Ta Thật Không Phải Cái Thế Cao Nhân (Dịch)
-
Chương 13: Đại năng không thể nhục.
Chương 13: Đại năng không thể nhục.
Lúc này, Vu Khải Thủy bỗng nhiên nói, lão ta thản nhiên phóng tu vi ra, đứng sóng vai cùng với Ngụy Ngọc Sơn.
Khí tức càng kinh khủng hơn đột nhiên lan tràn ra, nhất thời, ép khí tức của Ân Tiếu Không xuống.
Ân Tiếu Không lập tức giật mình, đây là… Khí tức cảnh giới Phân Thần Cảnh viên mãn?
Điều này làm sao có thể?
Không phải Vu Khải Thủy đã sớm nửa sống nửa chết rồi hay sao, khó có thể đột phá tu vi được nữa.
Nhưng mà bây giờ, rõ ràng lại đang ở thời điểm cực thịnh, khiến lão ta cũng cảm thấy kinh khủng.
Cùng là Phân Thần tầng chín, thế nhưng, căn bản lão ta không thể đạt được như Vu Khải Thủy.
“Vì sao… Rõ ràng các ngươi cũng chỉ là Nguyên Anh Cảnh mà thôi…”
Lão ta nghẹn ngào nói.
Hai người Nguyên Anh Cảnh, trong vòng một ngày đều đồng thời đột phá lên cảnh giới Phân Thần Cảnh, hơn nữa một người tầng bảy, một người viên mãn?
Chuyện này đặc biệt khiến cho người ta tuyệt vọng.
Điều này làm sao có thể…
Rốt cuộc trong sơn thôn này có cái gì?
Ân Tiếu Không không nhịn được nhìn thoáng qua sơn thôn bình yên đơn giản ở phía dưới, nhưng trong lòng đã trào dâng sóng gió động trời!
Lẽ nào, lão tổ của Liệt Hỏa Tông thực sự không chết? Hơn nữa, tu vi đã đạt đến một cảnh giới cực kì kinh khủng?
Hay là, trong chuyện này có một cơ duyên không bình thường nào đó?
“Ân Tiếu Không, nhận lấy cái chết.”
Ngụy Ngọc Sơn và Vu Khải Thủy cũng không có nhiều lời, hai người đồng thời ra tay.
Không giết Ân Tiếu Không, đối với Ly Hỏa Tông của bọn họ, cuối cùng chính là một cái uy hiếp.
Trong lòng Ân Tiếu Không cảm giác nặng nề, hai tên cường giả có cùng cảnh giới đồng thời ra tay, cho dù như thế nào lão ta cũng không có cách nào có thể chống lại được.
Thế nhưng, lão ta cũng không lui về phía sau, thấp giọng nói: “Hôm nay, ngược lại ta muốn xem một chút, rốt cuộc trong sơn thôn này có cơ duyên nào mà lại có thể khiến cho hai người các ngươi đột phá một cách nhanh chóng như vậy.”
Nói xong, lão ta bỗng nhiên lấy ra bốn cái cờ lớn ở trong tay áo.
Lấy xương trắng làm cột, da người làm cờ, bay phất phới, từng trận âm phong thổi tới!
Bốn cái cờ lớn trực tiếp bao vây Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn.
Một luồng khí tức đáng sợ tràn ngập trong không trung, dường như có vô số oán quỷ đang khóc thét lên.
“Đây… Đây là vật gì?”
Ngụy Ngọc Sơn biến sắc.
“Thủ đoạn của bọn tà ma ngoại đạo.”
Vu Khải Thủy biến sắc, lão ta nhảy múa điên cuồng, khí tức cuồng bạo phát ra ầm ầm, muốn phá tan bốn cái cờ lớn này.
Thế nhưng, trong nháy mắt, giữa bốn cái cờ lớn đột nhiên xuất hiện những xiềng xích màu đen vô hình, khí thế phô thiên cái địa đè ép xuống.
Ngụy Ngọc Sơn và Vu Khải Thủy sử dụng toàn bộ sức mạnh để chống lại, thế nhưng, xiềng xích kia lại có thể bỏ qua lá chắn phòng hộ được tạo bởi linh lực của bọn họ, đánh mạnh vào người của bọn họ.
“A…”
Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn đều trực tiếp rơi từ trên không trung xuống.
Bọn họ nặng nề đập xuống mặt đất.
“Thật sự nghĩ rằng Phân Thần Cảnh có thể đối địch với ta hay sao?”
Ân Tiếu Không lạnh lùng nói, trước khi đến, lão ta đã chuẩn bị đầy đủ để đối mặt với lão tổ của Ly Hỏa Tông rồi.
Trận cờ này, chính là sự chuẩn bị mạnh mẽ nhất của lão ta, có thể giết cả cường giả Động Hư Cảnh.
“Sư tổ, sư phụ!”
Mộ Thiên Ngưng thấy thế, chạy nhanh đến, thả linh lực ra, đón lấy hai người Vu Khải Thủy.
Lúc này sắc mặt của Vu Khải Thủy và Ngụy Ngọc Sơn đều trắng bệch, môi nứt nẻ.
Bọn họ cực kỳ suy yếu.
“Trận cờ kia, có chuyện, chỉ sợ là pháp khí của cường giả Đại Thừa Cảnh…”
Vu Khải Thủy khó khăn mở miệng.
“Làm sao bây giờ…”
Trong lòng của Ngụy Ngọc Sơn tràn ngập sự không cam lòng.
Lúc này, Ân Tiếu Không cũng đã chậm rãi bay xuống, lão ta cũng không liếc mắt nhìn mấy người Vu Khải Thủy, mà lại nhìn chằm chằm vào sơn thôn yên tĩnh trước mặt.
“Rốt cuộc có cái gì trong đó? Cơ duyên?”
Lão ta lầm bầm, bỗng nhiên vung tay lên, trên bầu trời xuất hiện bốn cái cờ lớn, bay về phía thôn sơn hẻo lánh kia.
“Cho dù có cái gì, đều phải luyện hóa tất cả người sống bên trong đã rồi nói sau.”
Lão ta vô cùng cẩn thận, đầu tiên phải sử dụng trận cờ này tiêu diệt tất cả sinh linh ở trong đó.
“Ngươi dám!”
Sắc mặt Mộ Thiên Ngưng đại biến.
“Làm sao ta lại không dám? Ha ha ha, ta còn phải cảm ơn các ngươi, đã chỉ cho ta biết một đại cơ duyên như thế, có thể, ta cũng nên đột phá Động Hư Cảnh.”
Cờ lớn như bốn ngôi sao băng, xẹt qua bầu trời, trực tiếp bay vào phạm vi xung quanh của sơn thôn.
Nhưng, ngay trong nháy mắt khi trận cờ gần rơi xuống, bốn cái trận cờ bỗng nhiên dừng lại, sau một khắc, trực tiếp nổ tung!
Trực tiếp hóa thành tro bụi!
Cũng chính là trong chớp mắt này, Ân Tiếu Không biến sắc, bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, kêu một tiếng đau đớn, trực tiếp bắn ngược ra đằng sau mấy trăm mét!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook