Ta Sống Lại Sau Khi Ở Góa
-
C177: Chương 177
Kể từ khi Hà Thanh Hiền đến kinh thành, tất cả các chi phí trong cung đều tiết kiệm được rất nhiều, chỉ là đón lễ tết hằng năm, trong cung cũng nên náo nhiệt một chút, để thái hậu, hoàng thượng vui vẻ.
Vào giữa tháng tư, trong cung đã truyền khẩu dụ cho các hoàng thân quốc thích ở kinh thành, tết Đoan Ngọ sẽ có cung yến, các đại thần nửa năm bận bịu thi hành chính sách mới cũng có thể tham gia.
Một ngày trước Đoan Ngọ, Hoa Dương, Trần Kính Tông tới Trần phủ đón tết.
Hoa Dương cuối cùng cũng gặp lại cha chồng, chỉ trong vòng nửa năm ngắn ngủi, cha chồng tóc đã bạc nhiều hơn, đều là vì bận rộn, mệt mỏi.
Cuối tháng ba triều đình ban chiếu lệnh mới, đến nay các châu huyện trong thiên hạ đều đã nhận được tin tức, một số quan viên ở gần kinh thành thậm chí còn cách hai ba ngày vào cung dâng tấu, báo cáo không phải là thị tộc nào đấy liên danh dâng tấy phản đối, thì là các sĩ tử thư viện nhà nào đang gây chuyện.
Dâng riêng từng bức không đáng kể gì, nhưng nếu có quá nhiều tấu sớ như vậy, sẽ gây nên áp lực dư luận, dường như cả thiên hạ đều phản đối chính sách mới, đều oán hận hoàng đế và nội các.
Không ở vị trí này, Hoa Dương không có cách gì đồng cảm sâu sắc với những áp lực của cha chồng, đệ đệ, nhưng chắc chắn sẽ không dễ chịu gì.
Lần này đến Trần phủ, Hoa Dương đã chuẩn bị hai rương đựng đầy dược liệu thuốc bổ, dặn dò mẹ chồng điều dưỡng thân thể của cha chồng.
Lúc mẹ chồng nàng dâu đang nói chuyện, Trần Đình Kiến ngồi ở bên cạnh, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa, sau đó nói với Hoa Dương: “Trưởng công chúa không cần lo lắng cho thần, khi thi hành luật kiểm tra quan viên, quan viên thiên hạ đa số đều dâng tấu khiển trách thần, thần làm ngơ tất cả, năm nay thi hành chính sách mới, tình hình tình trạng tương tự cũng sẽ lại xảy ra, thần đã sớm quen rồi, tuyệt đối sẽ không để tâm đến những lời chỉ trích kia."
Cái ông ấy nhìn là đại cục của thiên hạ, quân sự, kinh tế, quan trường, biên cương quốc gia, thiên tai… đang từng bước giương quân cờ trên tay, trong lòng cũng đã tính toán rất nhiều bước, hoàng thượng còn trẻ tuổi mới vì những chuyện vụn vặt này mà nổi giận, với ông, chỉ cần chưa xảy ra rắc rối lớn, mọi chuyện đều đang trong dự liệu của ông.
Thủ phụ đại nhân năm mươi sáu tuổi chậm rãi vuốt bộ râu dài, trong lòng đã tính trước được mọi việc, toát lên cốt cách dáng dấp của bậc tiên nhân.
Thật ra cũng có chút tự phụ bồng bột, chỉ là cả đời ông đều xuất sắc hơn người, ngay cả ông cũng không phát hiện được từ rất lâu.
Tôn Thị vẻ mặt hơi ghét bỉ trừng trượng phu mấy cái, sau khi lườm xong lại không giấu được nụ cười trong mắt.
Hoa Dương có thể nhìn thấy rõ ràng, bữa tiệc trưa kết thúc nàng cùng Trần Kính Tông trở về Tứ Nghi đường, nàng mới có cơ hội chia sẻ với Trần Kính Tông về những quan sát của nàng: "Mẫu thân nhất định rất thích phụ thân."
Trần Kính Tông đang đứng trước giá giặt rửa mặt, nghe vậy, hắn cũng không nhìn Trưởng công chúa đang ngồi trên giường, chỉ như thể nói chuyện phiếm đáp: “Đương nhiên rồi, ngay cả Trưởng công chúa nàng cũng xem trọng ông ấy, mẫu thân xuất thân là một dân nữ nhỏ bé ở nơi nào đó, sớm đã bị phong thái của ông ấy mê đến thần hồn điên đảo rồi."
Hoa Dương:......
Nàng nhặt đôi giày ngủ đế mềm vừa cởi ra, ném nhẹ một cái, vừa hay ném vào lưng Trần Kính Tông.
Ném xong rồi, chiếc giày ngủ rơi xuống đất, phát ra âm thanh khe khẽ.
Trần Kính Tông cúi đầu nhìn chiếc giày ngủ của Trưởng công chúa, sau đó nhìn Trưởng công chúa đang tức giận trừng mắt bên giường, đột nhiên nói: "Nàng nhất định cũng rất thích ta."
Hoa Dương không hiểu sao hắn lại có kết luận này: "Ta thích chàng như nào?"
Trần Kính Tông: "Mẫu thân cũng ghét bỏ phụ thân, thỉnh thoảng cũng sẽ đánh vài lần, đây chẳng phải giống hệt cách nàng đối xử với ta sao? Nếu nàng cảm thấy mẫu thân rất thích phụ thân, vậy chứng tỏ nàng cũng thích ta như thế."
Hoa Dương phản bác: “Mẫu thân ghét bỏ phụ thân là giả, ta ghét bỏ chàng là thật.”
Nói xong, nàng nằm xuống.
Trần Kính Tông mỉm cười, lặng lẽ lau khô tay mặt, vừa cất bước đi tới giường vừa cởi áo khoác, cuối cùng chỉ mặc một chiếc quần dài, đè Trưởng công chúa lớn đang nằm nghiêng, một tay giữ chặt cổ tay nàng, chống lên người nàng nói: “Tới đi, để ta xem xem, Trưởng công chúa rốt cuộc chán ghét ta như thế nào."
Hoa Dương không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
Trần Kính Tông không nói gì, cũng không làm gì, cứ như cười mà không phải cười nhìn nàng.
Không lâu sau, Hoa Dương nghiêng đầu trước, lông mi nửa rủ xuống, đôi môi đỏ mím nhẹ, dường như có chút hờn dỗi, nhưng hai gò má như hoa mẫu đơn lại càng ngày càng ửng đỏ, ngày càng diễm lệ.
Trần Kính Tông hôn lên dái tai trần của nàng: "Ghét bỏ người ta vậy sao? Vậy ta thà ngày ngày bị nàng ghét bỏ."
Bát hoa sen vừa mới chuẩn bị xong, vậy đồ cũng phải đến tối mới dùng được, Trần Kính Tông hôn Trưởng công chúa mềm nhũn cả người, buông tha cho nàng, nằm ở bên cạnh.
Bây giờ là mùa hè, hắn cũng không muốn đổ mồ hôi vô ích.
Hoa Dương nằm nghiêng, nhìn hắn một hồi rồi nói: “Ngày mai tiến cung dự tiệc, nhân tiện thiếp ở trong cung một thời gian.”
Trần Kính Tông cau mày: “Ở bao lâu?"
Hoa Dương trốn tránh ánh mắt hờn dỗi của hắn, cúi mắt nói: "Sắp cuối tháng rồi, đệ đệ gần đây khá cáu gắt, thiếp ở bên nó nhiều hơn.”
Trần Kính Tông nghĩ đến buổi triều ngày hôm qua, khóe miệng vị hoàng đế trẻ tuổi dường như có một đốm lửa.
Hoàng đế thân phận tôn quý, nhưng gánh nặng trên người cũng nặng nề, gặp phải kẻ không ra gì, toàn bộ chính sự đều đẩy cho nội các, tự mình mặc sức vui vẻ, vậy cơ bản sẽ không nổi giận, còn Nguyên Hựu Đế đang ở độ tuổi đầy năng nổ, có chí hướng, thì cũng sẽ chịu áp lực tương ứng khi gặp phải rắc rối.
Có lẽ khi Nguyên Hựu Đế ba mươi bốn mươi tuổi rồi, hắn sẽ giữ được bình tĩnh như một lão già, nhưng bây giờ, Nguyên Hựu Đế vẫn còn rất non nớt.
"Tỷ đệ ruột cũng cách biệt một tầng, người nên lấy hoàng hậu rồi.”
Trần Kính Tông ôm Trưởng công chúa vào trong lòng, nắm chặt tay nàng: "Nương nương tính tình nghiêm khắc, có lẽ có thể giúp hoàng thượng giải quyết chuyện đại sự, rắc rối nhỏ nói lý lẽ cũng vô dụng, có người kề gối chăm lo chu đáo, đôi khi không cần nói chuyện, chỉ cần ôm thôi tâm tình cũng thấy dễ chịu hơn.”
Hoa Dương: "Sắp rồi. Tháng tám năm sau Bộ Lễ sẽ tuyển chọn các tú nữ trên khắp thiên hạ, khoảng thời gian tú nữ vào kinh giáo dưỡng, mùa xuân năm tới đệ đệ mười tám, vừa hay đại hôn tự mình chấp chính."
Tổ tiên từ lâu đã thiết lập chế độ tuyển chọn phi tần của hoàng thượng, nội các, bộ lễ từng bước làm việc, điều mà mẫu hậu có thể làm, chính là chọn ra ba người đoan trang hiền thục trong số năm mươi nữ tú được tuyển chọn cuối cùng, sau đó đệ đệ tự mình chọn một người làm hậu, còn lại làm quý phi.
Đáng tiếc Hoa Dương kiếp trước trùng sinh vào tháng mười hai âm lịch năm Nguyên Hựu thứ ba, không thể nhìn thấy đệ đệ tuyển tú.
Nhưng mà theo cảm xúc và tính tình của nàng lúc đó, có lẽ nàng sẽ không quá để ý, một đệ đệ thối không để tâm đến lời của nàng, nàng quản hắn lấy vợ làm gì chứ!
“Đợi hắn thành hôn, nàng còn tiến cung ở lâu không?” Trần Kính Tông hỏi.
Hoa Dương lườm hắn.
Biết rõ còn cố hỏi, bách tính nhân gian, có mấy nàng dâu thí tỷ tỷ của chồng thường xuyên về nhà chỉ bảo không?
Trong hoàng gia có rất nhiều quy củ, Hoa Dương mặc dù không sợ đệ muội hoàng hậu tương lai, nhưng cũng không muốn vô cớ gây sự.
Ngày hôm sau trong cung yến Đoan Ngọ, Hoa Dương và Trần Kính Tông tiến cung từ sớm.
Lúc này, Hoa Dương cũng nhìn thấy lửa giận của đệ đệ còn chưa kịp biến mất.
Nguyên Hựu Đế chú ý đến ánh mắt của tỷ tỷ, sắc mặt hơi xấu hổ, sợ tỷ tỷ cười hắn.
Hoa Dương không cười, nàng có hơi đau đầu.
Kiếp trước phần lớn thời gian đều vô ưu vô lo, sau khi trọng sinh mới giả bộ một loạt tâm sự trong lòng, vừa có thể giúp cha chồng thoát khỏi tai họa thất đại tội, mà còn tìm cách phá giải kiếp chết của phụ hoàng, Trần Kính Tông thậm chí là cha chồng.
Nhưng nàng có thời gian mấy năm để từ từ lên kế hoạch chuẩn bị, đệ đệ mỗi ngày lại phải đối mặt với một đống việc lớn nhỏ của triều đình.
Tình yêu của phụ mẫu dành cho con cái sẽ không phai nhạt chỉ vì con cái lớn lên, tình cảm của Hoa Dương dành cho đệ đệ cũng vậy, cho dù đệ đệ sớm đã cao hơn nàng, đệ đệ cuối cùng vẫn là đệ đệ, là đứa trẻ con mà nàng từng ôm trong lòng trêu chọc, là đứa trẻ ba tuổi sẽ lau nước mắt cho nàng khi nàng giả vờ khóc, cũng là tiểu thái tử nghiêm túc yêu cầu Trần Kính Tông đối xử tốt với nàng khi nàng xuất giá.
Từ khi còn nhỏ Nguyên Hựu Đế đã biết cách đoán ý qua lời nói sắc mặt, quan sát lời nói của phụ hoàng mẫu hậu, quan sát sắc mặt của chúng đại thần, cung nhân, bởi vì nhất cử nhất động của hắn, cũng đều nằm trong sự giám sát của những người này.
Vì vậy, hắn rất nhạy bén tóm lấy sự thương hại trong mắt tỷ tỷ.
Nguyên Hựu Đế:...
Chẳng phải chỉ là một đốm lửa giận nhỏ thôi, tỷ tỷ cũng không đến nỗi đau lòng như vậy, như thể hắn đã mắc bệnh nặng gì đó vậy.
Vị hoàng đế trẻ tuổi cảm thấy tỷ tỷ chuyện bé xé to, trong lòng cảm thấy ấm áp khó hiểu.
Gặp mặt không lâu sau, Hoa Dương liền đến nói chuyện với Thích Thái hậu, Trưởng công chúa An Nhạc, công chúa Nam Khang và những nữ quyến khác.
Nguyên Hựu Đế dẫn Trần Kính Tông ra ngoài, khi ra ngoài, Trần Kính Tông không chú ý đến ngưỡng cửa, suýt vấp ngã.
Nguyên Hựu hoàng đế kỳ quái nhìn qua: "Phò mã có tâm sự sao?"
Trong cung khắp nơi đều quy tắc nghiêm ngặt, cho dù là tiểu thái giám nữ quan vừa mới tiến cung cũng sẽ không mắc phải.
Trần Kính Tông nhìn Nguyên Hựu Đế, trầm giọng nói: "Thần vừa đang nghĩ về ánh mắt Trưởng công chúa nhìn hoàng thượng."
Khuôn mặt của Nguyên Hựu Đế hơi đỏ.
Trần Kính Tông đột nhiên thở dài một hơi, khẽ nói: "Nếu như Trưởng công chúa nhìn thần một lần như thế, thần cho dù có chết trên chiến trường, cả đời này cũng đáng giá."
Nguyên Hựu Đế vừa nhìn đã hiểu ngay, không hài lòng nói: "Tết Đoan Ngọ đang yên đang lành, ngươi nói mất tinh thần thế."
Trần Kính Tông nhanh chóng nhận tội.
Nguyên Hựu Đế lại khuyến khích hắn: "Ngươi không cần phải nản lòng, chỉ cần ngươi đối xử chân thành với tỷ tỷ, sớm muộn tỷ tỷ cũng sẽ đặt ngươi vào trong tim.”
Trần Kính Tông vẻ mặt nhận lời khuyên.
Sau khi mọi người tề tựu đông đủ, cung yến bắt đầu.
Hoa Dương ngồi cùng Trần Kính Tông, chỗ ngồi rất gần với Thích Thái hậu và Nguyên Hựu Đế, đối diện với bọn họ là Thủ phụ đại nhân Trần Đình Nghiệm.
Trần Kính Tông đến gần Hoa Dương: "Nhìn xem, phụ thân vất vả mấy chục năm mới ngồi được vị trí này, ta mới hai mươi bảy tuổi đã ngồi được rồi."
Hoa Dương:...
Trần Đình Nghiệm tình cờ nhìn sang, đúng lúc thấy lão tứ không biết đang nói lung tung gì, nhìn thấy ánh mắt trừng của Trưởng công chúa.
Trần Đình Nghiệm nhìn đi chỗ khác, mắt không thấy tim không phiền.
Nguyên Hựu Đế cũng chú ý tới, đột nhiên có chút đồng tình với phò mã, có lẽ cả đời này hắn cũng sẽ không được tỷ tỷ cưng chiều như vậy.
Cung yến bắt đầu không bao lâu, các ca cơ của Giáo Phường ti lần lượt lên đài biểu diễn, có một nhóm tráng sĩ mô phỏng vũ điệu mạnh mẽ như đổ mồ hôi của đua thuyền rồng, có ca cơ múa uyển chuyển váy áo tung bay như tiên nữ hạ phàm.
Khi các tráng sĩ biểu diễn, Trần Kính Tông đã lén nắm chặt cổ tay của Hoa Dương, không cho phép nàng nhìn chằm chằm vào những nam nhân lộ vai lộ ngực kia.
Hoa Dương dùng móng tay nhéo hắn một cái.
Đến lượt ca cơ biểu diễn, Hoa Dương liếc nhìn Trần Kính Tông ở bên cạnh, thấy hắn đang tập trung nhìn, có lúc nhìn cha chồng đang nhỏ giọng nói chuyện với Lữ Các lão ở phía đối diện.
Hoa Dương:...
Nàng lại nhìn đệ đệ đang ngồi ở ghế chính.
Kể ra, đối với quy tắc của Giáo Phường ti mẫu hậu vô cùng nghiêm ngặt, không cho phép xuất hiện âm thanh lả lướt dễ mê hoặc đệ đệ, ca cơ biểu diễn cũng y phục chỉnh tề, nếu như đệ đệ là người háo sắc, đối với những ca cơ đang ở trước mặt e là cũng không có hứng thú.
Nguyên Hựu Đế vốn dĩ chiêm ngưỡng tư thế nhảy múa của các ca cơ, thấy Trần Đình Nghiệm, Lữ Các lão đang nói điều gì đó, Nguyên Hựu Đế không nhìn được mà nghi ngờ, ở đây có phải đang xảy ra điều gì không ổn nữa không.
Lữ Các lão đột nhiên mỉm cười, Trần Đình Nghiệm cũng vuốt râu mỉm cười.
Nguyên Hựu Đế:...
Có chuyện gì buồn cười vậy, kể hắn nghe nữa đi!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook