Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
-
C189: Chương 189
Trưởng tử thành thân, Trần Đình Giám đã nhập các không thể rời kinh quá lâu, Tôn thị liền mang theo ba nhi tử trở về quê quán.
Đến nỗi vì sao lại là ba nhi tử, bởi vì Lão Tứ của bà là Trần Kính Tông đầu xuân đã tự mình chạy về!
Chỉ cần nghĩ như vậy, Tôn thị liền nhịn không được nghiến răng nghiến lợi, không biết nên mắng nhi tử tính tình quật cường, hay là mắng trượng phu quá mức nghiêm khắc. Sớm biết rằng trượng phu trong chuyện quản giáo nhi tử lạnh như băng, năm đó Tôn thị chưa chắc dễ dàng đồng ý gả cho ông như vậy, sớm biết rằng Lão Tứ ngoan ngoãn đáng yêu sau khi gặp gỡ trượng phu sẽ càng ngày càng lì, khả năng Tôn thị cũng sẽ không chạy tới kinh thành đoàn viên cùng trượng phu!
“Mẫu thân lại suy nghĩ đến Tứ đệ?”
Trần Diễn Tông cùng xe thấy mẫu thân lộ ra bộ dáng bực bội quen thuộc, cười hỏi.
Lực chú ý của Tôn thị trong nháy mắt đã trở lại trên người con thứ, sờ sờ tay nhi tử, nhìn lại mặt nhi tử, đau lòng nói: “Ngàn dặm xa xôi, nương chỉ đau lòng cho con.”
Trần Diễn Tông mười sáu tuổi vóc người thon dài, chỉ là quá mức mảnh khảnh, sắc mặt cũng ốm yếu tái nhợt.
Nhưng ánh mắt hắn ta ôn hòa, cười như xuân phong: “Là ta muốn thấy đại ca thành thân, trên đường tuy vất vả chút, nhưng lòng ta vui vẻ.”
Tôn thị cười nói: “Nương cũng vui, một nhà chúng ta đều vô cùng vui vẻ, chỉ mỗi phụ thân các con ở kinh thành lạnh lẽo.”
Nói xong, Tôn thị nhìn ra phía ngoài cửa sổ, cảm khái nói: “Phía trước chính là thị trấn, nhìn giống như lại xây thêm mấy căn nhà.”
Trần Diễn Tông cũng tới gần cửa sổ, dừng một chút, hắn chỉ vào tòa núi phía sau nhà mình: “Trên đường núi hình như có người, có thể là Tứ đệ hay không?”
Tôn thị híp mắt phân biệt, xác thật nhìn thấy một thân ảnh hài tử xám xịt, chỉ là cách quá xa, thấy không rõ mặt.
Trần Diễn Tông: “Tứ đệ biết hôm nay chúng ta đến, khẳng định đã sớm ngóng trông.”
Tôn thị: “Nếu nó thật muốn thấy chúng ta thì đã không nhẫn tâm một mình trở về.”
Trần Diễn Tông khụ khụ.
Tôn thị: “Được được được, mẫu thân con nói gì cũng đúng!”
Mười lăm phút sau, đoàn xe dừng ở ngoài cửa Trần phủ.
Lão thái thái, một nhà nhị phòng đều tới đón, Tôn thị xuống xe trước, Trần Bá Tông, Trần Hiếu Tông đã đi qua, cùng nhau đỡ Trần Diễn Tông.
Tôn thị trước hành lễ với lão thái thái, vành mắt hồng biểu đạt nhớ thương một phen, tình cảm áy náy, sau đó mới hỏi: “Sao không thấy Lão Tứ?”
Lão thái thái: “Đi chơi trong núi, ta nói với hắn hôm nay các con về, tiểu tử thúi cứ như không nghe thấy. Thê tử của lão đại ơi, con nói rõ ràng cho ta, sao Lão Tứ lại biến thành như vậy, khi tới kinh hắn rõ ràng rất ngoan mà!”
Tôn thị: “Chuyện này ngài phải hỏi con trai lớn của ngài đi, ngài viết cho hắn một phong thư, kêu hắn giải đáp một năm một mười.”
Trần Bá Tông tiến lên, thay phụ thân giải thích một phen.
Lão thái thái lắc đầu, nhi tử cách xa, bà cụ muốn quản cũng quản không được lâu.
Mọi người đến thính đường nói chuyện, Tôn thị mong ngóng, sắp ăn cơm trưa, Lão Tứ mới về nhà.
Trần Kính Tông vừa tiến đến, ánh mắt mẫu tử bốn người đều rơi xuống người hắn.
Tôn thị giật mình nói: “Sao lại đen đi nhiều như vậy?”
Trần Kính Tông mười tuổi nghiêm mặt, đôi mắt nhìn lên trên.
Lão thái thái: “Chờ lão đại thành thân xong, các người mau mang nó đi đi, tiếp tục ở bên này, ta thay nó nhọc lòng cũng đủ mệt.”
Trần Kính Tông: “Tổ mẫu lại đang khẩu thị tâm phi, rõ ràng thương ta không chịu được, thấy ta liền híp mắt cười.”
Lão thái thái:......
Trần Kính Tông đi đến sau ghế dựa của nhị ca, nhìn khuôn mặt tái nhợt của nhị ca, hắn động động môi, lại nuốt lời nói vào.
Trần Diễn Tông cười nói: “Ta ở trên xe đã nhìn thấy đệ, lúc ấy cách khá xa không xác định, hiện tại đệ trở về, màu xiêm y quả nhiên giống nhau.”
Sắc mặt Trần Kính Tông khẽ biến, chợt nói: “Ta ở trên núi luyện tập bắn tên.”
Trần Diễn Tông không vạch trần đệ đệ, Trần Hiếu Tông lại tiếp lời nói đi: “Luyện tập bắn tên sao mà nửa ngày không nhúc nhích? Ta và đại ca cũng đều nhìn thấy, đệ ở trên đường núi cứ như đầu gỗ đứng chòng chọc nửa ngày.”
Lão thái thái cười tủm tỉm: “Khẳng định là đang nhìn các con đó.”
Khuôn mặt bị phơi đen của Trần Kính Tông liền lộ ra vài phần sắc hồng.
Sau khi ăn cơm trưa xong, Trần Kính Tông đi theo nhị ca dẫn nhị ca vào nhà ở, không nghĩ tới đại ca, tam ca cũng đều theo lại đây.
Trần Kính Tông: “Các huynh tới làm cái gì?”
Một cử nhân mười chín tuổi, một tú tài mười bốn tuổi, lão già càng khen, hắn càng nhìn không vừa mắt.
Trần Hiếu Tông kinh ngạc: “Bọn huynh tới dắt nhị ca, có quan hệ gì với đệ à?”
Trần Kính Tông: “Nhị ca không cần các người dắt.”
Trần Hiếu Tông vừa muốn cãi lại, Trần Diễn Tông bỗng nhiên lấy quyền chống môi, thấp giọng khụ khụ.
Chung quanh một mảnh an tĩnh, cuối cùng, Trần Diễn Tông nói: “Đều đến đây đi, huynh đệ chúng ta đã thật lâu không tụ họp.”
Không ai phản đối.
Vào phòng, Trần Diễn Tông dựa ngồi ở trên giường, ba huynh đệ khác xếp hàng ngồi.
Trần Kính Tông không để ý tới đại ca tam ca, nhưng nếu nhị ca hỏi hắn cái gì, hắn đều sẽ khẩu thị tâm phi trả lời.
Nói một chút cuộc sống của lẫn nhau, Trần Hiếu Tông liếc mắt đến đại ca ngồi nghiêm chỉnh, đưa mắt ra hiệu với Tứ đệ: “Sau khi đệ trở về, Tứ đệ có thể thấy được đại tẩu tương lai của chúng ta không?”
Trần Bá Tông nhìn thẳng, không nhìn Tứ đệ, cũng không nhìn tam đệ.
Trần Kính Tông hỏi: “Nhị ca muốn biết không?”
Trần Diễn Tông cười: “Ta chỉ hy vọng trong nhà nàng hết thảy như ý.”
Lúc này Trần Kính Tông mới nói: “Khi ta vừa trở về có đi qua, thấy nương đưa một đống lễ vật đã chuẩn bị cho nàng. Đại tẩu có ra nói chuyện với ta một lát.”
Trần Hiếu Tông: “Có phải hỏi thăm đại ca với đệ hay không?”
Trần Kính Tông: “Không nhắc tới đại ca, chỉ hỏi lão nhân, nương còn có nhị ca.”
Trần Hiếu Tông: “Ta đây thay đại ca hỏi một câu, có phải đại tẩu bây giờ càng đẹp hơn khi còn nhỏ không?”
Trần Bá Tông rốt cuộc dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn qua.
Trần Kính Tông cũng trừng mắt nhìn tam ca một cái: “Khinh ta là huynh sao, nhìn thấy nữ nhân đều phải nhìn nhiều hơn hai mắt?”
Trần Hiếu Tông:……
Trần Kính Tông sờ vào trong lòng ngực, móc ra một cái kẹo mừng bọc giấy hồng, đưa cho nhị ca: “Tổ mẫu chuẩn bị kẹo mừng đại ca thành thân, hương vị cũng tạm, nhị ca nếm thử.”
Trần Diễn Tông cười tiếp.
Ngày thành thân của Trần Bá Tông định vào mười tám tháng mười.
Trần phủ hỉ khí dương dương, trời còn chưa sáng, Trần Bá Tông đã mang theo tam đệ, Tứ đệ đến Du gia đón dâu trước.
Bởi vì Trần Kính Tông cao, cũng ra dáng ra hình mà cưỡi một con ngựa, bị hai ca ca kẹp ở bên trong, sợ hắn không cẩn thận bị ngã.
“Ngày thường không cho đại ca một cái sắc mặt tốt, hôm nay còn mè nheo một hai phải cùng tới, nếu đệ bị té ngã, hai chúng ta cũng mất mặt theo.” Trần Hiếu Tông cười chọc đệ đệ.
Trần Kính Tông: “Thủ hạ bại tướng cũng không biết xấu hổ khinh thường ta.”
Trần Hiếu Tông:……
Trần Bá Tông xưa nay sẽ không trộn lẫn vào những tranh chấp miệng lưỡi này.
Đi được một đoạn đường, Trần Hiếu Tông lại trêu chọc Tứ đệ: “Đại ca đại tẩu là thanh mai trúc mã, ta và nhị ca tất nhiên sẽ cưới danh môn quý nữ kinh thành, Lão Tứ ngoan ngoãn cùng chúng ta trở về, phụ thân khẳng định cũng sẽ chọn một tiểu thư khuê các cho đệ.”
Trần Kính Tông: “Huynh là ghét bỏ đại tẩu và nương đều là thiếu nữ bình dân?”
Trần Hiếu Tông: “Đệ biết ta chỉ muốn khuyên đệ hồi kinh, không nên bàn thị phi trước mặt đại ca.”
Trần Kính Tông: “Hồi kinh có cái gì tốt, danh môn quý nữ kinh thành thì nhất định xinh đẹp sao? Nói nữa, nữ nhi nhà cao cửa rộng đồng ý gả cho huynh, là do muốn nịnh bợ lão già, cũng đáng để huynh lấy ra mà khoe khoang.”
Trần Hiếu Tông: “Được rồi, nửa năm không thấy bản lĩnh chọc ngoáy người của đệ bây giờ lại đã khó coi hơn không ít. Hiện tại đệ còn nhỏ, mạnh miệng tùy ngươi nói, chờ xem, tương lai khi không cưới được vợ, tự nhiên đệ sẽ gấp.”
Trần Kính Tông cười xùy nói: “Quản tốt huynh là được, tức phụ của ta nhất định phải tốt hơn ba tức phụ của các huynh cộng lại.”
Trần Hiếu Tông tấm tắc: “Đệ cũng không sợ bị cắt đầu lưỡi!”
Trần Bá Tông cũng nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Tứ đệ một cái.
Cùng ngày, kinh thành.
Hoa Dương ăn cơm sáng cùng mẫu hậu, ăn xong liền phải rời khỏi Khôn Ninh cung.
Thích Hoàng hậu: “Đọc sách cho đàng hoàng, không được chạy loạn.”
Hoa Dương chớp chớp mắt, ngoan ngoãn gật gật đầu.
Buổi sáng tiểu Công chúa chỉ có khóa học một canh giờ, lên lớp xong, Hoa Dương hưng phấn nói với Ngô Nhuận: “Hôm nay ta muốn đến Nội Các.”
Ngô Nhuận hơi hơi khom lưng, dỗ tiểu Công chúa mới bảy tuổi trước mặt: “Chỗ mấy Các lão tất cả đều là tấu chương xếp thành chồng, thực sự không có gì chơi vui, không bằng nô tài dẫn Công chúa đến Ngự Hoa Viên xem cá nha?”
Hoa Dương không thèm để ý, trực tiếp đi tìm phụ hoàng.
Cảnh Thuận đế quả nhiên tự mình nắm nữ nhi đến Nội Các, hơn nữa còn phân phó thị vệ gặp được trên một đường, về sau con đường này tùy ý cho nữ nhi ra vào, bất luận kẻ nào cũng không được ngăn trở.
Bọn thị vệ nào dám không tuân mệnh?
Hoa Dương đắc ý nâng cằm lên.
Nhưng mà Cảnh Thuận đế chỉ đưa nữ nhi đến chỗ gần Văn Uyên Các, liền tìm cái cớ tránh đi, để nữ nhi tự mình đi qua.
Ông không thể đi đâu, nếu đi khẳng định sẽ bị thủ phụ giảng đạo lý, nói ông mang nữ nhi qua không hợp quy củ!
Cảnh Thuận đế không thích bị Thích Hoàng hậu hoặc thủ phụ giảng đạo lý lớn, chỉ cần ông không lộ mặt, liền có thể thoái thác là nữ nhi bướng bỉnh tự mình tới.
Nhìn theo nữ nhi mỹ mãn dẫn dắt Ngô Nhuận đi về hướng Văn Uyên Các, Cảnh Thuận đế thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng rời đi.
Văn Uyên Các, năm vị Các lão từng người bận rộn.
Thình lình, mành bên ngoài bị người đẩy ra, mấy Các lão trước sau ngẩng đầu, liền thấy Hoa Dương Công chúa bảy tuổi tới, mặc một cái áo ngoài gấm Tứ Xuyên màu hồng phấn thêu mẫu đơn, đầu đội mũ kim điệp sinh động như thật, một đôi mắt phượng thanh triệt xinh đẹp đánh giá từng người bọn họ, rõ ràng còn nhỏ như vậy, lại còn phải vênh váo tự đắc hơn Cảnh Thuận đế, không sợ chút nào.
Tiểu Công chúa nhìn một vòng, ánh mắt dừng ở trên người vị Trần Các lão tuổi trẻ tuấn dật nho nhã nhất cách chủ vị xa nhất cách cửa gần nhất kia.
Vì sao năm vị Các lão đều nhận ra tiểu Công chúa lớn lên ở thâm cung, liền bởi vì tiểu Công chúa ham chơi, thường xuyên chạy tới trên các đường trong cung quan sát bọn họ.
“Tại sao Công chúa lại tới?”
Trần Đình Giám và thủ phụ gần như đồng thời mở miệng, nghe thủ phụ cũng hỏi, Trần Đình Giám kịp thời dừng lại.
Hoa Dương dương khuôn mặt nhỏ nói: “Ta tùy tiện nhìn xem, Các lão cứ tiếp tục bận đi, không cần chiêu đãi ta.”
Trần Đình Giám rũ mắt cười.
Hoa Dương thật sự tự mình đi dạo lên, ở mỗi chỗ của Các lão đều dừng lại trong chốc lát, cuối cùng đi đến trước bàn Trần Đình Giám.
Tiểu Công chúa nhìn nhìn, phát hiện trên bàn Trần Các lão có hai viên kẹo được bọc bằng giấy hồng.
Hoa Dương nhìn nhìn kẹo, lại nhìn nhìn râu dài của Trần Các lão: “Ngài đều đã lớn như vậy, còn thích ăn kẹo?”
Trần Đình Giám cong thân mình, ôn thanh trả lời: “Không phải thần thích ăn kẹo, mà là hôm nay trưởng tử nhà thần đại hôn, thần cố ý mang theo chút kẹo mừng từ trong nhà, phân cho vài vị Các lão.”
Hoa Dương: “Lệnh công tử thành thân, sao ngài không xin nghỉ?”
Thần sắc Trần Đình Giám hơi ảm đạm: “Bọn họ thành thân ở cố hương Lăng Châu của thần, cách hơn hai ngàn dặm, thần không tiện trở về.”
Hoa Dương gật gật đầu, tầm mắt lại lần nữa hướng về hai viên kẹo mừng kia, nàng còn chưa được ăn kẹo mừng lần nào đâu.
Trần Đình Giám cầm một viên, dâng lên bằng hai tay: “Ăn vặt chốn dân gian, nếu Công chúa không chê, cũng xin Công chúa ban cho trưởng tử trưởng tức nhà thần một ít phúc khí.”
Hoa Dương nhận kẹo, mắt duyên nhìn Trần Các lão nói: “Đa tạ ý tốt của Các lão, phu thê lệnh công tử nhất định nhân duyên mỹ mãn, vạn sự như ý.”
Nói xong lời cần nói, tiểu Công chúa cầm kẹo mừng rời đi.
Tiểu Công chúa sẽ không ăn cái gì ở trên đường, vẫn phải trở lại Tê Phượng điện, Hoa Dương mới mở giấy gói kẹo, nhíu nhíu mi với viên kẹo màu sắc hình dáng bình thường đó, lấy tay áo che mặt, thử liếm liếm.
Ừm, còn rất ngọt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook