Ba ngày sau.

Bầu trời đổ mưa lớn, từng hạt mưa nặng hạt rơi rào rào xuống mặt đất, tiéng mưa lấn át cả tiếng của xe cộ đi lại trêи đường phố - nếu như trêи đường phố còn có lại bất kỳ phương tiện nào.

Đèn đường sớm đã dập tắt, từng con phố vắng hoe không một bóng người. Động vật dường như đã nhờ vào bản năng của mình cảm nhận được nguy hiểm sắp đến nên đã sớm tứ tán chạy mất, chỉ còn thỉnh thoảng có tiếng xào xạc của các hàng cây để nói rằng vẫn còn những sinh mạng tồn tại ở nơi đây.

Theo kim đồng hồ ngày càng chuyển về lúc nửa đêm, từng hình bóng ẩn nấp trong bóng tối cũng lần lượt rút đi, như sợ bị hắc ám cắn nuốt.

Liliana Kranjcar rụt rè đi cùng Erica trêи con phố lạnh lẽo, chỉ có nguồn sáng duy nhất là từ mặt trăng đang treo cao để thiếu nữ có thể mơ hồ nhìn được đường dưới chân. Cánh tay co ro khoanh lại, vị Đại Kỵ Sĩ từ Bronze-Black Cross cảm thấy mình như đang nằm mơ.

— Những tưởng rằng ác mộng sẽ lại một lần nữa tái diễn, nhưng cuôi cùng nàng phải đôi mặt chính là tin tức về một [thế chiến] mới, mà nàng chính là dây dẫn nổ.

“Liliana, đừng có tiếp tục thất thần. Chúng ta đang chuẩn bị đi gặp Masamune Vương, tốt nhất là ngươi nên khôi phục lại tinh thần lúc trước... Nếu không đang trò chuyện cùng Vương mà lại thất thần thì quá vô lễ.”

“... Đúng! Xin lỗi, ta chỉ là... Đang suy nghĩ không biết nên làm thế nào.”

“Không biết nên làm thế nào?” Erica nửa đùa nửa thật trêu trọc. “Cảm giác làm Helen của thành Troy như thế nào đây Liliana? A a a... Không biết có bao nhiêu người đang ghen tị chết với ngươi, Liliana! [Thiếu nữ khiến các Ma Vương nội chiến], [Yêu tinh hoạ thuỷ], [Ma Nữ tóc bạc]... Thật là nhiều danh hiệu a! So sánh với ngươi, [Diavolo Rosso] mà ta vất vả có được quả thật là kém quá xa...”

Theo từng danh hiệu được Erica kể ra, gương mặt của Liliana lại ngày càng trở nên đỏ hơn. Có trời mới biết vì sao số người rảnh rỗi trong thế giới ma thuật này lại nhiều như thế - Nhưng Liliana cũng không thể làm gì bọn hắn, chỉ có thể để mặc cho tên tuổi của mình ngày càng bị biến dạng.

“Erica! Đừng nói nữa! Tất cả chỉ là lời nói linh tinh của đám người không có việc gì để làm, ngươi làm sao lại nghe bọn hắn!”

Liliana không chịu nổi nữa bèn nhào lên giữ lấy thiếu nữ đi bên cạnh, mà Erica cũng cười khanh khách đáp trả lại nàng. Các giọt nước trong màn mưa nặng nề liên tục rơi xuống nhưng bị lớp màn vô hình ngăn cản không thể tiếp cận được với hai vị thiếu nữ Đại Kỵ Sĩ, nhưng âm thanh rào rào cũng phần nào át đi tiếng kêu tức giận của Liliana cùng với tiếng cười của Erica.

Đáng tiếc, Đại Kỵ Sĩ của Bronze-Black Cross đã từng có võ nghệ tương đương với Diavolo Rosso bây giờ lại không phải là thiếu nữ nhận được cường hoá bởi sức mạnh của Masamune, nên chỉ chốc lát sau đã bị thiếu nữ tóc vàng đùa nghịch xoay quanh, mệt mỏi thở hổn hển.

“... Khá hơn chưa?”

“... Khá hơn rồi. Cảm ơn, Erica.”

Liliana khẽ đáp lời.

Dù nàng không có EQ cùng tính sắc sảo như bạn thân của mình, nhưng Liliana cũng có thể hiểu được rằng việc Erica trêu trọc nàng cũng chỉ là để nàng giảm bớt gánh nặng trong lòng, cũng như để giải toả một phần tâm lý của nàng thôi. Đặc biệt là....

“Võ Hiệp Vương cũng đang ở đó, đúng không?”

“Đương nhiên. Nếu như không phải ngươi nhất quyết muốn gặp Masamune Vương, ta cũng sẽ không để ngươi đến đây vào lúc này, Liliana. Phải biết rằng dù là Công Chúa Vu nữ Seishuuin Ena hay là Bạch Công Chúa đều đã rời đi, sức mạnh của chúng ta không giúp gì được cho Vương trong trận chiến này.”

Erica thở dài.

“Ta biết! Nhưng mà ta không thể chấp nhận việc ẩn giấu ở nơi an toàn, trong lúc ta lại là nguyên nhân mà dẫn đến việc quân chủ mà ta thần phục rơi vào nguy hiểm!”

“... Thứ nhất, tinh thần kỵ sĩ của ngươi rất đáng kính trọng, nhưng quá cứng nhắc cũng không phải là tốt. Thứ hai...” Thiếu nữ tóc vàng nhức đầu xoa huyệt thái dương. “Ta đã nói rằng ngươi không phải hoàn toàn là nguyên nhân... Vương vốn cũng đã có kế hoạch của ngài, ngươi chỉ là một dây dẫn nổ thôi.”

Liliana rõ ràng là không tin.

“Đừng lừa gạt ta, Erica! Các vị Thí Thần Giả vẫn luôn là những người thống trị thế giới ma thuật, gần như cả đời không liên lạc với nhau - Làm sao Masamune Vương lại có thể có kế hoạch để khai chiến cùng với Hầu Tước và Kiếm chi Vương?!”

Hai ngày trước, Quản gia của Vương sau khi cố gắng phản đối nhưng vô dụng thì cũng không thể ngăn cản miệng rộng của Salvatore Doni huênh hoang tuyên bố hắn sẽ giúp Hầu Tước Voban trong trận chiến với Masamune.

Môi quan hệ giữa Masamune cùng Võ Hiệp Vương Luo Hao sớm đã không phải là bí mật gì trong mắt các cao tầng của những tổ chức ma thuật. Vì vậy, khi nghe tin vị Thí Thần Giả từng sở hữu Italy quyết định giúp đỡ Hầu Tước, ý tưởng chung của đại đa số bọn hắn đều là [a, Kiếm chi Vương lại lên cơn, nhưng như vậy thì Hầu Tước mới có cơ hội].

“Ta lừa ngươi làm gì đâu Liliana... Mà thôi cũng không quan trọng. Vương cùng giáo chủ đang ở trong toà khách sạn cách đây không xa, chúng ta gần đến rồi.”

“Erica, Võ Hiệp Vương... sẽ không trừng phạt ta chứ?”

Chần chờ chốc lát, thiếu nữ tóc bạc mới nhăn nhó đặt câu hỏi. Cho dù đã đặt quyết tâm rất lớn, thậm chí nhờ người bạn thân kiêm tình nhân của Vương để đưa nàng đến [trình diện], Liliana vẫn không thể tránh khỏi thấp thỏm trong lòng.

“Luo Hao giáo chủ? Nàng sẽ không quan tâm, Liliana. Không cần lo lắng.”

Không hiểu sao, Liliana vậy mà lại nghe thấy từ trong giọng nói của Erica... một tia bất mãn?

Thiếu nữ dừng bước lại, cẩn thận liếc nhìn xung quanh, sau khi xác định chỉ có nàng cùng Erica là hai người duy nhất đang đi trêи con đường trống thì mới hạ giọng nhỏ:

“Quan hệ của ngươi cùng Võ Hiệp Vương không tốt lắm sao? Có phải là... Vì vấn đề kia?”

“Vấn đề kia?”

Erica nghiêng nghiêng đầu, mái tóc vàng óng rũ xuống sang bên. Thiếu nữ hơi nhíu mày, lấy tay một lần nữa chải lại mái tóc của mình cho đúng vị trí - Động tác đầy nữ tính này của Erica khiến cho dù là Liliana cũng cảm thấy nhịp tim mình lệch đi một nhịp.

[Erica trở nên càng xinh đẹp hơn].

Suy nghĩ trong đầu khiến Liliana đỏ mặt. Là một người thiếu nữ đã mười sáu tuổi, lại có sở thích mơ mộng viết tiểu thuyết Mary Sue trong lúc rảnh rỗi, Liliana dễ dàng liên tưởng đến nguyên nhân vì sao Erica lại có thể thay đổi lớn đến như vậy trong thời gian ngắn.

— Cây côi được tưới nhuần thì sẽ trở nên xanh tươi.

“Là vấn đề về tình cảm với Vương rồi! Võ Hiệp Vương có làm khó ngươi không Erica?!”

“... Nàng mà gây phiền phức cho ta thì mới tốt.”

Đây là lần đầu tiên mà Liliana thấy người bạn được mệnh danh là [ác ma đỏ thẫm] của mình lộ ra vẻ mặt khó chịu như vậy. Đó là một sự kết hợp giữa bực bội cùng khó chịu và không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì được.

“Nói tóm lại! Võ Hiệp Vương chắc chắn sẽ không làm gì ngươi, Liliana... Không cần phải lo lắng. Vương đã biết chúng ta tới, đi nhanh lên đừng để ngài phải chờ lâu.”

“Khoan, khoan đã! Tại sao Vương lại biết ta tới đây?! Ta nhờ ngươi bí mật đưa ta tới mà Erica?!”

Liliana giật mình, hốt hoảng nhìn ngó xung quanh, dường như đang sợ rằng thanh niên tóc đen sẽ từ trong góc nào đó đột nhiên xuất hiện. Cảnh tượng này làm Erica bật cười, thậm chí đến cả một ít khói mù trong lòng vừa rồi kia cũng bị thổi tan.

Thiếu nữ chỉ lên trêи bầu trời đang mưa tầm tã không ngừng, cười vui vẻ.

“Ngươi nghĩ rằng trời mưa này là do ai làm? Đây là quyền năng của Vương a!”

— [Ame no Mukuro no Tsurugi].

Quyền năng mà Masamune chiếm được từ Tòng Thần của Susanoo không chỉ cho hắn sức mạnh của [thép] để khắc chế sức tái sinh của các Thần Đất Mẹ, mà còn đồng thời cho hắn khả năng kiểm soát mưa bão.

Thanh niên tóc đen từng dùng nó trong lần hắn đến London để bắt cóc Bạch Công Chúa, ngày hôm nay lại một lần nữa sử dụng để chuẩn bị chiến trường.

Làn da vốn đã trắng của thiếu nữ tóc bạc bây giờ lại càng trở nên trắng hơn.

...

Đại sảnh của khách sạn được trang trí xa hoa lộng lẫy, chùm đèn vàng treo cao trêи trần nhà, bốn phía được lát đá cẩm thạch cùng các loại nội thất đắt đỏ.

Khung cảnh đủ để làm bất kỳ người bình thường nào choáng ngợp lúc này lại chỉ có thể làm nền cho thanh niên cùng thiếu nữ đang thoải mái ngồi trò chuyện ở chính giữa.

Thanh niên tóc đen mắt tím, gương mặt tinh xảo dường như không phân rõ được nam nữ, trêи người khoác lấy bộ áo khoác dài màu đen, trêи tay là chiếc gậy gắn viên đá quý lờ mờ phát ra ánh sáng tím.

Thiếu nữ đang ngồi đôi diện hắn lại có một bề ngoài hoàn mỹ không kém, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần, dù chỉ là mỗi động tác cùng một cái nhíu mày cũng đạt đến một mức độ hoàn mỹ không thể bắt bẻ.

“... Vương! Võ Hiệp Vương! Liliana Kranjcar thỉnh cầu bái kiến!”

“Cho phép.”

Cẩn thận mở cánh cửa chính để không phát ra tiếng động nào, Liliana nhanh chóng bước về phía trước vài bước, sau đó trực tiếp quỳ một chân xuống.

Không có sự cho phép của Masamune, Erica cũng không tiến vào. Mà vốn nàng cũng không định tiến vào - Thiếu nữ tóc vàng thấy cảnh này chỉ cười nhẹ đóng cửa lại, sau đó làm tròn trách nhiệm đứng ngoài canh gác.

“Ta nhớ rằng đã ra lệnh cho các ngươi không được đến đây, đúng không? Lần này là [thịnh điển] của chúng ta, không phải là các ngươi có thể tham dự.”

“Xin ngài thứ lỗi, Vương! Liliana không thể để ngài tham chiến vì nguyên nhân của ta, mà chính ta lại được bảo vệ cẩn thận ở Italy như vậy!”

“Ngu xuẩn. Phu quân chuẩn bị cho trận chiến này đã lâu, lúc này ngươi xuất hiện chẳng lẽ là định làm hắn phân tâm?”

Giọng nói êm ái như từ chín tầng trời, nhưng kèm theo đó lại là băng giá mãnh liệt đủ để khiến người ta cảm thấy sợ hãi nhập vào cốt tuỷ.

Võ Hiệp Vương Luo Hao đứng dậy, lườm lấy thiếu nữ tóc bạc đang quỳ chân dưới sàn — áp lực khổng lồ bốn phương tám hướng bao phủ lấy Liliana.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương