Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
C196: Chương 196

Chủy thủ bị Trưởng Công chúa tùy ý đặt ở trên bàn, còn đang nhỏ máu xuống, là máu của y.

Nếu không phải trên người đau đến thấu xương, Thích Cẩn thật sự không thể tin hết thảy chuyện trước mắt này.

Đó là Hoa Dương, một Công chúa được nuông chiều từ bé đến lớn ở trong cung, một Công chúa mười ngón tay không dính nước, sao lại đột nhiên dám động đao, mà người bị thương vẫn là hắn?

Nhưng nàng xác thật đã làm như vậy, ngay cả cái cớ hợp tình hợp lý để giết y cũng đã chuẩn bị xong!

Thích Cẩn cúi đầu, nhìn ba chỗ miệng vết thương trên người máu chảy không ngừng, lại chua xót mà nhìn về phía Hoa Dương: “Bàn Bàn, ta là biểu ca muội, biểu ca quen biết từ nhỏ, chỉ vì hai người ăn nói bừa bãi kia, muội thật sự muốn đẩy ta vào chỗ chết?”

Ánh mắt Hoa Dương lạnh như băng: “Đúng, hơn nữa ta còn muốn ngồi ở chỗ này, nhìn ngươi đổ máu từng chút một mà chết, chỉ có như vậy, mới có thể tiêu mối hận trong lòng của ta.”

Thích Cẩn: “Muội không lo lắng ta bị người ta oan uổng, không lo lắng muội tự mình hại chết biểu ca của mình sao?”

Hoa Dương cười nhạt: “Oan uổng thì oan uổng, ta đường đường là Trưởng Công chúa, tỷ tỷ ruột của Hoàng thượng, giết sai một người thì như thế nào?”

Thích Cẩn đột nhiên bạo phát: “Ta là biểu ca muội!”

Nàng có thể nào vô tình hơn chút không!

Cho dù nàng không thích y, bọn họ cũng có quan hệ biểu huynh muội, nàng đều có thể tranh đấu vì Trần gia và Nguyên Hựu đế, vì sao tuyệt tình với y như thế!

Phẫn nộ làm hai mắt y phủ kín tơ máu, dữ tợn mà khủng bố, chỗ nào còn có một chút phong độ trí thức?

Hoa Dương chỉ cười, tràn đầy trào phúng: “Như thế nào, ngươi làm biểu ca có thể hại chết phò mã của ta, ta làm biểu muội giết ngươi thì không được?”

Thấy nàng tự nhiên còn cười được, phảng phất hắn chỉ là một con kiến có thể dẫm chết bất cứ lúc nào, Thích Cẩn trở nên càng thêm điên cuồng, ra sức tránh thoát dây thừng trên người, chẳng sợ bởi vậy dẫn tới miệng vết thương đổ máu càng nhiều: “Đừng nói ta không có hại chết phò mã của muội, liền tính ta thật sự làm, thì sao? Trong lòng muội căn bản không có hắn, nếu không các người sẽ không thường xuyên ở riêng hai nơi, muội cũng không thích hắn, lại vì sao một hai phải vì hắn báo thù!”

Hoa Dương cầm bát trên bàn trà hung hăng ném về phía hắn: “Ta thích hay không thích hắn cũng không có quan hệ với ngươi, nhưng Trần Kính Tông đã làm phò mã của ta thì hắn chính là người của ta, ai dám làm hắn bị thương, ta liền dâng trả trở về gấp mười lần, gấp trăm lần!”

Khi bát trà đập vào Thích Cẩn, đã như nỏ mạnh hết đà, trên người Thích Cẩn không đau, vốn tim đã bị ba đao của nàng đâm vào giờ lại đau xót.

Làm phò mã của nàng, liền thành người của nàng.

“Ta đây thì sao? Ta quen muội trước, khi Trần Kính Tông còn ở quê quán Lăng Châu chẳng làm nên trò trống gì, ta đã thích muội, nếu không phải cô mẫu phản đối, phò mã của muội rõ ràng nên là ta.”


Thích Cẩn càng nói càng động dung, dữ tợn biến thành cô đơn, vẫn cứ ôm một tia hy vọng si tình có thể sử dụng để đả động nàng.

Hoa Dương lại chỉ lạnh lùng cười: “Ngươi sai rồi, liền tính không có mẫu hậu phản đối, không có Trần Kính Tông, ta cũng sẽ không gả cho ngươi.”

Thích Cẩn không tin: “Vì sao? Muội đều có thể coi trọng Trần Kính Tông, ta không bằng hắn chỗ nào?”

Hoa Dương: “Bởi vì tước vị của cữu cữu đều là dựa vào mẫu hậu mới có, không có mẫu hậu, ngươi ngay cả tư cách nhìn thấy ta cũng không có, sao ta có thể coi trọng loại người như ngươi?”

Thích Cẩn chưa bao giờ nghĩ đến, câu này Trần Kính Tông đã từng nói qua với y một lần, thế nhưng cũng sẽ lại nghe ở chỗ Hoa Dương một lần!

Y chỉ cảm thấy vớ vẩn: “Muội nói ta dựa vào cô mẫu, Trần Kính Tông thì sao, hắn không phải cũng dựa vào cha hắn hay sao?”

Hoa Dương: “Ít nhất hắn có khí tiết hơn người, sẽ không khom lưng uốn gối ở trước mặt ta.”

Một câu nhẹ nhàng bâng quơ của nàng, lại hoàn toàn làm phẫn nộ trong lòng Thích Cẩn bùng nổ, giận tới cực điểm, một tia lý trí cuối cùng của Thích Cẩn cũng không còn, chỉ muốn cũng hung hăng đâm nàng một đao, làm nàng cũng nếm thử tư vị hiện tại của hắn: “Đúng vậy, hắn có khí tiết, rõ ràng có thể đầu hàng lấy mạng sống, còn một hai phải chiến đến kiệt lực mới tự vận, lẻ loi mà chết ở Bạch Hà lĩnh! Càng đáng thương hơn chính là, trước khi Trần Kính Tông chết, đều cho rằng muội lưỡng tình tương duyệt với ta!”

Hoa Dương ngẩn ra, ngay sau đó nắm chủy thủ lên, đi đến trước mặt Thích Cẩn, dùng chủy thủ chống ngực y hỏi: “Có ý tứ gì?”

Lúc này, đến phiên Thích Cẩn cười: “Còn nhớ rõ khăn tay khi còn nhỏ muội thuê một bông hoa mẫu đơn duy nhất không? Bị ta lấy đi rồi, năm ấy tổ mẫu mừng thọ, ta đưa cho Trần Kính Tông xem, nói đó là muội tặng ta.”

Hoa Dương liền nhớ tới, đêm đó Trần Kính Tông uống say rượu, mùi rượu nặng đến mức nàng lo lắng hắn sẽ cưỡng bách nàng, nhưng Trần Kính Tông chỉ dùng ánh mắt nặng nề nhìn nàng vài lần, một mình ngủ ở tiền viện.

Nàng vốn dĩ đã không thích hắn, không muốn cùng hắn làm cái kia, lại bị Thích Cẩn lừa như vậy, Trần Kính Tông có thể không tin sao?

Thì khổ sở hắn trong lòng, còn nhiều hơn so với nàng cho rằng.

Trong lòng nghĩ tới người nọ, chủy thủ trong tay Hoa Dương, lại lần nữa chui vào ngực Thích Cẩn.

Thích Cẩn kêu lên một tiếng, nhìn nước mắt từ khóe mắt Hoa Dương lăn xuống, y chỉ cảm thấy thống khoái: “Giết ta, muội thật sự là có thể giải hận? Muội trách ta hại chết Trần Kính Tông, hại chết hơn 5000 Tả vệ Đại Hưng, hại chết Trần Bá Tông, hiện tại muội đã biết, biết những người đó đều là bởi vì ta thích muội mà chết, ta là hung thủ, vậy muội là đầu sỏ gây tội liên lụy tới bọn họ!”

“Muội xem, mệnh của chúng ta đã sớm ở bên nhau, muội không thích ta thì như thế nào, ta vì muội làm nhiều chuyện như vậy, đời này muội đến chết cũng sẽ không quên được ta!”

Thích Cẩn nói xong câu này, y cho rằng sẽ nhìn thấy càng nhiều nước mắt của Hoa Dương, cho rằng sẽ khiến nàng bị thương nặng như mình, không nghĩ tới Hoa Dương thế nhưng lại cười.


Không phải cười lạnh, không phải châm chọc, chỉ là một nụ cười bình thản, như mưa gió đã qua.

An bình như vậy, tĩnh mỹ như thế.

Thích Cẩn ngơ ngẩn.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, là Thích Thái hậu, Nguyên Hựu đế đã sớm đứng lặng bên ngoài từ lâu.

Thích Thái hậu không nhìn Thích Cẩn, chỉ ôm nữ nhi vào trong lòng ngực.

Hoa Dương kịp thời buông chủy thủ trong tay ra, sợ không cẩn thận làm mẫu thân bị thương.

Nguyên Hựu đế nhìn chủy thủ kia, lại nhìn về phía Thích Cẩn.

Sắc mặt Thích Cẩn thay đổi mấy lần, y cho rằng Hoa Dương thật sự muốn vận dụng tư hình giết hắn, không nghĩ tới nàng còn ẩn giấu chuẩn bị ở sau.

Cho nên, những lời nàng vừa mới nói đó, đều là vì chọc giận y, kích y thừa nhận?

“Hoàng thượng, người nghe thần giải thích…...”

“Tỉnh lại đi, ngươi còn muốn lừa gạt trẫm mấy lần?”

Sắc mặt Nguyên Hựu đế âm trầm tới cực điểm.

Hắn ta đã từng có bao nhiêu tín nhiệm Thích Cẩn, lúc này liền có bao nhiêu hận.

Hắn nhặt chủy thủ của tỷ tỷ lên, nhìn về phía trái tim Thích Cẩn, đó mới là chỗ trí mạng của một người.

Ở nháy mắt Nguyên Hựu đế giơ tay lên, Thích Cẩn cười khổ một tiếng, nhắm mắt lại.

Nhưng chủy thủ kia chỉ đâm vào vai trái Thích Cẩn.


Thích Cẩn nhíu mày.

Nguyên Hựu nở một nụ cười vô cùng hung ác nham hiểm với y: “Một đao giết ngươi quá mức tiện nghi, ngươi phạm phải tội, phải chịu lăng trì.”

“Lưu thủ, đưa Thích Cẩn đến đại lao Cẩm Y Vệ, đừng quên cầm máu chữa thương cho hắn, nếu hắn chết trước khi chịu hình, trẫm muốn mệnh ngươi.”

“Vâng!”

Thích Cẩn rất nhanh đã bị mang đi.

Nguyên Hựu đế ra cửa đứng, giờ này khắc này, hắn có chút không dám đối mặt với mẫu hậu và tỷ tỷ, sợ bị các nàng trách cứ.

Hoa Dương nhìn đệ đệ, nói với mẫu hậu: “Mẫu hậu, ngài đi phía trước ngồi một lát, ta trò chuyện cùng đệ đệ.”

Thích Thái hậu hiểu nếu mình nói nhi tử sẽ rất khó nghe lọt, nhiều lời nhiều sai, ngược lại là quan hệ tỷ đệ hai người vẫn luôn rất tốt.

Bà sờ sờ đầu nữ nhi, xoay người rời đi.

Không có ai sẽ tiến vào quấy rầy lúc này, Hoa Dương giữ chặt bàn tay lạnh lẽo của đệ đệ, dẫn hắn ta đến thứ gian.

Nguyên Hựu đế rũ mắt.

Bỗng nhiên, trước mắt nhiều thêm một đôi tay dính máu, đó là tay tỷ tỷ, trắng nõn như ngọc, nhỏ dài xinh đẹp.

“Ta ngại ghê tởm, đệ đệ giúp ta rửa đi, có thể chứ?” Hoa Dương hài hước hỏi.

Hốc mắt Nguyên Hựu đế nóng lên.

Hoa Dương lại nhắc nhở nói: “Chỗ giá rửa mặt trong nội thất có nước.”

Lời còn chưa dứt, Nguyên Hựu đế đã cướp đường mà đi.

Hoa Dương đợi gần ba mươi phút, Nguyên Hựu đế mới bưng thau đồng ra.

Tỷ đệ hai người cùng nhau ngồi ở trên giường, ở giữa cách một cái thau đồng, Nguyên Hựu đế cầm khăn ướt, tỉ mỉ mà giúp tỷ tỷ lau tay.

Hoa Dương nhìn vành mắt phiếm hồng của đệ đệ, dịu dàng hỏi: “Hiện tại có thể nói cho tỷ tỷ, vì sao đệ hận Trần Các lão như vậy không?”

Nước mắt Nguyên Hựu đế lại rớt xuống.


Sao hắn có thể không hận, Trần Đình Giám đối xử với hắn xấu như vậy, hắn là Thái tử là Hoàng thượng mà, đọc sách đọc sai một chữ ông ta liền thổi râu trừng mắt, hắn ta chỉ say rượu cắt tóc của hai cung nữ, lại không có đòi mệnh các nàng, ông ta liền cùng mẫu hậu buộc hắn ta hạ chiếu cáo tội mình, buộc hắn ta tuyên đọc ở trên triều đình, còn muốn báo cho quan viên trong thiên hạ.

Sau đó, Thích Cẩn còn nói cho hắn ta rất nhiều chuyện Trần Đình Giám không chịu cho hắn ta biết.

Thí dụ như tân chính có rất nhiều tệ đoan, các nơi đều có quan viên bá tánh đang mắng Trần Đình Giám và hắn, Trần Đình Giám lại đè ép những tấu chương đó xuống, làm cho hắn ta cho rằng tân chính hết thảy thuận lợi.

Thí dụ như Tần Đại tướng quân vẫn luôn có thư từ lui tới với Trần Đình Giám, còn kính sợ nịnh hót Trần Đình Giám hơn vị Hoàng thượng là hắn ta này.

Thí dụ như Thích Cẩn tra được, đệ đệ em dâu Trần Đình Giám ở Lăng Châu thu nhận hối lộ của bá tánh.

Dựa vào cái gì mà Trần Đình Giám quản giáo hắn ta nghiêm khắc như vậy, người trong nhà phạm luật pháp ông ta lại nuông chiều dung túng?

Nguyên Hựu đế không phục, hắn ta muốn biết Trần Đình Giám đến tột cùng còn giấu hắn ta làm ra bao nhiêu chuyện không ra con người!

Trương Bàn đứng đầu chúng thần buộc tội Trần Đình Giám, Nguyên Hựu đế đồng ý.

Chứng thực được bảy tội lớn nhất, còn lại chỉ cần dựa theo luật pháp định tội mọi người trong Trần gia.

Nhưng mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Trần Bá Tông đã chết.

Hai tên Cẩm Y Vệ dụng hình Trần Bá Tông nói, bởi vì Trần Bá Tông mắng hắn ta là hôn quân, uổng mười mấy năm dạy dỗ của Trần Đình Giám, bọn họ mới nhịn không được dùng trọng hình.

Thích Cẩn cũng nói, khi y đến đại lao thăm tù, đúng là Trần Bá Tông từng có nói lời vô lễ.

Nguyên Hựu đế ngay cả chút áy náy này cũng không còn.

Nhưng mà hiện tại, hắn ta lại phát hiện thì ra Thích Cẩn đã sớm mơ ước tỷ tỷ, cho nên Thích Cẩn thường xuyên ở trước mặt hắn ta nhắc tới cảm tình tỷ tỷ và phò mã không hợp, cho nên Thích Cẩn mới có thể không ngừng nói bậy về Trần Đình Giám ở trước mặt hắn ta, chính là để xúi giục hắn ta vặn ngã Trần gia, Thích Cẩn mới có cơ hội nghênh thú tỷ tỷ.

Nguyên Hựu đế không biết, nếu không có Thích Cẩn thêm mắm thêm muối, hắn ta có thể tra rõ Trần gia hay không.

Nhưng tư tâm Thích Cẩn làm Nguyên Hựu đế hiểu, có lẽ Trần Đình Giám cũng không có xấu như Thích Cẩn mưu hại, chỉ là hắn ta đã hoàn toàn bị Thích Cẩn che mắt, không chịu đối chất cùng Trần Đình Giám, không chịu nghe Trần Đình Giám có lý do gì không.

Người cũng thật là kỳ quái, khi lão nhân mới vừa đi, Nguyên Hựu đế đặc biệt thống khoái, nghĩ rốt cuộc cũng không còn ai đè ép chính mình, rốt cuộc cũng có thể tra những sai lầm của ông ấy, cũng lưu lại một bút ô danh của ông ấy vào sử sách.

Nhưng một ngày lại một ngày qua đi, đặc biệt là theo tỷ tỷ xa cách với hắn, Nguyên Hựu đế thế nhưng bắt đầu nhớ lại một ít chuyện tốt của lão nhân.

Thích Cẩn phản bội, hai người Trần Kính Tông, Trần Bá Tông chết oan, hoàn toàn phần áy náy của hắn ta với lão nhân chiếm thượng phong!

“Tỷ tỷ, ta sai rồi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương