Ta Thăng Cấp Từ Từ
-
Chương 71: Gặp lại
Trong lúc Hoàng Long đang bực mình vì suốt 25 năm chẳng tăng được một chút tu vi nào.
Mọi người từ Tử Quân, Di Ngân Tích, Sư Bức, Tứ Lang, Tầm Thiến Thiến, Yên Linh, Lâm Thanh Tuyền đều cấp tốc đến đây.
Lúc mọi người đến Hình Bộ báo cáo có một người tên Hoàng Long thì tức tốc tiến vào trong phủ nhưng chẳng thấy ai là Hoàng Long cả, mọi người dáo dác nhìn quanh. Hoàng Long đâu? Đâu là Hoàng Long, chỉ có một tên ăn mày ngồi ở kia đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm. áo cũng không mặc để lộ một cơ thể ngăm đen rắn chắc, quần rách tả tơi, đi chân trần ngồi đó.
Tử Quân sau hơn mười hai năm cũng đã thay đổi khá nhiều, giờ hắn không còn kiểu cà lơ phất phơ như lúc đầu gặp Hoàng Long nữa, thay vào đó là một vẻ cứ rắn, kiểu như người làm việc lớn vậy. Hắn lớn tiếng quát.
- Hoàng Long đâu? Sao các ngươi báo cho ta là Hoàng Long muốn gặp?
Hoàng Long đang định lên tiếng thì trong đám người ở ngoài cổng kia, Lâm Thanh Tuyền lách qua mọi người lao về bên này, ôm chầm lấy tên ăn mày này khóc nức nở.
Nàng là người đầu tiên cảm nhận được cái cảm giác thân thuộc ấy, Hơn mười hai năm ngày nào nàng cũng nhớ về Hoàng Long. Từ một cô nàng vui vẻ từ lúc Hoàng Long mất tính, Lâm Thanh Tuyền cũng trở nên ít nói cười hơn, có chi cũng là chỉ cười lúc trò chuyện cùng với những tỷ muội khác.
Trước mắt nàng đây là một người trông vô cùng xa lạ, không có một chút nào giống với Hoàng Long mà nàng nhớ mong trong suốt hơn mười hai năm qua. Nhưng lý trí lại mách bảo nàng đó chính là người ấy, người mà nàng ngóng trông từng ngày. Không cần nghĩ ngợi nhiều, Thanh Tuyền ôm lấy Hoàng Long khóc nức nở, cái cảm giác nhớ mong, ủy khuất suốt bao lâu nay kìm nén giờ đã được giải tỏa toàn bộ.
Hoàng Long cũng hiểu được cái cảm giác ấy nên hắn cũng không biết làm gì hơn là ôm chặt lấy vợ mình vào trong lòng, nhẹ nhàng nói ra một câu.
- Ta về rồi!
Mọi người đứng ngoài thì đang há mồm chẳng biết chuyện quái gì xảy ra, Làm sao Lâm Thanh Tuyền lại ôm một tên ăn mày. Sau một hồi bọn hắn mới nhận ra đây chính là tên Hoàng Long đã mất tích suốt hơn mười hai năm kia.
Nhưng mà có gì đó không đúng, hơn mười hai năm cảnh giới của Hoàng Long không hề thay đổi dù chỉ là một chút, nhưng cái khí thế mà mọi người cảm nhận được hoàn toàn khác so với trước kia. Một cái khí thế kiên định, áp đảo tất cả mọi thứ.
Đừng nhìn Hoàng Long chỉ là một Ngưng Đan Tứ tầng nhỏ bé, hãy nhìn vào cái khí thể mà hắn vô tình hay cố ý tỏa ra kia. hoàn toàn áp đảo tất cả những tên như Tụ Linh Lục Tầng trở xuống.
Mọi người vào trong sảnh Hình Bộ, nhưng không có làm phiền cặp vợ chồng sau bao ngày tháng xa cách này, chỉ đứng đó chờ xem bao giờ họ tách ra thôi.
Mãi một lúc sau, Thanh Tuyền mới sụt sùi buông Hoàng Long ra, thực sự thì Hoàng Long có muốn thoát ra cũng chẳng làm được.
Mười hai năm hơn kia, chỉ có một mình hắn là dậm chân tại chỗ chẳng tăng một tí cảnh giới nào còn tất cả mọi người ai nấy đều tăng cảnh giới đáng kể. Lâm Thanh Tuyền thì không phải nói. Từ lúc Hoàng Long mất tích đến bây giờ nàng chỉ chú tâm vào tu luyện nên cảnh giới của màng đã là Hợp Đạo Nhị Tầng à. Hơn cả Sư Bức hay Tứ Lang hai tên này. Sư Bức cũng mới Phản Hư Tứ tầng, Tứ Lang thì Phản Hư Nhị Tầng.
Lúc này Hoàng Long mới để ý thiếu vài người như Thi Vong, Yên Linh mấy người. Hoàng Long mới hỏi
- Thi Vong đâu? Cả Yên Linh muội tử nữa.
Sư Bức trả lời.
- Thi Vong giờ là Đại Tướng Quân của Á Nhân Quốc rồi, Hắn làm gì có ở kinh thành, còn Yên Linh đang trên đường đến, nàng ấy phải mang theo tám đứa con nữa mà.
- Cái gì? Tám đứa? Tứ Lang! Ngươi không khỏi quá ngưu đi!
Hoàng Long ngạc nhiên nhìn qua Tứ Lang nói.
- Ha ha! Hoàng Long đại ca quá khen a.
Hoàng Long không hề trông thấy cái biểu cảm ganh tị của Thanh Tuyền a, nên cô nàng này đã đá vào chân hắn một cái. Nhưng kết quả là nàng lại bị đau a.
- Ui da.
Hợp Đạo Nhị Tầng đá vào chân một tên Ngưng Đan Tứ tầng lại bị đau? Chuyện gì vậy.
Mọi người đều nhìn sang Lâm Thanh Tuyền đang xoa xoa cái chân của mình. Chân của Hoàng Long sao lại cứng như vậy.
Một lúc sau Yên Linh cũng đến, mang theo một đám nhóc tỳ ồn ào náo nhiệt mọi người rời đi đến phủ Tể Tướng của Tử Quân, trong mười hai năm qua hắn cũng đã là một người có số có má trong Á Nhân Quốc này, được mọi người tin tưởng tuyệt đối a.
Hắn cũng đã làm được điều mà cả gia tộc can ngăn đó là cưới Di Ngân Tích a, hiện tại cô nàng này đã là Độ Kiếp nhất tầng và đang mang thai mười ba tháng.
Mọi người đa số đều đã yên bề gia thất rồi, riêng tên Sư Bức thì ngu không ai chịu nổi. Nhiều lần Tầm Thiến Thiến đã gợi ý nhắc nhở hắn đủ kiểu nhưng hắn ngu vẫn hoàn ngu chẳng hiểu một tí gì nên giờ cả hai vẫn chẳng có tiến triển gì.
Hoàng Long mượn nhà tắm của Tử Quân một lúc để tắm rửa cắt lại tóc tai râu ria các kiểu. Sau một hồi loay hoay làm đủ trò. Hoàng Long quyết định cắt quả đầu ngắn như trước kia ở trái đất hắn để cho khỏe. Khoác lên người một bộ y phục mới gọn gàng tươm tất, Hoàng Long trở lại sảnh. Mọi người đều thấy Hoàng Long đẹp trai hơn hẳn so với mười hai năm trước a.
Không còn là kiểu công tử hơi hơi ẻo lả trước kia nữa, giờ là một nam tử da ngăm đen cứng rắn. một bộ y phục xanh đen vừa vặn tôn lên vẽ khí phách của hắn.
Hoàng Long ngồi vào bàn cùng mọi người nói chuyện, Hắn cũng có lấy ra một ít đồ ăn cùng bia để vừa ăn vừa nói chuyện.
- Ôi! Bia! Mười hai năm rồi ta mới được gặp lại ngươi!
Mấy tên nam tử tên nào tên nấy ôm lấy chai bia đổ lệ. Vì thứ thức uống này thực sự ngon hơn so với tất cả các loại rượu mà bọn hắn uống trước đây.
Vừa ăn uống vừa nói chuyện, Hoàng Long cũng hiểu rõ được hơn mọi chuyện. Hắn mất tích là khoản mười hai năm rưỡi trong khi hắn ở trong tiểu thế giới kia hai mươi lăm năm.
Sau trận chiến lúc Râu Trắng đánh nhau với Đại trưởng lão của Tử Gia kìa thì đã có một trận chiến kinh thiên nữa xảy ra. Râu Trắng giết bốn tên Vũ Hóa Cảnh cường giả và làm cho cái Nhị Bảo đại lục này tách ra làm đôi. Sau đó thì thành lập Á Nhân Quốc trên nền của Nhị Bảo đại lục phần Bắc và Đông đại lục.
Á Nhân Quốc được thành lập ra, Râu Trắng được mọi người gọi là Bố Già, Tạc tượng của ông ở chính giữa quốc đô. Đại Bá bị bắt làm Quốc Vương của Á Nhân Quốc mặc dù không hề muốn một tẹo nào.
Sau đó thì Á Nhân Quốc càng ngày càng phát triển, rất nhiều nhân kiệt từ nhiều nơi trên Thập Bảo, Lục Hải đổ về đây. Cùng với cả rất nhiều Á Nhân mạnh mẽ sống ẩn dật cũng đến đây xin nương tựa. Dần dà Á Nhân Quốc thành như hiện tại.
Hoàng Long thì kể qua loa chuyện của mình, bị Địa Lão mang đi. suốt thời gian bị mang đi hắn chỉ rèn thép vậy thôi.
Mọi người nửa tin nửa ngờ nhưng Hoàng Long có vẻ như không muốn kể nhiều về chuyện này nên cũng không ai hỏi. Tử Quân hỏi.
- Hoàng Long huynh giờ là thợ rèn sao? Vừa hay ta cũng muốn có một thanh kiếm mới. Không phiền Hoàng Long huynh chứ.
- Cũng được. Ở gần đây có lò rèn nào không?
- Ta có mang theo một cái đây
Sư Bức hào hứng nói.
Chẳng hiểu tên này khi không lại mang theo một cái lò rèn trong nhẫn trữ vật làm gì.
- Vậy ra sân làm luôn đi.
Đặt cái lò rèn ấy ở góc sân. Hoàng Long lúc rời đi được Địa Lão tặng cho một bao lớn than đá cùng bộ dụng cụ rèn mà suốt hai lăm năm hắn dùng kia. Đây là lúc hắn thể hiện với mọi người. Hai mươi lăm năm rèn thép, giờ là lúc ông đây thể hiện.
Hoàng Long lấy ra những dụng cụ của hắn, vô cùng quen thuộc a.
- Ngươi có kim thiết không?
- Có một viên Thiên Vẫn Thạch ta được phụ thân cho từ năm mươi năm trước vẫn chưa nỡ dùng đây. Mong Hoàng Long huynh rèn giúp ta một thanh bảo kiếm.
- Được! Ta sẽ cố hết sức.
Hoàng Long bước vào lò rèn, lột phần trên của áo ra, để lộ nửa thân trên ngăm đen, cơ bắp cuồng cuộng.
Những động tác quen thuộc, Nhóm lò. Giờ đây Hoàng Long dễ dàng nhóm lò mà chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Nhưng hắn quên một điều là muốn rèn được kiếm tốt cũng phải dùng than đá nung kim tinh tốt mới được. Hắn chất đầy lò bằng loại đá phổ thông,
Lúc than đá bắt lửa, nhiệt độ có vẻ như đã đủ để bỏ viên Thiên Vẫn Thạch của Tử Quân vào rồi, Hoàng Long đặt viên Thiên Vẫn Thạch vào trong lò nhưng hơn một canh giờ trôi qua chẳng thay đổi dù chỉ là một chút.
Mọi người chờ mong đứng đấy nhìn không chớp mắt.
- Không đúng! Làm lại.
Hoàng Long dập lửa, xúc hết toàn bộ than đá trong lò ra, nhóm lại lò rồi hắn lấy ra cái bao nhỏ than đá mà Địa Lão cho hắn, đây không phải là một cái bao nhỏ như nhìn ở bên ngoài. Bên trong là vô số đếm không hết than đá.
Hoàng Long cho đầy một lò than đá trong gần nửa canh giờ. Rồi hắn bắt đầu quá trình rèn cho Tử Quân một thanh kiếm.
Nửa ngày trôi qua rất nhanh, một thanh kiếm thô đã được rèn xong. Bây giờ là tới công đoạn mài kiếm.
Trong bộ đồ nghề Địa Lão tặng cho Hoàng Long có thêm những viên đá mài cực phẩm trong hàng cực phẩm a.
Đến công đoạn mài lưỡi kiếm, nghe thì có vẻ là dễ nhưng không hề dễ dù chỉ là một chút. Hoàng Long tỉ mỉ mài từng chút từng chút một, hắn có thể làm nhanh hơn thế nhưng hắn không làm.
Đây là sự nhờ vả của Tử Quân, không thể để mất mặt được. Để đám người này biết mình mất tích không phải mười hai năm hơn mà tận hai lăm năm mà chỉ rèn ra được một thanh kiếm không ra hồn thì quá mất mặt a.
Trời đã tối rồi, cả phủ Tể Tướng đèn đuốc sáng trưng. Hoàng Long vẫn ngồi đó yên lặng mài kiếm, mọi người cũng đứng đấy xem cố gắng không tạo ra một chút tiếng ồn nào để tránh ảnh hưởng đến Hoàng Long.
Gần đến đêm thì cuối cùng Hoàng Long cũng đã hoàn tất công việc mài kiếm. tiếp theo là việc mà suốt hai mươi lăm năm hắn chưa làm bao giờ đó là làm vỏ kiếm cùng cán kiếm.
Hoàng Long lên hệ thống tìm mua hai mảnh gỗ tốt nhất có với giá 20 Bạc để làm. Hắn quay qua nói với mọi người.
- Ta còn rất lâu nữa mới xong, mọi người nghỉ ngơi trước đi.
Tứ Lang là người đầu tiên lên tiếng.
- Vậy huynh cứ từ từ làm. Ta về ngủ.
Nói rồi Tứ Lang bế hết tám đứa con nhỏ quay lưng đi về ngủ. Yên Linh thì cười cười ngượng ngùng rồi cũng xin phép về trước. Tử Quân thì bắt buộc Di Ngân Tích phải vào trong nghỉ ngơi trong khi cô nàng nhất quyết muốn xem Hoàng Long làm xong thanh kiếm kia.
Nhắc đến Di Ngân Tích mới để ý. Tiểu Giao hiện tại cũng đã thành binh khí của nàng rồi, tên tiểu tử này thần tượng thanh Long Hoàng Đao của Hoàng Long nên nhất quyết phải hóa thành Thanh Long Đao mới chịu. Hắn đình công suốt ba tuần, Di Ngân Tích đến chịu thua cũng đành nghe theo hắn. Hiện tại cô nàng mảnh khảnh này lại dùng một Thanh Long đao hầm hố a.
Suốt một đêm tỉ mỉ từng chút từng chút một làm vỏ kiếm cùng chuôi kiếm. Sáng sớm hôm sau cuối cùng cũng đã làm xong được. một thanh kiếm đơn giản, vỏ bằng gỗ cũng đơn giản cực kì. Nhìn vào chẳng ai xem nó là một thứ vũ khí đáng giá cả.
Tất cả mọi người đã tụ tập đông đủ. Hoàng Long cầm lấy thanh kiếm, cất lấy toàn bộ dụng cụ của mình đi. Đứng dậy vươn vai một cái, từng khớp xương kêu lên tiếng rôm rốp.
- Tử Quân! Không phụ sự kì vọng của ngươi! Ta đã rèn được một thanh rồi đây. Ngươi xem thế nào.
Hoàng Long đưa thanh kiếm cho Tử Quân xem xét. Mọi người đều xúm lại xem, chẳng có chút phong thái nào là quan to chức lớn trong một quốc gia cả.
Tử Quân thận trọng từng chút một rút kiếm ra khỏi vỏ. Chỉ cái âm thanh rút kiếm thôi cũng đã đủ làm hắn hài lòng hết sức. Cái âm thanh sắc bén mà chỉ có những thanh kiếm cực phẩm mới có thể có được. Chưa cần xem xét đến như thế nào, đơn giản đây là tâm huyết, cố gắng của Hoàng Long a.
Thanh Kiếm ra khỏi vỏ, một thanh Hán Kiếm hoàn mỹ, không có dù chỉ là một lỗi nhỏ. Nó đẹp một cách khó diễn tả chỉ trừ cái phần vỏ kiếm cùng cán là hơi xấu vì đây cũng là lần đầu Hoàng Long làm hai phần kia.
Mọi người đều tỏ vẻ thích thú
- Nhìn ngắm nhiều thế làm gì? Thử kiếm đi.
- Đúng! Đúng! Đúng! Thử kiếm. Nhưng mà thử với thứ gì bây giờ?
- Hay là thử với ta đi, Vừa hay ta cũng vừa mới rèn lại được thanh Đao của ta.
Hoàng Long lấy Long Hoàng Đao ra, khác hẳn với lần trước mà mọi người nhìn thấy Long Hoàng Đao, lần này nó hoàn toàn khác từ cán đao đến lưỡi, Thanh Đao lộ ra vẻ vương giả không cách nào diễn tả được. Lúc trông thấy thanh đao của Hoàng Long thì Tử Quân chột dạ, giờ mà thử kiếm mới rèn xong của mình với thanh đao kia 99% là kiếm của mình bị cắt làm đôi.
Tiểu Giao đã hóa thành binh khí thu nhỏ lại quấn trên cổ Di Ngân Tích tròn xoe hai mắt nhìn cây Long Hoàng Đao này, Đúng là thứ hắn thần tượng a. Quá đẹp
- Không thử! Ta không muốn thử nữa.!
Nói rồi Tử Quân nhất quyết cất thanh kiếm mới được Hoàng Long rèn cho này, có cơ hội hắn thử sau vậy. Nhỡ đâu bây giờ thử kiếm mà gãy thì toi.
Mọi người từ Tử Quân, Di Ngân Tích, Sư Bức, Tứ Lang, Tầm Thiến Thiến, Yên Linh, Lâm Thanh Tuyền đều cấp tốc đến đây.
Lúc mọi người đến Hình Bộ báo cáo có một người tên Hoàng Long thì tức tốc tiến vào trong phủ nhưng chẳng thấy ai là Hoàng Long cả, mọi người dáo dác nhìn quanh. Hoàng Long đâu? Đâu là Hoàng Long, chỉ có một tên ăn mày ngồi ở kia đầu tóc bù xù, râu ria lởm chởm. áo cũng không mặc để lộ một cơ thể ngăm đen rắn chắc, quần rách tả tơi, đi chân trần ngồi đó.
Tử Quân sau hơn mười hai năm cũng đã thay đổi khá nhiều, giờ hắn không còn kiểu cà lơ phất phơ như lúc đầu gặp Hoàng Long nữa, thay vào đó là một vẻ cứ rắn, kiểu như người làm việc lớn vậy. Hắn lớn tiếng quát.
- Hoàng Long đâu? Sao các ngươi báo cho ta là Hoàng Long muốn gặp?
Hoàng Long đang định lên tiếng thì trong đám người ở ngoài cổng kia, Lâm Thanh Tuyền lách qua mọi người lao về bên này, ôm chầm lấy tên ăn mày này khóc nức nở.
Nàng là người đầu tiên cảm nhận được cái cảm giác thân thuộc ấy, Hơn mười hai năm ngày nào nàng cũng nhớ về Hoàng Long. Từ một cô nàng vui vẻ từ lúc Hoàng Long mất tính, Lâm Thanh Tuyền cũng trở nên ít nói cười hơn, có chi cũng là chỉ cười lúc trò chuyện cùng với những tỷ muội khác.
Trước mắt nàng đây là một người trông vô cùng xa lạ, không có một chút nào giống với Hoàng Long mà nàng nhớ mong trong suốt hơn mười hai năm qua. Nhưng lý trí lại mách bảo nàng đó chính là người ấy, người mà nàng ngóng trông từng ngày. Không cần nghĩ ngợi nhiều, Thanh Tuyền ôm lấy Hoàng Long khóc nức nở, cái cảm giác nhớ mong, ủy khuất suốt bao lâu nay kìm nén giờ đã được giải tỏa toàn bộ.
Hoàng Long cũng hiểu được cái cảm giác ấy nên hắn cũng không biết làm gì hơn là ôm chặt lấy vợ mình vào trong lòng, nhẹ nhàng nói ra một câu.
- Ta về rồi!
Mọi người đứng ngoài thì đang há mồm chẳng biết chuyện quái gì xảy ra, Làm sao Lâm Thanh Tuyền lại ôm một tên ăn mày. Sau một hồi bọn hắn mới nhận ra đây chính là tên Hoàng Long đã mất tích suốt hơn mười hai năm kia.
Nhưng mà có gì đó không đúng, hơn mười hai năm cảnh giới của Hoàng Long không hề thay đổi dù chỉ là một chút, nhưng cái khí thế mà mọi người cảm nhận được hoàn toàn khác so với trước kia. Một cái khí thế kiên định, áp đảo tất cả mọi thứ.
Đừng nhìn Hoàng Long chỉ là một Ngưng Đan Tứ tầng nhỏ bé, hãy nhìn vào cái khí thể mà hắn vô tình hay cố ý tỏa ra kia. hoàn toàn áp đảo tất cả những tên như Tụ Linh Lục Tầng trở xuống.
Mọi người vào trong sảnh Hình Bộ, nhưng không có làm phiền cặp vợ chồng sau bao ngày tháng xa cách này, chỉ đứng đó chờ xem bao giờ họ tách ra thôi.
Mãi một lúc sau, Thanh Tuyền mới sụt sùi buông Hoàng Long ra, thực sự thì Hoàng Long có muốn thoát ra cũng chẳng làm được.
Mười hai năm hơn kia, chỉ có một mình hắn là dậm chân tại chỗ chẳng tăng một tí cảnh giới nào còn tất cả mọi người ai nấy đều tăng cảnh giới đáng kể. Lâm Thanh Tuyền thì không phải nói. Từ lúc Hoàng Long mất tích đến bây giờ nàng chỉ chú tâm vào tu luyện nên cảnh giới của màng đã là Hợp Đạo Nhị Tầng à. Hơn cả Sư Bức hay Tứ Lang hai tên này. Sư Bức cũng mới Phản Hư Tứ tầng, Tứ Lang thì Phản Hư Nhị Tầng.
Lúc này Hoàng Long mới để ý thiếu vài người như Thi Vong, Yên Linh mấy người. Hoàng Long mới hỏi
- Thi Vong đâu? Cả Yên Linh muội tử nữa.
Sư Bức trả lời.
- Thi Vong giờ là Đại Tướng Quân của Á Nhân Quốc rồi, Hắn làm gì có ở kinh thành, còn Yên Linh đang trên đường đến, nàng ấy phải mang theo tám đứa con nữa mà.
- Cái gì? Tám đứa? Tứ Lang! Ngươi không khỏi quá ngưu đi!
Hoàng Long ngạc nhiên nhìn qua Tứ Lang nói.
- Ha ha! Hoàng Long đại ca quá khen a.
Hoàng Long không hề trông thấy cái biểu cảm ganh tị của Thanh Tuyền a, nên cô nàng này đã đá vào chân hắn một cái. Nhưng kết quả là nàng lại bị đau a.
- Ui da.
Hợp Đạo Nhị Tầng đá vào chân một tên Ngưng Đan Tứ tầng lại bị đau? Chuyện gì vậy.
Mọi người đều nhìn sang Lâm Thanh Tuyền đang xoa xoa cái chân của mình. Chân của Hoàng Long sao lại cứng như vậy.
Một lúc sau Yên Linh cũng đến, mang theo một đám nhóc tỳ ồn ào náo nhiệt mọi người rời đi đến phủ Tể Tướng của Tử Quân, trong mười hai năm qua hắn cũng đã là một người có số có má trong Á Nhân Quốc này, được mọi người tin tưởng tuyệt đối a.
Hắn cũng đã làm được điều mà cả gia tộc can ngăn đó là cưới Di Ngân Tích a, hiện tại cô nàng này đã là Độ Kiếp nhất tầng và đang mang thai mười ba tháng.
Mọi người đa số đều đã yên bề gia thất rồi, riêng tên Sư Bức thì ngu không ai chịu nổi. Nhiều lần Tầm Thiến Thiến đã gợi ý nhắc nhở hắn đủ kiểu nhưng hắn ngu vẫn hoàn ngu chẳng hiểu một tí gì nên giờ cả hai vẫn chẳng có tiến triển gì.
Hoàng Long mượn nhà tắm của Tử Quân một lúc để tắm rửa cắt lại tóc tai râu ria các kiểu. Sau một hồi loay hoay làm đủ trò. Hoàng Long quyết định cắt quả đầu ngắn như trước kia ở trái đất hắn để cho khỏe. Khoác lên người một bộ y phục mới gọn gàng tươm tất, Hoàng Long trở lại sảnh. Mọi người đều thấy Hoàng Long đẹp trai hơn hẳn so với mười hai năm trước a.
Không còn là kiểu công tử hơi hơi ẻo lả trước kia nữa, giờ là một nam tử da ngăm đen cứng rắn. một bộ y phục xanh đen vừa vặn tôn lên vẽ khí phách của hắn.
Hoàng Long ngồi vào bàn cùng mọi người nói chuyện, Hắn cũng có lấy ra một ít đồ ăn cùng bia để vừa ăn vừa nói chuyện.
- Ôi! Bia! Mười hai năm rồi ta mới được gặp lại ngươi!
Mấy tên nam tử tên nào tên nấy ôm lấy chai bia đổ lệ. Vì thứ thức uống này thực sự ngon hơn so với tất cả các loại rượu mà bọn hắn uống trước đây.
Vừa ăn uống vừa nói chuyện, Hoàng Long cũng hiểu rõ được hơn mọi chuyện. Hắn mất tích là khoản mười hai năm rưỡi trong khi hắn ở trong tiểu thế giới kia hai mươi lăm năm.
Sau trận chiến lúc Râu Trắng đánh nhau với Đại trưởng lão của Tử Gia kìa thì đã có một trận chiến kinh thiên nữa xảy ra. Râu Trắng giết bốn tên Vũ Hóa Cảnh cường giả và làm cho cái Nhị Bảo đại lục này tách ra làm đôi. Sau đó thì thành lập Á Nhân Quốc trên nền của Nhị Bảo đại lục phần Bắc và Đông đại lục.
Á Nhân Quốc được thành lập ra, Râu Trắng được mọi người gọi là Bố Già, Tạc tượng của ông ở chính giữa quốc đô. Đại Bá bị bắt làm Quốc Vương của Á Nhân Quốc mặc dù không hề muốn một tẹo nào.
Sau đó thì Á Nhân Quốc càng ngày càng phát triển, rất nhiều nhân kiệt từ nhiều nơi trên Thập Bảo, Lục Hải đổ về đây. Cùng với cả rất nhiều Á Nhân mạnh mẽ sống ẩn dật cũng đến đây xin nương tựa. Dần dà Á Nhân Quốc thành như hiện tại.
Hoàng Long thì kể qua loa chuyện của mình, bị Địa Lão mang đi. suốt thời gian bị mang đi hắn chỉ rèn thép vậy thôi.
Mọi người nửa tin nửa ngờ nhưng Hoàng Long có vẻ như không muốn kể nhiều về chuyện này nên cũng không ai hỏi. Tử Quân hỏi.
- Hoàng Long huynh giờ là thợ rèn sao? Vừa hay ta cũng muốn có một thanh kiếm mới. Không phiền Hoàng Long huynh chứ.
- Cũng được. Ở gần đây có lò rèn nào không?
- Ta có mang theo một cái đây
Sư Bức hào hứng nói.
Chẳng hiểu tên này khi không lại mang theo một cái lò rèn trong nhẫn trữ vật làm gì.
- Vậy ra sân làm luôn đi.
Đặt cái lò rèn ấy ở góc sân. Hoàng Long lúc rời đi được Địa Lão tặng cho một bao lớn than đá cùng bộ dụng cụ rèn mà suốt hai lăm năm hắn dùng kia. Đây là lúc hắn thể hiện với mọi người. Hai mươi lăm năm rèn thép, giờ là lúc ông đây thể hiện.
Hoàng Long lấy ra những dụng cụ của hắn, vô cùng quen thuộc a.
- Ngươi có kim thiết không?
- Có một viên Thiên Vẫn Thạch ta được phụ thân cho từ năm mươi năm trước vẫn chưa nỡ dùng đây. Mong Hoàng Long huynh rèn giúp ta một thanh bảo kiếm.
- Được! Ta sẽ cố hết sức.
Hoàng Long bước vào lò rèn, lột phần trên của áo ra, để lộ nửa thân trên ngăm đen, cơ bắp cuồng cuộng.
Những động tác quen thuộc, Nhóm lò. Giờ đây Hoàng Long dễ dàng nhóm lò mà chẳng tốn bao nhiêu thời gian. Nhưng hắn quên một điều là muốn rèn được kiếm tốt cũng phải dùng than đá nung kim tinh tốt mới được. Hắn chất đầy lò bằng loại đá phổ thông,
Lúc than đá bắt lửa, nhiệt độ có vẻ như đã đủ để bỏ viên Thiên Vẫn Thạch của Tử Quân vào rồi, Hoàng Long đặt viên Thiên Vẫn Thạch vào trong lò nhưng hơn một canh giờ trôi qua chẳng thay đổi dù chỉ là một chút.
Mọi người chờ mong đứng đấy nhìn không chớp mắt.
- Không đúng! Làm lại.
Hoàng Long dập lửa, xúc hết toàn bộ than đá trong lò ra, nhóm lại lò rồi hắn lấy ra cái bao nhỏ than đá mà Địa Lão cho hắn, đây không phải là một cái bao nhỏ như nhìn ở bên ngoài. Bên trong là vô số đếm không hết than đá.
Hoàng Long cho đầy một lò than đá trong gần nửa canh giờ. Rồi hắn bắt đầu quá trình rèn cho Tử Quân một thanh kiếm.
Nửa ngày trôi qua rất nhanh, một thanh kiếm thô đã được rèn xong. Bây giờ là tới công đoạn mài kiếm.
Trong bộ đồ nghề Địa Lão tặng cho Hoàng Long có thêm những viên đá mài cực phẩm trong hàng cực phẩm a.
Đến công đoạn mài lưỡi kiếm, nghe thì có vẻ là dễ nhưng không hề dễ dù chỉ là một chút. Hoàng Long tỉ mỉ mài từng chút từng chút một, hắn có thể làm nhanh hơn thế nhưng hắn không làm.
Đây là sự nhờ vả của Tử Quân, không thể để mất mặt được. Để đám người này biết mình mất tích không phải mười hai năm hơn mà tận hai lăm năm mà chỉ rèn ra được một thanh kiếm không ra hồn thì quá mất mặt a.
Trời đã tối rồi, cả phủ Tể Tướng đèn đuốc sáng trưng. Hoàng Long vẫn ngồi đó yên lặng mài kiếm, mọi người cũng đứng đấy xem cố gắng không tạo ra một chút tiếng ồn nào để tránh ảnh hưởng đến Hoàng Long.
Gần đến đêm thì cuối cùng Hoàng Long cũng đã hoàn tất công việc mài kiếm. tiếp theo là việc mà suốt hai mươi lăm năm hắn chưa làm bao giờ đó là làm vỏ kiếm cùng cán kiếm.
Hoàng Long lên hệ thống tìm mua hai mảnh gỗ tốt nhất có với giá 20 Bạc để làm. Hắn quay qua nói với mọi người.
- Ta còn rất lâu nữa mới xong, mọi người nghỉ ngơi trước đi.
Tứ Lang là người đầu tiên lên tiếng.
- Vậy huynh cứ từ từ làm. Ta về ngủ.
Nói rồi Tứ Lang bế hết tám đứa con nhỏ quay lưng đi về ngủ. Yên Linh thì cười cười ngượng ngùng rồi cũng xin phép về trước. Tử Quân thì bắt buộc Di Ngân Tích phải vào trong nghỉ ngơi trong khi cô nàng nhất quyết muốn xem Hoàng Long làm xong thanh kiếm kia.
Nhắc đến Di Ngân Tích mới để ý. Tiểu Giao hiện tại cũng đã thành binh khí của nàng rồi, tên tiểu tử này thần tượng thanh Long Hoàng Đao của Hoàng Long nên nhất quyết phải hóa thành Thanh Long Đao mới chịu. Hắn đình công suốt ba tuần, Di Ngân Tích đến chịu thua cũng đành nghe theo hắn. Hiện tại cô nàng mảnh khảnh này lại dùng một Thanh Long đao hầm hố a.
Suốt một đêm tỉ mỉ từng chút từng chút một làm vỏ kiếm cùng chuôi kiếm. Sáng sớm hôm sau cuối cùng cũng đã làm xong được. một thanh kiếm đơn giản, vỏ bằng gỗ cũng đơn giản cực kì. Nhìn vào chẳng ai xem nó là một thứ vũ khí đáng giá cả.
Tất cả mọi người đã tụ tập đông đủ. Hoàng Long cầm lấy thanh kiếm, cất lấy toàn bộ dụng cụ của mình đi. Đứng dậy vươn vai một cái, từng khớp xương kêu lên tiếng rôm rốp.
- Tử Quân! Không phụ sự kì vọng của ngươi! Ta đã rèn được một thanh rồi đây. Ngươi xem thế nào.
Hoàng Long đưa thanh kiếm cho Tử Quân xem xét. Mọi người đều xúm lại xem, chẳng có chút phong thái nào là quan to chức lớn trong một quốc gia cả.
Tử Quân thận trọng từng chút một rút kiếm ra khỏi vỏ. Chỉ cái âm thanh rút kiếm thôi cũng đã đủ làm hắn hài lòng hết sức. Cái âm thanh sắc bén mà chỉ có những thanh kiếm cực phẩm mới có thể có được. Chưa cần xem xét đến như thế nào, đơn giản đây là tâm huyết, cố gắng của Hoàng Long a.
Thanh Kiếm ra khỏi vỏ, một thanh Hán Kiếm hoàn mỹ, không có dù chỉ là một lỗi nhỏ. Nó đẹp một cách khó diễn tả chỉ trừ cái phần vỏ kiếm cùng cán là hơi xấu vì đây cũng là lần đầu Hoàng Long làm hai phần kia.
Mọi người đều tỏ vẻ thích thú
- Nhìn ngắm nhiều thế làm gì? Thử kiếm đi.
- Đúng! Đúng! Đúng! Thử kiếm. Nhưng mà thử với thứ gì bây giờ?
- Hay là thử với ta đi, Vừa hay ta cũng vừa mới rèn lại được thanh Đao của ta.
Hoàng Long lấy Long Hoàng Đao ra, khác hẳn với lần trước mà mọi người nhìn thấy Long Hoàng Đao, lần này nó hoàn toàn khác từ cán đao đến lưỡi, Thanh Đao lộ ra vẻ vương giả không cách nào diễn tả được. Lúc trông thấy thanh đao của Hoàng Long thì Tử Quân chột dạ, giờ mà thử kiếm mới rèn xong của mình với thanh đao kia 99% là kiếm của mình bị cắt làm đôi.
Tiểu Giao đã hóa thành binh khí thu nhỏ lại quấn trên cổ Di Ngân Tích tròn xoe hai mắt nhìn cây Long Hoàng Đao này, Đúng là thứ hắn thần tượng a. Quá đẹp
- Không thử! Ta không muốn thử nữa.!
Nói rồi Tử Quân nhất quyết cất thanh kiếm mới được Hoàng Long rèn cho này, có cơ hội hắn thử sau vậy. Nhỡ đâu bây giờ thử kiếm mà gãy thì toi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook