Xử lý xong đầu đuôi, Lục Trường An tiến đến bên cạnh đá ngầm, đỡ Mộ Tú Vân đang hôn mê dậy.
Vận chuyển Trường Thanh Công, hắn hóa giải độc trong cơ thể nàng.

Dù không thể hoàn toàn giải độc, nhưng cũng đủ để bảo đảm sinh mệnh của nàng không còn nguy hiểm và thể trạng dần ổn định.
Dù công pháp mộc hệ thường chứa đựng tinh khí của cỏ cây, có khả năng trị liệu và hóa giải độc tố nhất định, nhưng hiệu quả vẫn không thể so sánh với Trường Thanh Công.
Lục Trường An liền cho Mộ Tú Vân uống một viên Hồi Khí Đan.

Theo kịch độc suy yếu và pháp lực khôi phục, Mộ Tú Vân dần mở mắt, cảm nhận khí tức nam tử phía sau đang đỡ lấy mình.
"Ta...!không chết?"
Mộ Tú Vân yếu ớt hỏi, không để ý đến nam nữ khác biệt, khuôn mặt hơi nhợt nhạt, hiện lên một nửa phần kinh hỉ, nửa phần không hiểu.
Ổn định lại tâm trạng, nàng hỏi tiếp: "Cát Dịch không đuổi giết chúng ta?"
"Lúc ấy Cát Dịch ngồi trên phi thuyền đuổi theo, chạy không kịp.

Ta chỉ có thể sử dụng [Bàn Thạch Thuẫn] để phòng ngự cứng rắn, hao hết tất cả phù triện.

Khi pháp lực cạn kiệt, chống đỡ đến cực hạn, Cát Dịch đột nhiên bỏ chạy..."
Lục Trường An đã suy nghĩ kỹ trong đầu, không chút hoang mang nói.
Để làm cho lời nói thêm phần chân thật, áo bào của hắn rách nát, trên người có mấy vết thương và vết máu.


Mộ Tú Vân ngẫm nghĩ: "Cát Dịch trúng độc, không ở trạng thái toàn thịnh, nhưng ngay cả như vậy, Lục Trường An có thể ngăn cản một lát, quả thực không dễ dàng."
"Cát Đan sư vì sao bỏ chạy? Chuyện này không cần suy nghĩ nhiều.

Dù sao gần nơi đóng quân của Mộ gia, cho dù là Trịnh Nguyên Hoa Luyện Khí tầng chín cũng không dám ở lại lâu." Lời giải thích của Lục Trường An khiến Mộ Tú Vân không nghi ngờ.
Nàng không ngờ rằng, Lục Trường An mới vào Luyện Khí tầng bốn mà có thể chém ngược Luyện Khí tầng bảy.
"Đại tiểu thư, độc trong cơ thể ngươi, pháp lực mộc hệ của ta chỉ có thể tạm thời khai thông, giảm bớt.

Sau khi trở về, cần mau chóng cứu chữa."
Thấy Mộ Tú Vân đã có thể ngồi xếp bằng điều tức, Lục Trường An buông tay ra.
"Lục Trường An, lần này thật sự phải cảm ơn ngươi..."
Mộ Tú Vân hồi tưởng lại sự việc, đôi mắt sáng như sao rũ xuống, khuôn mặt hơi đỏ lên.

Trước đây, pháp lực nàng thiếu hụt, kịch độc phát tác, bị Lục Trường An một đường ôm chạy trốn.

Khí tức nam tử trên người đối phương vẫn còn lưu lại.
"Đây là chuyện nên làm."
Lục Trường An không nhận công lao.

Chỉ cần không phải lấy thân báo đáp, cái gì cũng dễ nói.
Chờ một lát, tiếng xé gió truyền đến.

Trong lòng hai người căng thẳng.

Chỉ thấy một nam tử khôi ngô mặc hắc bào, chân đạp phi thuyền màu lam, sắc mặt lo lắng, đang tìm kiếm trong dãy núi.
"Nhân Long bá bá." Mộ Tú Vân như trút được gánh nặng, kinh hỉ vẫy tay.

Mộ Nhân Long nhìn thấy hai người bèn thở phào nhẹ nhõm.
Vết máu trên khóe miệng hắn còn chưa khô, nụ cười nhếch lên, phối hợp với ánh mắt sắc bén, có một loại ý lạnh nhạt.
"Ra mắt Nhị trưởng lão." Lục Trường An chắp tay.
Uy danh của Mộ Nhân Long, hắn đã nghe danh, là người có chiến lực đệ nhất trong hàng trưởng lão của Mộ gia.
"Tú Vân, ngươi không sao chứ?"

Mộ Nhân Long đi đến bên cạnh Mộ Tú Vân, mặt lộ vẻ ân cần.
"Không có gì đáng ngại, độc trên người tạm thời ổn định."
Mộ Tú Vân miễn cưỡng cười một tiếng, trên mặt vết độc chưa tiêu.
"Đây là Thực tủy tán! Giải độc đan bình thường không có hiệu quả, may mà có Bách thảo hương nang."
Sau khi Mộ Nhân Long kiểm tra, lấy ra một viên đan dược trắng muốt, để cho Mộ Tú Vân ăn vào.
Mộ Tú Vân vui mừng nói: "Nhân Long bá bá, may mà ngươi kịp thời đuổi tới.

Nếu không đối đầu với Trịnh Nguyên Hoa, chúng ta thập tử vô sinh."
Lục Trường An hơi nghi hoặc.

Lúc ấy hắn phát tín hiệu phù lục cách Phỉ Nguyệt sơn trang hơn hai trăm dặm, Mộ Nhân Long không thể đến nhanh như vậy.
"Hừ! Đã sớm không ưa họ Cát kia, nếu không phải hắn có giao tình với lão tổ..."
Sắc mặt Mộ Nhân Long tối tăm, sát khí ẩn hiện.
"Hôm nay vốn có chuyện tìm Tú Vân, biết được chuyện của dược viên, ta liền cảm thấy kỳ quặc.

Lão gia hỏa này, quả nhiên là nội ứng!"
Hóa ra, những năm gần đây Mộ Nhân Long đang tìm kiếm nội quỷ trong gia tộc.

Cát Dịch đan sư, chính là một trong những đối tượng mà hắn hoài nghi.
"Nội ứng?"
Lục Trường An nhớ lại năm đó cùng Lý Nhị Cẩu trở về Mộ gia, nửa đường bị đám người Trịnh gia mai phục.

Bọn họ ra ngoài và thời gian quay về, Trịnh gia lại biết rõ như vậy.

Chỉ là, Cát Dịch đã bị Lục Trường An đánh chết, nếu như là nội quỷ kia, xem như báo thù.

Đám người Trịnh gia, ngày sau tìm cơ hội giải quyết.
"Đúng rồi, các ngươi làm sao trốn khỏi truy sát, trong dược viên xảy ra chuyện gì?"
"Nhân Long bá bá, là Lục Trường An..."
Lúc này, khuôn mặt Mộ Tú Vân tái nhợt, khôi phục lại một chút huyết sắc, những đốm nâu rút đi.
"Ồ?" Mộ Nhân Long lắng nghe, trong lòng lộ vẻ kinh ngạc.

Thỉnh thoảng hỏi một câu, ánh mắt nhìn về phía Lục Trường An, dần dần lộ ra sự tán thưởng.
"Lục Trường An, hôm nay ngươi lập được đại công! Gia tộc sẽ ghi nhớ công lao của ngươi."
Mộ Nhân Long đi tới, vỗ xuống bả vai Lục Trường An.

Trong chớp mắt khi bàn tay tiếp xúc, Lục Trường An cảm nhận được pháp lực dao động mịt mờ.
"Mộc hệ công pháp bình thường..."
Tâm tư Mộ Nhân Long thâm trầm, vừa rồi dò xét pháp lực của Lục Trường An, không phát hiện điều gì bất thường.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương