Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)
Chương 26: Một vị tiên nhân?

Chương 26: Một vị tiên nhân?

Giữ một con Bạch Hổ có huyết mạch quý hiếm trở thành mèo để nuôi?

Sử dụng Huyền Hỏa Mộc để nhóm lửa nấu đồ ăn cho thú cưng?

Trên đời này cũng chỉ có Lý tiền bối mới có thể làm như vậy mà.

Có điều, ngay sau đó Vu Khải Thủy lại cảm thấy hơi thoải mái, nhưng lão ta cũng biết, chỉ sợ rằng trong gian nhà nhỏ này của Lý tiền bối không hề có một sinh vật nào là tầm thường…

Lý Phàm cũng không để ý đến mấy người, thản nhiên dập tắt ngọn lửa, đặt một bát thức ăn cho mèo đã được nấu xong sang một bên cho bớt nóng.

Cà rốt hầm thịt, thịt được săn từ trên núi, còn cà rốt là do hắn tự trồng… Lý Phàm khá hài lòng.

“Hơi nóng, đợi nguội một chút rồi hãy ăn.”

Một tay Lý Phàm ôm mèo, một tay thổi thổi bát ăn, đợi đến khi thức ăn bớt nóng rồi mới cho Tiểu Bạch ăn.

Bạch Tiểu Tình đã không thể nhịn được nữa, nàng lập tức ăn ngấu nghiến.

Chao ôi, ăn ngon quá, đây chính là loại thức ăn thần tiên gì vậy…

Nhìn tướng ăn hưởng thụ của Tiểu Bạch, hắn mỉm cười, lúc này mới đựng dậy nhìn về phía mấy người.

Tại sao vị mỹ nữ kia vẫn nước mắt lưng tròng vậy nhỉ…

Trước kia lần đầu tiên mấy người Mộ Thiên Ngưng đến bởi vì muốn tìm bảo thạch, kết quả lúc đó hắn từ chối, chẳng lẽ hôm nay đến đây cũng muốn thỉnh cầu một chuyện tương tự?

Vu Khải Thủy đứng dậy, trên mặt có hơi lo lắng khẩn trương, nói: “Lý tiền bối, vị này chính là Hỏa Linh Nhi cô nương, hôm nay nàng đến đây bái phỏng tiền bối bởi vì muốn nói cho Lý tiền bối một tin tức…”

Một tin tức?

Lý Phàm hơi đau răng, hắn cũng không muốn dây dưa với những người tu giả này quá nhiều đâu.

Hơn nữa, những người này có vẻ rất yêu thích bảo thạch, muốn nói một tin tức cho hắn sao, chắc chắn hơn phân nửa đều liên quan đến những thứ này.

Những người tu giả này cũng quá dung tục rồi.

Hắn lắc đầu, nói: “Không cần phải nói.”

Không cần phải nói?

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

“Tất cả đều là chuyện không có căn cứ mà thôi.”

Lý Phàm nói: “Nếu như bị những đồ vật không có thật mê hoặc thì sẽ bị lún sâu vào bên trong đó mà quên đi mất bản thân mình. Chỉ có khi nào nhìn xuyên qua được đám bong bóng trống rỗng mới thực sự được tự do tự tại.”

Đây chính là lời khuyên duy nhất của hắn.

Ở trong sơn thôn nhỏ này tu dưỡng cả về thể xác lẫn tinh thần trong nhiều năm, hắn thực sự đã không còn cảm giác gì đối với những loại của cải này nữa rồi, mỗi ngày đều nuôi dưỡng mèo, vẽ tranh, chính là sự yên bình khó có được.

Thế nhưng, mấy người Vu Khải Thủy nghe thấy vậy, trên mặt lại đều lộ ra vẻ đã hiểu rõ.

“Ta hiểu rồi, thì ra sự việc Tà Thần muốn xuất hiện, Lý tiền bối đã biết từ lâu.”

“Hơn nữa xem ra sự việc Tà Thần xuất hiện cũng chẳng qua chỉ là tin đồn không có căn cứ, căn bản không để vào trong mắt.”

“Lẽ nào ngay cả Tà Thần cũng không có đủ tư cách để xuất hiện trên bàn cờ của Lý tiền bối hay sao?”

Bọn họ đều chấn động.

Đôi mắt xinh đẹp của Hỏa Linh Nhi cũng mở to ra.

Ngay cả Tà Thần cũng không để vào trong mắt? Lẽ nào… Bây giờ vị này đã chạm đến Tiên Đạo?

Nếu như là trước kia, nàng ta tuyệt đối sẽ không thể tin tưởng được. Thế nhưng bây giờ, nàng ta đã bị khuất phục rồi.

Chẳng lẽ đối mặt ở phía trước chính là một vị tiên nhân?

Như vậy thì quá kinh khủng.

Chuyện này không có khả năng!

Nàng ta ép buộc thuyết phục bản thân.

Ở trên Huyền Thiên Giới, người đã trở thành Tiên Nhân gần đây nhất cũng chỉ có Bắc Cực Chí Tôn vào một ngàn năm về trước.

Sau khi trở thành Tiên Nhân thì hầu như đều đã phi thăng hết. Ai sẽ ở lại Huyền Thiên Giới chứ? Không thể nào!

Lúc này, Lý Phàm thấy Hỏa Linh Nhi vẫn nước mắt lưng tròng, cũng cảm thấy không đành lòng, hắn liền lấy ra một cái khăn tay đưa cho nàng ta, nói: “Lau đi.”

Hỏa Linh Nhi hơi ngạc nhiên.

Nàng ta nhìn về phía Lý Phàm, trong nháy mắt khi chạm phải ánh mắt của Lý Phàm, rõ ràng nàng ta cảm nhận được bây giờ ánh mắt của vị tiền bối này mênh mông như biển cả nhưng lại vô cùng ấm áp, ánh mắt sâu thăm thẳm như vì sao nhưng lại nhân từ bao dung…

Nàng ta vội vàng cúi đầu nhận lấy khăn tay của Lý Phàm, nói: “Đa tạ tiền bối.”

Nàng ta nhẹ nhàng dụi mắt một cái.

Ồ?

Sau một khắc, nàng ta cũng đột nhiên giật mình.

Trong nháy mắt này, di chứng còn lưu lại ở trong mắt của nàng ta sau khi nhìn trộm cái sân nhỏ của Lý Phàm đã lập tức biến mất.

Hơn nữa, lúc này trong đôi mắt của nàng ta còn trở nên nóng lên.

Vô cùng thoải mái.

Ở sâu trong đáy mắt của nàng ta, ban đầu vốn có hai ngọn lửa yếu ớt, trong nháy mắt càng trở nên mạnh mẽ, hơn nữa còn biến thành màu cam.

“Từ Minh Hỏa Nhãn đã đạt được đến Huyền Hỏa Nhãn rồi…”

“Chỉ trong một nháy mắt như thế?” 

Nàng ta hoàn toàn rung động rồi.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương