Chương 2: Không ai có thể may mắn trốn thoát

Đang lúc đầu óc nô tỳ vẫ còn đang như sấm sét giữa trời quang

Một giọng nói đã kéo nàng trở về hiện thực.

Trước mặt tên tên béo, chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một người khoác áo bào đen, bên hông đeo đao, trên mặt đeo mặt nạ ác quỷ.

“Ngươi là ai, dám lén xông vào phủ thành chủ, ngươi có biết đây là tội chết không hả!”

Mới vừa rồi vẻ mặt tên béo vẫn còn uy phong lẫm liệt, thoáng cái đã trở nên nhát như chuột.

Ngón trỏ hắn run rẩy, chỉ vào nam tử thần bí trước mắt, hô lớn.

Người thần bí đeo mặt nạ ác quỷ giống như không nghe thấy,

hai chân vẫn bước đi, từ từ tới gần tên béo.

“Thích khách to gan, dám tập kích thiếu chủ Lâm Thiên thành, đi chết cho lão phu!”

Vào thời khắc nguy cấp, bỗng nhiên từ phía sau cửa lớn truyền đến một tiếng hét phẫn nộ.

Rầm!

Bàn tay của một lão giả hói đầu dễ dàng đánh vỡ cửa lớn, rồi tấn công về phía người thần bí.

“Trần cung phụng!”

Nhìn thấy lão giả, tên béo như được nhặt được phao cứu hộ, mững rỡ nói.

Người này chính là Trần cung phụng mà lúc trước tên béo có nhắc đến, là một trong ba đại cung phụng của Lâm Thiên thành.

Một gã cao thủ Uẩn Linh Cảnh trung kỳ!

Người thần bí phát hiện ra, hơi quay đầu né tránh.

Nhưng tốc độ của lão giả cực nhanh.

Chỉ một bước đã lao đi mười thước, bay thẳng đến phía sau người thần bí.

Tay phải lão giả đánh quyền thành gió, bỗng vỗ ra một chưởng về phía gáy đối thủ!

Nếu như có người ở đây, nhất định sẽ cảm thấy tiếp theo là một cảnh tượng màu tươi ngập đất.

Nhưng bàn tay chưa kịp chạm vào đầu người thần bí

Bóng dáng của hắn chớp mắt đã biến mất dưới ngay mí mắt mọi người

“Cái gì?!”

Lão giả cả kinh, nhanh chóng thu hồi đòn tấn công rồi lập tức vội vàng xoay người lại.

Quả nhiên.

Bóng dáng người thần bí bất ngờ xuất hiện ở phía sau lão giả.

Trừ những thứ này ra, còn có một luồng ánh sáng lạnh chém về phía lão giả.

“Khí Cương Thành Chung!”

Lão giả nhận thấy đạo sáng lạnh này mang đến cho mình cảm giác nguy cơ tử vong, nên vội vàng sử dụng tuyệt kỹ của mình.

Hai chân lão giả đứng thành tư thế trung bình tấn, hai tay khoanh lại.

Một luồng cương khí hùng hậu, thản nhiên dâng lên từ trên người lão giả.

Trong nháy mắt, cương khí xung quanh lão giả đã trực tiếp biến thành một cái chuông bảo vệ!

Tên béo nhìn thấy chiêu này của Trần cung phụng thì hai mắt phát ra kim quang: “Nghe đồn tuyệt kỹ này là sở học của Trần cung phụng, là một môn công pháp Hoàng giai trung phẩm, nếu như tu luyện đến viên mãn thì lực phòng ngự thậm chí có thể sánh ngang một ít công pháp Hoàng giai thượng phẩm!” 

Lúc tên béo đang nói Trần cung phụng mạnh thế nào.

Một giây tiếp theo đã xảy ra chuyện khiến hắn mở rộng tầm mắt.

Phốc phốc! 

Âm thanh cơ thể bị rạch phá dồn dập vang lên.

Tên béo trợn to hai mắt.

Cơ thể Trần cung phụng tuy vẫn giữ thế trung bình tấn, nhưng phần đầu đã không cánh mà bay.

Theo đó là một bóng đen nhìn như quả ‘bóng rổ’ rơi xuống đất.

Tên béo vô tình nhìn về phía đó.

Dạ dày quặn thắt, trào lên một cơn buồn nôn.

Đồ vật có hình dạng giống như 'bóng rổ' kia, rõ ràng chính là cái đầu của Trần cung phụng!

Huyết dịch đỏ tươi sền sệt không ngừng chảy ra từ cái đầu kia.

Đặc biệt là trên đó còn có một đôi mắt đến chết vẫn không nhắm lại được, khiến tên béo sởn hết cả tóc gáy.

“Trần, Trần cung phụng... Chết, chết rồi à?”

Tên béo lùi về phía sau mấy bước, vẻ mặt khó có thể tin.

Sau đó, hắn nhìn về phía người thần bí.

Người thần bí vẫn bình tĩnh tự nhiên, giải quyết Trần cung phụng xong, sau đó tiếp tục từng bước từng bước đi về phía tên béo.

Vừa rồi, trên mặt tên béo còn rất đắc ý, bây giờ cả người muốn bao nhiêu sợ hãi liền có bấy nhiêu sợ hãi.

Miệng run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi đừng qua đây, ta… cha ta chính là thành chủ Lâm Thiên thành, là cao thủ Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong, chỉ còn thiếu một bước ngắn nữa thôi là có thể bước vào Động Linh Cảnh, ta… ta khuyên ngươi đừng làm loạn...”

Nhìn thấy người thần bí sắp tới gần mình.

Tên béo bị dọa đến mức hai chân run rẩy tê dại, ngồi co quắp dưới đất.

Chỉ có thể dùng hai tay chống đỡ thân thể nặng nề, di chuyển về phía sau giống y như một con chó thê thảm.

Ai mà ngờ được, vị thiếu gia ương ngạnh hoành hành ngang ngược nhiều năm ở Lâm Thiên thành lại gặp tình cảnh như vậy chứ?

“Đệt, là ngươi ép lão tử!”

Thần sắc tên béo chợt biến đổi.

Cắn răng từ trong lòng lấy ra một món đồ có hình dạng giống như đạn châu.

Nô tỳ đứng phía sau tên béo nhìn thấy viên đạn châu này, vẻ mặt hoảng sợ nói: “Thiếu gia!”

Khuôn mặt tên béo để lộ thần sắc dữ tợn, dùng linh khí trong cơ thể rót vào trong đạn châu.

Sau đó ném về phía người thần bí đang đứng trước mặt.

Khoảnh khắc hắn ném đạn châu ra, tên béo điên cuồng nói: “Đây chính là pháp bảo Hoàng giai trung phẩm: Bạo Liệt Đạn, chỉ cần rót linh lực vào trong thì nó sẽ phát nổ. Trong phạm vi mười dặm, tất cả tu luyện giả thấp hơn Uẩn Linh Cảnh đỉnh phong, không ai có thể may mắn trốn thoát!”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương