ không thể tưởng tượng được, trong chai này rốt cuộc là ngọc dịch quỳnh tương gì…
Nàng hận không thể uống thêm mấy ngụm lớn nữa.
Thế nhưng, nàng hít một hơi thật sâu.
Không thể, không thể biểu hiện tham lam trước mặt tiền bối được, phải chú ý hình tượng!
“Cảm tạ tiền bối.”
Nàng cung kính trả lại chai nước.
“Ồ… Ta cảm thấy khí tức của Thần Thủy Châu.”
Nhưng mà vào lúc này, nàng đột nhiên biến sắc, sau khi tu vi tấn chức trên diện rộng, thần thức của nàng nhạy cảm hơn rất nhiều.
Nàng nhìn thấy, một tia sáng màu lục, không biết bay ra từ chỗ nào, nhanh chóng tiếp cận, sau đó hóa thành một hạt châu, lăn về phía chân của Lý Phàm.
“Bảo vật tìm kiếm sự che chở…”
Nàng giật mình, đã sớm biết, Thần Thủy Châu chính là bảo vật của tông môn, có linh!
Đối phương lại có thể chủ động tìm tới Lý Phàm?
“Này, tìm được rồi.”
Lý Phàm tiện tay nhặt hạt châu lên, trong lòng tự nhủ, hắn cũng may mắn thật, sau đó đưa cho Mộ Thiên Ngưng nói: “Ngươi muốn hạt châu sao?”
“Cái này, cái này… Cho ta sao?”
Trong lúc nhất thời, Mộ Thiên Ngưng lắp bắp.
“Không phải ngươi đang tìm kiếm cái này hay sao?
Lý Phàm nói.
“Đúng vậy, đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối.”
Giờ phút này, quả thực Mộ Thiên Ngưng kích động không biết nên nói cái gì cho phải, chỉ có thể run rẩy nhận lấy Thần Thủy Thạch.
Lý Phàm lắc đầu, nói cho cùng cũng là nữ nhân, nhìn thấy bảo thạch thì kích động.
Quá vật chất, thực sự là dung tục!
Lý Phàm không khỏi oán thầm một câu, buộc bó củi lại, nói: “Đi thôi.”
Mộ Thiên Ngưng vội vàng đuổi theo Lý Phàm, ra khỏi Hồng Diệp Cốc.
Nhậm Hồng còn đang lo lắng, thấy Mộ Thiên Ngưng lành lặn đi ra, bọn họ cũng đều giật mình.
Vị tiền bối này, thực sự mang Thánh nữ ra ngoài…
“Thánh nữ, đã tìm được vật đó rồi sao?”
Nhậm Hồng đặt câu hỏi.
Mộ Thiên Ngưng gật đầu, cảm kích nhìn Lý Phàm, nói: “Tất cả đều nhờ vị tiền bối này ban cho.”
Lý Phàm cũng không còn gì để nói nữa rồi, không phải chỉ là một cục đá hay sao, đến mức đó ư?
“Được rồi, ta phải quay về thôn, gặp lại sau.” Lý Phàm xoay người rời đi.
Mộ Thiên Ngưng vẫn còn muốn nói gì đó, thế nhưng Lý Phàm đã rời đi, nàng thấp thỏm trong lòng, không dám quấy rầy bị tiền bối này nữa.
Tiếp theo, Mộ Thiên Ngưng dẫn theo đám người Nhậm Hồng nhanh chóng bay về tông môn.
Ly Hỏa Tông cách nơi này rất xa, nhưng mà ra khỏi ngọn núi hiểm trở này là bọn họ có thể bay trên trời.
Ngự không vượt qua vô số tầng mây, bọn họ đáp xuống một ngọn núi lớn.
Những tòa nhà trải rộng khắp núi, tất nhiên nơi đó chính là chỗ của Ly Hỏa Tông.
“Thánh nữ, ngài đã trở về rồi, người của Liệt Hỏa Sơn lại đến nữa rồi.”
Vừa quay trở lại tông môn, Mộ Thiên Ngưng đã nghe thấy một tin tức.
Trên mặt nàng lộ ra vẻ lo lắng, vội vàng chạy về phía chủ điện.
Bên trong chủ điện của Ly Hỏa Tông, hai đám nhân mã đang giằng co, bầu không khí giương cung bạt kiếm.
“Ngụy Ngọc Sơn, Ly Hỏa Tông của các ngươi đã xuống dốc rồi, ngay cả Nguyên Anh Cảnh cũng chỉ còn lại một mình ngươi, chẳng mấy chốc sẽ bị hạ xuống tông môn một sao, vẫn còn không quy thuận chúng ta?”
Một lão già âm trầm mở miệng nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook