Tà Thần Và Nàng Thiếu Nữ
-
Chương 21
21.
“Chiếp….
chiếp”Tia nắng sớm xuyên qua cửa sổ rọi vào phòng, những bụi hồng leo hãy còn đẫm sương sớm đang nở rộ tỏa hương thơm ngátTa mơ màng chớp mi, thấy cả người mình rã rời đau nhức hết cả, phía dưới còn có cảm giác hơi đau rát‘hm…ss’Cổ họng khô khốc đau rát, chắc là bị mất giọng rồiGắng gượng người dậy, nhìn khắp người toàn vết đỏ đậm nhạt, có nơi còn thâm hẳn lạiTa sững sờ, lắc lắc đầuGì nhỉ, hôm qua….
Không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ đã thấy ngượng cả ngườiTa che kín người lại, dáo dác nhìn quanh xem Tà thần đâu rồi, kết quả chỉ thấy căn phòng rộng lớn trống trơn, có vài cành hồng đung đưa trước cửa sổ tỏa hương thơm ngátMay mắn thoát khỏi lão dâm dục kia thì lại rơi vào tay kẻ khácDù kẻ đó là Tà thầnTa không hiểu nổi, không phải y không có tình à, hay là dù không có tình nhưng mà vẫn có dục?Ta thở dàiThôi, đã vậy thà rơi vào tay y còn hơn, dù sao vẫn dễ chấp nhận hơn lão già đáng tuổi cha ta kiaVới cả, hôm qua trong cơn tuyệt vọng, ta đã cầu đến cái chếtDù sao cái mạng này ta cũng chẳng thèm nữa, huống chi ta còn hiến hồn cho y, y muốn sao thì tùy vậyDù sao, hm, cũng khá thoải mái đấy chứ, mặc dù hơi đauThôi, cho y vậy……….
Ta cứ ngồi thừ ra như vậy một lúc lâu, đến khi thấy người khỏe hơn đôi chút thì bụng cũng thấy hơi đóiHôm qua ta chẳng được ăn gì, còn bị hoảng sợ, đêm qua còn lăn lộn rõ lâu nữa, bụng ta đói meo cả rồiĐịnh ngồi dậy kiếm gì đó ăn, mới động đậy một chút mà eo đã truyền tới cơn đau nhức.
‘sss….
’Rồi ta nhận ra một điều, ta đang không mặc gì hết, mà cái phòng to đùng này trông không có thứ gì để ta mặc được cảNhìn qua nhìn lại tìm kiếm trong sự bất lực, ta đành thở dài một hơi, kéo cái chăn lên quấn quanh người‘cạch’Mở cửa ra khỏi phòng, ta choáng ngợp trước sự xoa hoa cổ kính của kiến trúc tòa lâu đài nàyNày so với lâu đài nhà Lawton sợ còn tráng lệ hơn ấy chứMọi thứ được trang trí một cách tỉ mỉ, mang hơi hướng cổ điển thần bí, nhưng bên cạnh đó lại có chút gì đó lạnh lẽo u ámTa vừa lê lết kéo theo cái chăn vừa ngơ ngẩn ngắm nhìn, trong lòng không ngừng cảm thánThì ra nơi ở của Tà thần là như vậyĐi loanh quanh được một lúc, ta đã thành công bị lạcTa mệt mỏi ngồi xổm ở một xó trong lâu đài, cúi gục đầu xuống, mái tóc đen lập tức tuôn xõa như dòng suối chảy dài trên mặt đất“Trời ạ, rộng muốn chết, vừa không thấy người, vừa không thấy cái gì ăn, mệt chết mất”“Giờ mình mà niệm chú triệu y thì y có xuất hiện không nhỉ?”“Thật là, trước khi biến mất phải để lại lời nhắn gì đó chứ, hoặc cái gì để ăn cũng được, đói quá”Ngồi thừ thêm một lúc lâu, mặt trời đã leo đến tận đỉnh đầu, tiếng chim thưa dần mà hương hoa vẫn nồng nànTa thở dài thườn thượt, phải gọi y thôi, nếu không đợi y tìm đến chắc mình đói chết rồi“Xin ngài cứu lẫy kẻ sa lầy này………xin nhận được sự cứu rỗi từ ngài….
.
”Đúng thế, tới cứu cái bụng của nàng với, nàng đói hoa cả mắt rồi đây nàyLàn khói đen hiện ra trong không trung mang theo sự rét lạnh, một nam nhân cao lớn mị hoặc bước raY cúi đầu nhìn cái dáng như ăn mày kia của ta, cười nhạo báng“Làm sao, TÍN ĐỒ của ta muốn cầu điều gì nào?”Ta nghe thấy sự châm biếm rõ ràng trong giọng y, thấy nhột nhộtTa nuốt nước bọt, nơm nớp nhìn y“Ta…thì là lâu quá chưa được ăn gì cả nên…”Y nhướng mày, nhếch mép“Phải nhỉ, nhân loại cần phải ăn.
Hừ, Ngô cứu ngươi còn phải nuôi ngươi, ngươi định báo đáp thế nào đây?”Ta nghe y nói xong cảm giác thật không biết nên nói gìNgười như ta không tiền không thế, ngoài cái thân này còn cầm cắm được ra thì có gì hiến được nữa đâu“Ta, nguyện hiến tế thân ta, vậy có được không?”“Thân ngươi? Hồn xác ngươi đều đã là của Ngô, còn cần ngươi hiến hả?”Ta hoang mang“Thế.
.
”Thế thì ta còn gì nữa đâu, ta chỉ có mỗi hai cái đó thôiNhìn sự hoang mang bối rối của nhân loại kia, y lại bực mìnhNhà ngươi dám ta gan vọng tưởng kết khế chủ nô với Ngô, hiến mỗi hồn xác mà xong àY chợt bước nhanh về phía ta, cúi người xuống, cầm lấy tay ta cắn mạnh một cái, ngón tay tinh tế trắng nõn lập tức rướm máuTa theo phản xạ bị đau mà rụt tay lại thì lập tức bị y giữ chặt, rồi y cũng tự cắn tay mình, vẽ một pháp trận kì lạ trên cổ tay khác của ta, miệng lẩm bẩm niệm chúPháp trận theo đó sáng bừng lên, y cầm ngón tay ta nhỏ máu lên đó, rồi hô“Kết khế!”Ánh sáng chói lóa làm ta nhắm mắt lại, rồi cổ tay ta truyền tới cảm giác nóng rátTrong chốc lát luồng sáng dần biến mất, trên cổ tay trái của ta xuất hiện một ấn ký trăng khuyết huyết sắcTa ngạc nhiênGì vậy, kết khế ước sao? Khế ước gìTa ngẩng đầu ngơ ngác nhìn y, y lạnh lùng nhìn ta rồi nhấc bổng ta lên‘Ngô kết khế chủ nô với ngươi, chỉ là, Chủ là Ngô, từ nay về sau, Ngươi sẽ đồng mệnh đồng thọ với Ngô, linh hồn ngươi vĩnh viễn phục tùng Ngô…”Ta còn chưa load được đống thông tin y vừa nói đã nghe thấy giọng bực bội của y“Cấn chết được, mẹ kiếp, ngươi ăn uống kiểu gì thế hả?”—----------Tác giả:Nếu ai đó thắc mắc anh ta đi đâu mất thì anh ta đang bận ngâm cứu sách nhé, sách gì thì đoán xem:))))).
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook