Mưa to gột rửa làm cành lá rơi xuống đất, đủ loại âm thanh trộn lẫn vào nhau, nàng ở dưới túp lều đơn sơ lại rất bình tĩnh.

Đến chạng vạng tối, cha con Trần gia dẫn tốp người cuối cùng di chuyển đến trên núi.

Tấm màn che khuất bóng dáng của những người nam nhân, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bị cố tình hạ thấp xuống, có lẽ là Trần Đình Giám, Trần Bá Tông và Trần Hiếu Tông đang nói chuyện, Trần Kính Tông thì không có động tĩnh gì nhiều.

Một lúc sau, người hầu của Trần gia đi tới, mang theo những tô cháo và bánh rau nóng hổi lấy từ lều nấu cháo phía dưới.

Bọn nha hoàn tập trung đến đó, mang đồ ăn đến cho nhóm nữ quyến.

Vì Tứ Nghi đường có ít hành lý hơn nên Triều Nguyệt đã tận tâm mang cả bát và đũa để công chúa dùng riêng, múc một bát cháo nóng hổi, ​​nhìn bát cháo sạch sẽ, là có thể khống chế không nghĩ tới quá trình nấu một nồi cháo to.

Khi trời tối, Hoa Dương ngồi trên ghế ngủ gật giống như mọi người, khi đã quá buồn ngủ thì dựa vào người Triều Vân chợp mắt một lúc.

Thực ra Hoa Dương muốn ở cùng Trần Kính Tông hơn, vì hắn rất khỏe, cho dù nàng có dựa vào hắn ngủ cả đêm thì cũng không cần lo lắng hắn có mệt hay không.

Đó là một đêm vô cùng mệt mỏi, đến khi trời sáng dần lên, Hoa Dương giống như những người khác, chậm rãi đi lại, cử động tay chân trong lán trú mưa nhỏ hẹp.


Mưa lớn không ngớt, nhìn về phía thôn trấn xa xa, nàng thấy những dòng nước đục ngầu cuồn cuộn tràn vào thôn trấn, sân nhà nhiều người ngập trong nước.

Nha hoàn mang đến hai thùng nước ấm để các chủ tử rửa mặt.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào hai cái thùng, Tôn thị tự nhiên ra lệnh cho Triều Vân và Triều Nguyệt: “Hầu hạ công chúa trước.

”Hai cô nương đáp lại, cũng không khách sáo, làm ướt khăn mặt trong tay, một người giúp Hoa Dương lau mặt, một người lau tay cho nàng.

Mặc dù vậy, trong lều vẫn tồn tại rất nhiều bất tiện.

Miễn cưỡng ăn xong bữa sáng, Hoa Dương tiếp tục thưởng thức cảnh mưa trên núi.

Trân Nhi đi ra ngoài một lúc rồi quay lại, nhẹ nhàng hỏi: “Công chúa, Phò mã muốn đi xem đỉnh núi, hỏi người có muốn đi cùng không?”Hoa Dương sửng sốt một chút, sau đó mới nhớ ra.

Kiếp trước Trần Kính Tông cũng mời nàng, khi đó Hoa Dương hận chết cảnh ngộ này, không có tâm tình đi xem cái gì mà đỉnh núi vỡ vụn.

Bây giờ, Hoa Dương nhìn bà bà.

Tôn thị cười nói: “Đi hóng mát một chút cũng tốt.

”Triều Vân và Triều Nguyệt ngay lập tức hầu hạ Hoa Dương mặc áo mưa đã được lau khô, sau đó dùng giấy dầu bọc đôi giày của Hoa Dương lại.

Sau khi chuẩn bị xong, Trần Kính Tông cầm một chiếc ô lớn đi tới bên cạnh họ.

Hoa Dương đi trên giấy dầu rất bất tiện nên mấy nha hoàn đã cẩn thận dìu nàng tới chỗ Trần Kính Tông.

Khóe môi La Ngọc Yến khẽ nhếch, nàng ta muốn xem xem Hoa Dương làm sao có thể “đi bộ” lên đỉnh núi được.

Dòng suy nghĩ vừa dứt, thì nàng ta thấy Trần Kính Tông khom người, tay trái cầm ô, tay phải trực tiếp bế Hoa Dương lên, nhẹ nhàng không tốn một chút sức lực nào, giống như đang bế một hài tử!Hoa Dương vô thức vòng tay qua cổ Trần Kinh Tông, tựa đầu vào vai hắn, đối mặt với phong cảnh núi non.


Trần Kính Tông nhìn mẫu thân, sau đó sải bước rời đi.

Ra khỏi lán trú mưa, bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất giữa tầng tầng lớp lớp cây cối.

“Đi đâu?” Hoa Dương thấy hắn đi đứng rất cẩn thận, không nhịn được hỏi.

Trần Kính Tông: “Tìm một nơi để nàng giải tỏa.

”Hoa Dương: “! ”Mặc dù nàng biết rằng Trần Kính Tông không có nhã hứng gì, nhưng không ngờ hắn lại vì lý do đó mà cất công đi chuyến này.

Gần lều tị nạn của Trần gia còn dựng lên một vài cái lều to nhỏ để nam nhân và nữ nhân giải quyết vấn đề cá nhân.

Để không phải đến đó, Hoa Dương đã chịu đựng rất khổ cực, chỉ là thức ăn có thể ăn ít nhưng nước nhất định phải uống.

Trần Kính Tông chỉ biết cắm đầu cắm cổ bước đi, đến chỗ khó đi sẽ đặt Hoa Dương xuống đỡ nàng đi, cứ vừa đi vừa dừng như vậy, hai người đã cách lều tị nạn rất xa.

Cuối cùng, Trần Kính Tông dừng lại dưới một gốc cây cổ thụ to bằng hai người ôm, nói với Hoa Dương: “Chúng ta cứ dừng ở đây đi, ta đứng ở đằng đó, khi nào xong việc thì gọi ta”.

Hoa Dương: “! ”Trần Kính Tông nhìn nàng và nói thêm: “Nàng có cần giấy không?” Hắn bắt đầu lần mò thứ gì đó trong ngực mình.

Hứa Dương nhìn đi chỗ khác: “Không cần.

”Trần Kính Tông cầm ô rời đi, đứng cách đó chục bước quay lưng về phía nàng.


Hoa Dương đi vòng ra sau gốc cây, khi chắc chắn rằng Trần Kính Tông không nhìn thấy mình, bèn cúi đầu chỉnh lại áo mưa và váy.

May mà trời mưa to làm lá cây phát ra tiếng xào xạc.

“Xong rồi.

”Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, Trần Kính Tông quay người lại, liền nhìn thấy công chúa đứng dưới gốc cây cổ thụ xanh như ngọc, thân hình bị áo mưa phồng lên che khuất, chỉ có khuôn mặt trắng nõn trong mưa lại xinh đẹp đến mức chấn động lòng người.

Những nữ nhân khác có thể ngượng ngùng xấu hổ, nhưng vị công chúa thân phận cao quý này chỉ hơi tức giận, thầm trách phò mã lại làm tổn hại sự uy nghi của mình.

Trần Kính tông mỉm cười và đi về phía nàng.

Hoa Dương sợ hắn chê cười nên nói trước: “Tối hôm qua lão thái thái lại báo mộng cho ta.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương